Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 37: Phúc Hay Họa?
Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Cát Tu dung.
Từ trước đến nay, tin tức trong hậu cung đều lan truyền rất nhanh. Bùi Thanh Thù vừa mới treo tấm biển ngự bút lên không bao lâu, lúc hồi cung nghỉ ngơi liền phát hiện, ngoại trừ Cửu Hoàng tử, hầu hết các Hoàng tử khác đều tặng hắn một phần lễ vật. Ngay cả Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử lúc trước luôn làm lơ hắn, còn có Tam Hoàng tử kiêu căng ngạo mạn kia cũng tặng không ít đồ tốt đến.
Buổi tối sau khi học xong, Ngũ Hoàng tử cùng Thất Hoàng tử đích thân tới chúc mừng hắn. Bùi Thanh Thù quyết định mời hai vị hoàng huynh ở lại cùng dùng bữa tối.
Từ trước đến nay Ngũ Hoàng tử không phải là người nói nhiều. Lúc ăn cơm, hắn an ổn ngồi ở một bên ôn hòa cười, nhìn Bùi Thanh Thù cùng Thất Hoàng tử nói chuyện.
Vẻ mặt Thất Hoàng tử phấn khích nói: “Thập nhị đệ không biết, hiện tại đệ đã trở thành người nổi tiếng rồi! Buổi sáng khi dùng trà, mọi người đều bàn luận về đệ đó.”
Bùi Thanh Thù toát mồ hôi nói: “Bàn luận chuyện gì vậy?”
“Nói đệ đã chiếm được sủng ái của phụ hoàng .” Trên mặt Thất Hoàng tử không hề lộ một chút biểu cảm ghen tị nào, thậm chí còn có chút vui lây: “Đệ không thấy được sắc mặt Bát đệ lúc đó đâu, thú vị lắm! Đoán chừng hắn chưa từng nghĩ đến, mỗi ngày hắn đều đi theo sau mông Tam Hoàng huynh nịnh bợ, kết quả thì sao, thái độ phụ hoàng đối với Tam Hoàng huynh còn không bằng với Thập nhị đệ nữa.”
Bùi Thanh Thù nghe xong liền vội nói: “Thất ca, những lời như vậy không thể tùy tiện nói ra, đệ….”
Thất Hoàng tử liếc mắt nhìn Ngũ Hoàng tử một cái nói: “Đệ yên tâm, những lời nói xấu này, ta khẳng định sẽ không nói ra trước mặt bọn lão Bát đâu, chỗ này chẳng phải chỉ có đệ cùng Ngũ ca thôi sao?”
Lúc này Bùi Thanh Thù mới nhẹ nhàng thở ra.
Thất Hoàng tử tiếp tục nói: “Tuy rằng vẻ mặt Bát đệ không tốt, nhưng cũng không nói lời gì khó nghe. Lão Cửu thì hay rồi, tuổi còn nhỏ, lại ồn ào ở trước mặt phụ hoàng nói người bất công. Thấy bọn ta không để ý tới hắn, liền đi tìm Lục ca ca oán trách.”
Bùi Thanh Thù nặng nề nhìn về phía Ngũ Hoàng tử: “Ngũ ca, Cửu ca ca có nói gì khó nghe à?”
Ngũ Hoàng tử lộ ra biểu tình khó xử: “Cũng không có gì, hắn mới nói hai câu đã bị Lục đệ kéo ra ngoài rồi.”
“Vậy người khác thì sao?” Thất Hoàng tử tò mò hỏi: “Mấy người Tam ca nói thế nào?”
Ngũ Hoàng tử đáp: “Sắc mặt Tam Hoàng huynh cũng không tốt, chẳng qua chưa nói gì hết. Đều đã lớn hết rồi, đâu thể nào đi tranh đua với Thập nhị đệ.”
Vẻ mặt Thất Hoàng tử không cho là đúng: “Sợ nhất là loại người không nói ra miệng, nhưng lại âm thầm ở sau lưng chơi xấu.”
Ngũ Hoàng tử nhìn về phía Bùi Thanh Thù: “Yên tâm đi, từ trước tới giờ Thập nhị đệ đều hành xử nói năng thận trọng, không cần phải lo lắng.”
Bùi Thanh Thù xấu hổ cười cười.
Lời này nói không sai, nhưng tranh đấu ngoài sáng thì dễ thủ chứ xuất chiêu trong tối thì khó phòng. Nếu đã muốn hại người, thì sợ gì không tìm ra được lỗi lầm. Hoàng đế đột nhiên thương yêu Bùi Thanh Thù như vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy giống như bị kim chích sau lưng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Nghiêu cũng nghe được chuyện Hoàng thượng ban ngự bút.
Sau khi dạy học xong, Tống Nghiêu không để Bùi Thanh Thù rời đi như thường lệ, mà là giữ hắn lại, sư đồ cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.
“Chuyện lần này, ta đã nghe nói qua.” Tống Nghiêu vừa dùng nắp trà gạt mấy phiến lá trong chén, vừa chậm rãi nói với hắn: “Không biết điện hạ có suy nghĩ gì?”
“Thụ sủng nhược kinh.[1]” Bùi Thanh Thù vốn định nói là “kim đâm sau lưng”, có điều sau khi suy xét trình độ bản thân, hắn liền giống như ngày thường không nói thành ngữ: “Có chút sợ hãi.”
[1] Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà thấy lo sợ.
Tống Nghiêu gật gật đầu nói: “Đây cũng là phản ứng bình thường của con người. Chỉ là ta thấy điện hạ không hề vì thế mà đắc ý, lúc lên lớp vẫn vô cùng nghiêm túc, không hề tỏ ra nóng nảy, ta rất yên tâm.”
Bùi Thanh Thù ngượng ngùng cười.
Nói đi nói lại, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, làm sao có thể vì chuyện như vậy mà xao động tâm trí đến mức không thể học hành chứ.
“Có điều, tính tình của điện hạ vẫn phải tiếp tục rèn luyện thêm.” Tống Nghiêu đột nhiên đặt chén trà xuống, nghiêm nghị nói: “Cứ cho là không thể làm được “sủng nhục giai quên”[2], chí ít cũng phải là “không màng hơn thua”. Ngài chính là Hoàng tử, những chuyện cần đối mặt sau này còn rất nhiều.”
[2]Sủng nhục giai quên: Không màng danh lợi.
Bùi Thanh Thù nghe xong, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hành lễ với Tống Nghiêu.
Hắn biết, Tống Nghiêu là lão sư dạy vỡ lòng cho hắn, kỳ thật không cần dạy hắn đạo lý đối nhân xử thế làm gì. Việc làm này của Tống Nghiêu, thật sự là ngoài chức trách.
Xem ra vị Tống tiên sinh này thật sự coi Bùi Thanh Thù như đồ đệ thân cận chứ không phải bị ép tuân theo ý chỉ mà dạy dỗ.
So với kiểu người đạo nghĩa khiêm tốn như Tống Nghiêu thì vị Lư tiên sinh dạy hắn cầm nghệ buổi chiều có vẻ thẳng thắn hơn.
“Hoàng thượng ban thưởng, tất nhiên sẽ mang đến cho điện hạ vinh quang cùng đãi ngộ nhưng đồng thời cũng mang đến không ít phiền toái.”
Bùi Thanh Thù gật đầu tán đồng.
Lời này tuyệt đối là lời nói thật.
“Những lúc cảm thấy phiền lòng, ta sẽ đi du sơn ngoạn thủy, uống rượu đánh đàn.” Lư Duy hơi ngẩng đầu, vẻ mặt hoài niệm: “Rượu cùng âm luật, đều là những thứ rất thần kỳ, có thể khiến người ta quên hết phiền não. Chẳng qua, điện hạ ngài….” Giọng nói Lư Duy hơi thay đổi: “Chỉ e là không được.”
“Tại sao vậy?” Bùi Thanh Thù không hiểu nên hỏi.
Lư Duy nhìn Bùi Thanh Thù, lộ ra một nụ cười vô hại: “Bởi vì điện hạ đánh đàn rất khó nghe, đàn xong càng khiến tâm bất an.”
Bùi Thanh Thù: “….”
Vị này đúng là lão sư của hắn.
Lư Duy vẫn còn trẻ tuổi, sau khi cùng Bùi Thanh Thù tiếp xúc mấy ngày, hai người rất nhanh đã thân thiết.
Lư Duy không phải là kiểu người thích che giấu tâm tư, rất nhanh đã lộ nguyên hình, thường xuyên cùng Bùi Thanh Thù chơi một vài trò đùa vô hại.
Bùi Thanh Thù chẳng những không cảm thấy chán ghét mà còn cảm thấy Lư Duy rất thú vị. Hai người tuy nói là sư đồ nhưng hắn cảm thấy Lư Duy càng giống một người bạn lớn tuổi của mình hơn.
Nói chung, quan hệ của Bùi Thanh Thù cùng mấy vị sư phụ khá tốt.
Tống Nghiêu là người quân tử điển hình, học vấn uyên thâm, làm thầy người ta, là một vị lão sư cực kỳ có trách nhiệm.
Còn Lư Duy, trừ dáng vẻ nghiêm túc ngày đầu ra, sau đó khi nói chuyện với Bùi Thanh Thù sẽ có hơi tùy ý. Thời gian học với hắn đều trôi qua rất nhanh, ngay cả việc tập đàn buồn tẻ cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Còn về vị võ sư họ Thiệu kia, chính là người Bùi Thanh Thù sợ nhất. Chủ yếu là do hắn chột dạ, cảm thấy bản thân không có thiên phú luyện võ. Hơn nữa Thiệu sư phụ còn kiệm lời, thời điểm kéo đại cung còn trầm mặc không nói, Bùi Thanh Thù thật sự rất sợ hắn.
Cũng may Thiệu sư phụ kiên nhẫn, dạy mấy ngày Bùi Thanh Thù mới có thể kéo được dây cung nhỏ nhưng cũng không có mắng hắn, còn nói hắn làm không tệ.
Bùi Thanh Thù chưa từng luyện võ, cũng không biết trình độ bản thân là tốt hay xấu, dù vậy hắn vẫn cảm thấy rất phấn khích. Buổi chiều mới được Thiệu sư phụ khen xong, vừa tan học, Bùi Thanh Thù liền cầm cây cung nhỏ đi Quỳnh Hoa cung tìm Thục phi khoe khoang.
Bây giờ hắn trở về Quỳnh Hoa cung, cũng giống như trở về nhà mình vậy. Vẫn chưa vào cửa, Bùi Thanh Thù đã hô lên: Mẫu phi, con có thể kéo được dây cung rồi.”
Điều hắn không nghĩ tới là, Vinh Quý phi cũng đang ở đó. Nhìn nữ nhân xinh đẹp ngồi ở ghế thượng vị, Bùi Thanh Thù có chút ngượng mà thấp giọng nói: “Thù nhi thỉnh an Vinh nương nương.”
Thoạt nhìn tâm tình Vinh Quý phi không tệ, thấy Bùi Thanh Thù tới, hiền hòa cười: “Thù nhi mau đứng lên, tới đây, ngồi bên này. Mấy ngày không gặp, để cho bổn cung nhìn kỹ một chút.”
Thục phi thấy Bùi Thanh Thù tới, trên mặt đầy ý cười, làm bộ hờn dỗi nói với Vinh Quý phi: “Tỷ tỷ cũng thật là, nhi tử của bản thân còn không đủ sao, còn dòm ngó đến Thù nhi của người ta. Làm gì vậy, tỷ không biết đây là nhi tử của muội sao?”
“Được rồi được rồi, để Thù nhi ngồi với muội là được.” Vinh Quý phi che miệng cười nói: “Nữ nhân này, không thể chịu thiệt dù chỉ một chút. Thôi, tỷ cũng không ở nơi này thêm chướng mắt. Thục phi nương nương, thiếp thân cáo lui.”
“Đừng ở đây chọc muội xấu hổ nữa!” Thục phi vẫy khăn, mang đến một làn gió thơm nồng. Đã lâu Bùi Thanh Thù không ngửi mùi hương nồng nàn như vậy, nhịn không nổi đánh một cái hắt xì.
Thục phi thấy, vội vàng ôm hắn vào trong ngực, hỏi hắn có phải bị cảm lạnh rồi không.
Vinh Quý phi ở một bên cười nói: “Nữ nhân vô tâm này, nhìn thấy nhi tử thì không thèm quan tâm đến tỷ tỷ nữa rồi. Thôi thôi thôi, ta tự mình trở về, không cần muội tiễn nữa.”
Thục phi nhoẻn miệng cười nói: “Ai nói muốn tiễn tỷ chứ! Ngọc Bàn, mau giúp ta đi tiễn người nha.”
Ngọc Bàn cười tiến lên, đưa Vinh Quý phi ra cửa.
Vinh Quý phi vừa đi, Bùi Thanh Thù liền ôm cổ Thục phi hỏi: “Mẫu phi, gần đây có chuyện gì vui vẻ sao?”
Từ lời nói và thần sắc của Thục phi cùng Vinh Quý phi, có thể nhìn ra tâm tình hai người rất tốt.
Thục phi không cần nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là có, Nhị Hoàng huynh, Tam Hoàng huynh của con gây ra chuyện, nhưng con lại được thể diện lớn như vậy, cái này không phải đều là chuyện vui à.”
Nghe được Thục phi trực tiếp nói ra lời vui sướng khi người gặp họa, Bùi Thanh Thù không nhịn được cười: “Nhị ca, Tam ca gây sự, sao mẫu phi người cùng Vinh nương nương vui vẻ như vậy?”
“Chuyện này thì con không biết rồi! Chính là vị Toàn Quý phi ở Cẩn Nhân cung kia, gần đây thay Hoàng hậu lo liệu yến tiệc Nguyên Đán, ở hậu cung phải nói là nổi bật vô song, thậm chí lấn át cả Vinh nương nương của con. Bây giờ thì hay rồi, Nhị Hoàng tử vừa gây ra chuyện, mặt mũi của Toàn Quý phi đều mất hết…”
Chuyện Nhị Hoàng tử cùng Tam Hoàng tử làm loạn, cuối cùng Bùi Thanh Thù cũng nghe được lời đáng tin cậy từ miệng Thục phi.
Trải qua chuyện này, Hoàng hậu cùng Toàn Quý phi xem như hoàn toàn trở mặt. Bởi vì Hoàng hậu đã không để tâm đến Toàn Quý phi đau khổ cầu xin, nhẫn tâm đem sự tình tố cáo trước mặt Hoàng thượng.
Nghe nói sau đó Hoàng đế vô cùng tức giận, truyền Nhị Hoàng tử tới mắng một trận.
Kết quả Hoàng hậu còn chưa kịp đắc ý, thì Toàn Quý phi đã chạy đến Càn Nguyên điện khóc lóc kể lể, nói rằng thời niên thiếu mấy ai mà chẳng phong lưu? Có điều, chỉ vì một đứa nha đầu mà Tam Hoàng tử ẩu đả với Nhị Hoàng tử, còn không phải vì nghĩ rằng bản thân là con trai Hoàng hậu, nên mới không để huynh trưởng vào mắt hay sao?
Không biết Hoàng đế có nghĩ như vậy hay không? Việc này tuy nói là Nhị Hoàng tử động sắc tâm, nhưng Tam Hoàng tử cũng quá không có nghĩa khí. Chỉ vì một cung nữ mà lại động tay chân với huynh đệ của mình, một người quân tử có thể làm như vậy hay sao?
Cuối cùng, Hoàng đế quyết định phạt cả hai người, bắt Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử đi Phụng Tiên điện quỳ hai canh giờ hối lỗi, còn phạt bọn họ ba tháng bổng lộc.
Loại hình phạt này xem như không đau không ngứa, nhưng lại khiến họ mất hết mặt mũi.
Mệnh lệnh ban xuống, phong quang của mẫu tử Toàn Quý phi đều giảm xuống, Hoàng hậu cùng Tam Hoàng tử cũng không khá hơn là bao.
Còn Đại Hoàng tử, bởi vì khuyên can hai đệ đệ có công, được thưởng một thanh đoản đao nạm đá quý.
Việc này, Tam Hoàng tử cảm thấy không phục. Bởi vì hắn cảm thấy Đại Hoàng tử ra tay giúp đỡ, chủ yếu là vì Nhị Hoàng tử.
Đáng tiếc, lúc này hắn không chịu nghe bất cứ lời biện bạch nào.
Bùi Thanh Thù nghe Thục phi nói xong, có thể hiểu được tại sao Thục phi vui sướng như vậy.
Hiện tại phi tần trong cung, đại khái có thể chia làm bốn phe. Hoàng hậu, Toàn Quý phi, Vinh Quý phi, ba nữ nhân tối cao này ở hậu cung có thể xem như là thế “chân vạc”. Còn có chút quyền lực như Thục phi, liền quyết định một thân một mình. Một số ít còn lại là kiểu người bo bo giữ mình, điển hình là mẫu thân của Ngũ Hoàng tử – Thành Phi, mẫu thân của Lục Hoàng tử – Ninh Quý tần, bất kể là chuyện gì bọn họ cũng đều không tham gia, không đắc tội bất cứ ai, có thể xem như phe trung lập.
Hiện tại Hoàng hậu trở mặt với Toàn Quý phi, người được lợi nhất lúc này dĩ nhiên là phe của Vinh Quý phi.
Dựa vào tính cách của Thục phi, không có chút hả hê cũng khó.