Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 4: Thục Phi
Edit: Xuân cô cô.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt Lệ Phi hơi trầm xuống, giọng nói không vui chút nào: “Tỷ tỷ không cần nhắc lại chuyện quá khứ. Việc đã đến nước này, tỷ và ta còn có thể thế nào?”
Trong lòng Ân Tần sớm đã có ý định, nghe Lệ Phi bảo vậy, nàng ta bèn nói nhỏ: “Nếu muội muội không muốn ra khỏi lãnh cung, chi bằng hãy chọn cho Thù nhi một dưỡng mẫu mà dưới gối không có con trai. Thù nhi còn nhỏ, lại là Hoàng tử, ắt hẳn cả khối người trong đám phi tần muốn nhận nuôi nó.”
Lệ Phi ngẩn ra, không ngờ Ân Tần lại đưa ra cách này.
“Tỷ tỷ bỏ được đứa trẻ này sao?”
Tuy Lệ Phi là người sinh ra Bùi Thanh Thù nhưng hắn và di mẫu Ân Tần thân nhau như mẫu tử, thậm chí quan hệ còn gần gũi hơn mẹ ruột là Lệ Phi.
Ân Tần lấy khăn chấm chấm khóe mắt: “Không bỏ được nhưng còn cách nào đâu. Muội muội, đứa trẻ này quá đáng thương, chúng ta không nên để nó cứ bị nhốt như vậy…”
Lệ Phi im lặng, qua một hồi thật lâu mới nói: “Tỷ tỷ không sợ sau khi Thù nhi ra ngoài sẽ bị Hoàng đế…”
“Không đâu.” Ân Tần lắc đầu, nói: “Tuy dáng vẻ Thù nhi giống muội hơn nhưng nó cũng giống Bệ hạ mấy phần. Trước kia Bệ hạ sinh lòng nghi ngờ là do chưa từng trông thấy đứa trẻ này. Chỉ cần tiếp xúc với Thù nhi nhiều hơn, Bệ hạ sẽ rõ đứa trẻ này là con của ngài.”
Lệ Phi thở dài, xoa xoa thái dương: “Trong lòng tỷ đã chọn được người rồi à?”
Đôi mắt Ân Tần ngời sáng hẳn. Biết Lệ Phi đang có ý thoả hiệp, nàng ta vội nói: “Không thể nói rõ người được chọn, chẳng qua trong lòng ta nghĩ dù gì cũng nên tìm cho Thù nhi một nơi thích hợp. Tuy Hoàng hậu là chính cung nhưng dưới gối có con trai, ta sợ Thù nhi qua đó sẽ chịu ấm ức. Hai vị Vinh Quý phi, Toàn Quý phi cũng vậy… Hạ thấp xuống chút nữa, thì sẽ là Thục phi.”
“Thục phi?” Lệ Phi hỏi lại, bắt đầu suy tư.
Thục phi là người cũ, vào vương phủ khi đương kim thiên tử còn chưa lên ngôi. Lúc còn trẻ, Thục phi cũng từng được sủng ái một khoảng thời gian.
Bụng nàng ta không chịu thua kém, sau khi sinh Nhị Công chúa thì không bao lâu sau đã hoài thai tiếp. Nhưng không ngờ lại bị Thuần Phi mình vốn luôn tin tưởng hãm hại, chẳng những sẩy thai mà sau này không còn sinh nở được nữa.
Tuy cuối cùng Thuần Phi đã bị giam cầm, hơn nữa còn mắc bệnh điên nhưng nỗi oán hận trong lòng Thục phi vẫn khó thể nào bình ổn. Kể từ đó, nàng ta trở nên đanh đá khó gần, lúc bộc phát tính tình thì dám dỗi cả Hoàng đế. Trong lòng Hoàng đế áy náy với nàng ta, quả thật vô cùng nhân nhượng Thục phi. Trước khi Lệ Phi vào cung, Thục phi là người duy nhất ở vị trí Phi mà dưới gối không có Hoàng tử.
“Đúng vậy, tuy tính cách Thục phi hơi nóng nảy nhưng từ trước đến nay, nàng ta luôn bao che khuyết điểm, con người lại không xấu, hơn nữa còn thân thiết với Vinh Quý phi, địa vị vững vàng trong cung. Không chỉ vậy, nàng ta còn là Tiểu thư Phó thị xuất thân danh môn, nhà mẹ có thực lực hùng hậu. Nếu để nàng ta nuôi dưỡng Thù nhi thì chúng ta không cần phải bận lòng tương lai của nó nữa.”
Lệ Phi thấy Ân Tần nói tốt cho Thục phi như vậy, nàng không khỏi đau đớn: “Hóa ra tỷ quan tâm Thù nhi đến thế.”
Ân Tần nở nụ cười xấu hổ: “Dù gì đi nữa, ta cũng là di mẫu của nó mà…”
Lệ Phi biết Ân Tần muốn tốt cho Bùi Thanh Thù nên không thăm dò thêm nữa, mãi một lúc sau mới nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, tỷ tỷ về nghỉ ngơi trước đi. Để ta ngẫm lại chuyện này đã.”
Ân Tần biết chuyện này không nhỏ, Lệ Phi tạm thời chưa hạ quyết tâm cũng là điều bình thường. Nàng ta bèn cáo từ rời đi.
Ân Tần đi khỏi, Lục Tụ bước vào hầu hạ Lệ Phi rửa mặt chải đầu. Đợi Lục Tụ đóng cửa ra ngoài, Bùi Thanh Thù biết Lệ Phi sẽ qua chỗ mình. Hắn không khỏi căng thẳng, trở mình đưa lưng về phía mẫu thân.
Đằng sau gần như tĩnh lặng. Ngay lúc Bùi Thanh Thù tò mò, muốn nhìn lén tình hình thì Lệ Phi đột nhiên mở miệng: “Con còn thức chứ?”
Bùi Thanh Thù hoảng sợ, cả người bỗng chốc run lên.
Không ngờ hắn bị phát hiện nghe lén mà Lệ Phi chẳng những không giận, trái lại còn cười: “Thằng bé này, con chẳng giống ta chút nào, sao lá gan lại nhỏ như vậy.”
1
Bùi Thanh Thù từ từ xoay người lại, nở nụ cười xấu hổ, không biết nên nói gì đây.
“Được rồi, ta không có ý trách con. Con lớn rồi, cho con biết những chuyện này cũng chẳng sao. Trái lại nếu con thật sự ra ngoài, dù gì cũng phải để tâm chú ý nhiều hơn, ta không thể nào bảo vệ con cả đời.”
Bùi Thanh Thù thầm nghĩ, chẳng phải vốn không bảo vệ được sao? Bằng không Bùi Thanh Thù kia đã không bị sốt đến mất mạng, hắn cũng không cần dùng thân phận này để sống tiếp.
Thấy Bùi Thanh Thù ngẩn người không nói lời nào, Lệ Phi cũng chẳng ngại, chỉ hỏi hắn rằng: “Con đã nghe thấy những lời di mẫu nói, con có bằng lòng đến chỗ Thục phi sống không?”
Không đợi Bùi Thanh Thù trả lời, Lệ Phi chợt nở nụ cười: “Coi ta hỏi câu ngốc chưa kìa, con mà lại không muốn đi sao… Trong lãnh cung này, ngoại trừ chúng ta không còn ai khác, có gì lý thú chứ…”
Bùi Thanh Thù khó xử nhìn nàng: “Mẫu phi…”
Thật ra hắn chưa nghĩ được câu trả lời.
Vừa rồi rõ ràng là Lệ Phi hỏi nhưng giờ đây hình như nàng không muốn nghe câu trả lời của Bùi Thanh Thù nữa nên lạnh lùng ngắt lời hắn: “Được rồi, canh giờ không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, nàng nằm xuống ngay, nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu Bùi Thanh Thù ngủ với người mẹ trên danh nghĩa này, hơn nữa còn tâm sự nặng nề. Hắn không khỏi lăn qua lăn lại, chẳng biết mất bao lâu mới ngủ được.
Đợi đến khi thức giấc, hắn không thấy Lệ Phi đâu nữa.
Bùi Thanh Thù cảm thấy trong lòng Lệ Phi đã có quyết định.
Chẳng qua hắn không ngờ mấy phụ nhân ở lãnh cung làm việc với hiệu suất quá cao.
Mới vạch ra kế hoạch trước đó không lâu mà một ngày sau, họ đã mời Thục phi tới rồi.
Thục phi là nữ tử ung dung tôn quý như trong tưởng tượng. Cho dù đang giữa mùa hè, nàng ta vẫn mặc cung trang màu đỏ son thêu bướm vườn trăm hoa, đeo cả bộ trang sức vàng ròng. Bùi Thanh Thù thấy vậy, rất muốn hỏi thăm một câu: Thục phi nương nương có thấy nóng không?
“Thù nhi, mau hành lễ với Thục phi nương nương.” Ân Tần thấy hắn ngẩn ra nhìn Thục phi thì không khỏi sốt ruột thúc giục.
Thục phi thấy hắn, bèn nâng bàn tay đeo hộ giáp vàng lên và nở nụ cười: “Thôi, không phải Thập nhị Hoàng tử mới đỡ bệnh sao? Mau qua đây ngồi.”
Không phải Bùi Thanh Thù thất lễ, mà là hắn thật sự không rõ nam tử nên làm lễ thỉnh an thế nào, sợ mình làm không tốt sẽ bị chê cười, đến lúc đó càng thêm phiền toái, cho nên chỉ đành giả ngu.
“Để Thục phi nương nương chê cười rồi.” Ân Tần vô cùng ngượng ngùng, nói rằng: “Thật ra Thập nhị điện hạ rất thông minh nhưng người cũng thấy tình trạng của lãnh cung rồi đấy… Mấy người bọn thiếp chỉ có thể ăn ít lại để nuôi Thập nhị điện hạ khôn lớn. Dẫu muốn cho thêm cũng không thể được!”
Thục phi mím môi, không nóng lòng đáp lời Ân Tần mà lại kéo tay Bùi Thanh Thù, nhìn qua nhìn lại mấy cái. Bùi Thanh Thù bị nàng ta xem xét đến mức mất tự nhiên, giống như mình là một món hàng được bày ra cho người ta chọn lựa.
“Đứa trẻ này được sinh ra khỏe mạnh, trông rất giống Lệ Phi, ai thấy cũng thích.” Thục phi nhìn sang Lệ Phi, cười như không cười.
Trước khi vào lãnh cung, quan hệ giữa Lệ Phi và Thục phi rất bình thường, nói đúng hơn thì quan hệ giữa Lệ Phi với bất kỳ nữ nhân nào trong cung cũng rất bình thường. Tuy bây giờ nàng cầu Thục phi nhưng với tính cách của nàng vẫn rất khó hạ thấp như Ân Tần, cẩn thận lấy lòng Thục phi.
Nàng quen thẳng thắn, không vòng vo với Thục phi đi khen con trai mình được đến đâu, mà chỉ nói thẳng: “Nếu nương nương thật sự thích Thù nhi, không bằng đưa nó về nuôi bên cạnh mình đi.”
Trước khi đến đây, Thục phi sớm đã hiểu ý của Lệ Phi và Ân Tần. Chẳng qua bây giờ đột ngột nghe thấy Lệ Phi nói thẳng ra một câu như vậy, nàng ta không khỏi ngẩn ra: “Lệ Phi thật sự buông được sao?”
Lệ Phi nhìn thẳng vào mắt Thục phi, mặt không gợn sóng, nhưng lại từ từ động lòng: “Nếu ta buông được, Thục phi nương nương dám cần không?”
Ân Tần với mấy người Tôn ma ma nghe vậy mà không khỏi giật thót, sợ Lệ Phi sẽ chọc giận vị Thục phi không dễ đối phó này.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, Thục phi chẳng những không giận mà còn cười nói: “Ngươi đang khiêu khích bổn cung sao?” Nàng ta lắc đầu, không ngừng cười tươi: “Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ này.”
Lệ Phi không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Thục phi.
Nụ cười của Thục phi cũng dần dần biến mất.
Thật ra, thân là nữ nhân duy nhất trong Tứ phi không có con trai, Thục phi vẫn luôn muốn nhận nuôi một Hoàng tử, khổ nỗi chưa có cơ hội.
Bây giờ cơ hội đã có nhưng đứa con này của Lệ Phi, Thục phi cần mà cũng chẳng dám cần.
Năm đó Lệ Phi vào lãnh cung như thế, Thục phi và những người khác trong hậu cung đều hiểu rõ. Có thể thấy mấy năm năm nay, kể từ khi sinh Thập nhị Hoàng tử, Hoàng đế chưa từng có ý định đón hắn ra ngoài, chứng tỏ Hoàng đế vì Lệ Phi mà giận chó đánh mèo lên đứa con này.
Thục phi là người thông minh. Nàng ta e rằng Thập nhị Hoàng tử là củ khoai lang bỏng tay, việc nhận nuôi Bùi Thanh Thù rất có khả năng gặp rủi ro.
Nhưng Thục phi cũng không biết mình bị sao nữa, từ lần đầu nhìn thấy Bùi Thanh Thù, nàng ta đã thích đứa trẻ xinh đẹp khả ái này.
Sau một hồi lâu cân nhắc, Thục phi mới nói: “Dù bổn cung bằng lòng chuyện này, chưa chắc Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã đồng ý, cho nên bây giờ bổn cung chưa thể cho các ngươi lời hứa hẹn nào.”
Lệ Phi thản nhiên đáp lại: “Ta tin năng lực của Thục phi nương nương.”
Thục phi cười nhẹ, không có ý kiến.
Lệ Phi quả là người thông minh, dừng chân tại nơi này đúng là đáng tiếc.
Trên đường từ lãnh cung về Quỳnh Hoa cung, đại cung nữ Ngọc Bàn đi sát vào kiệu Thục phi, nhỏ giọng bẩm báo: “Nương nương, Định Phi đang đi tới trước mặt.”
Thục phi hơi cau mày, cất giọng lạnh lùng: “Tiếp tục đi về phía trước, đợi ả ngừng trước đã.”
“Vâng, thưa nương nương.”
Định Phi là phi tần duy nhất sinh được Hoàng tử sau khi Lệ Phi vào lãnh cung, gần đây đang rất nổi bật. Nàng ta nhỏ hơn Thục phi mười tuổi mà đã ở ngôi Phi, hơn nữa còn được hạ nhân tâng bốc, không khỏi có phần ngây ngất, chẳng thèm để ai vào trong mắt.
Khi đi ngang qua kiệu Thục phi, Định Phi chẳng hề bảo người của mình dừng lại. Nàng ta chỉ cười nhạt với đối phương, không thèm gật đầu hành lễ mà đi ngang qua luôn.
Thục phi tức đến mức nổi trận lôi đình. Không đợi Định Phi đi xa, nàng ta đã chửi ầm lên: “Ả là thứ gì hả? Ỷ được sủng ái một chút đã quên mình họ gì. So với Lệ Phi được sủng ái ngày trước, ả còn kém xa lắm nhé!”
1
“Nương nương…” Ngọc Bàn lo lắng nhắc nhở: “Định Phi còn chưa đi xa đâu.”
“Bổn cung không sợ ả nghe thấy!” Lồng ngực Thục phi phập phồng, tức giận mà nói: “Đi, tới chỗ Vinh tỷ tỷ!”