Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full

Chương 189 - 205


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 189 – 205

Chương 201: Cục diện bế tắc

Edit: Thẩm cô cô

Beta: Rine Hiền phi

Phó Tam lão gia là đệ đệ cùng mẫu thân với Thục Quý phi và Vinh Quốc công, cũng là nhi tử nhỏ nhất cùng lứa bọn họ ở dòng chính của Phó gia.

So với hai huynh trưởng của mình, một người là Quốc công, một người là Thiêm Đô Ngự sử cao quý, Phó Tam lão gia văn không thể đậu công danh, võ không dám ra chiến trường, cho nên ngoan ngoãn ở lại trong nhà, trợ giúp hai huynh trưởng xử lý sản nghiệp tổ tiên và cửa hàng trên danh nghĩa của Phó gia.

Con nối dõi của Phó Tam lão gia đơn bạc, dưới gối chỉ có hai gái một trai. Phó Ngũ thiếu gia giống như phụ thân của hắn, không có tài cán gì, là thiếu gia duy nhất trong số con cháu đồng lứa của Phó gia không thi đậu công danh. Cho nên hiện tại hắn và Nhị đường ca của hắn đi theo Phó Tam lão gia học tập xử lý sản nghiệp trong nhà.

Hai cha con bọn họ có thể nói là hai người “nhàn” nhất của Phó gia.

Trước đó, lúc Bùi Thanh Thù lựa chọn Phó Lục tiểu thư và Phó Thất tiểu thư, không chỉ suy xét dung mạo và tính cách của các nàng mà còn chú trọng vào bối cảnh sau lưng bọn họ.

Phó Lục tiểu thư là thứ nữ của Phó Nhị lão gia, muội muội cùng cha khác mẹ của Phó Húc. So sánh với Phó Tam lão gia, tuy rằng Phó Nhị lão gia làm quan trong triều, thoạt nhìn có lợi cho việc Bùi Thanh Thù đoạt vị hơn nhưng Bùi Thanh Thù không chỉ nghĩ đến chút lợi ích trước mắt này mà còn nghĩ cho tương lai về sau.

Hắn suy xét đến chuyện lỡ như bản thân đoạt đích thành công, thuận lợi lên làm Thái tử, như vậy tương lai sau khi hắn đăng cơ, Phó gia làm ngoại thích, lúc đó liệu có nhà nào sánh bằng?

Bùi Thanh Thù không muốn rơi vào cảnh dưỡng hổ gặp nạn cho nên dứt khoát chọn Phó Tam lão gia không có bản lĩnh gì lớn làm nhạc phụ. Cứ như vậy, hắn vừa được Phó gia ủng hộ, vừa không cần lo lắng sẽ lưu lại một tai họa ngầm ngoại thích vô cùng lớn.

Dù sao chênh lệch giữa bá phụ và nhạc phụ vẫn rất lớn.

Lúc Bùi Thanh Thù và Phó Tam lão gia, Phó Ngũ thiếu gia uống rượu trò chuyện, ở hậu viện, Phó thị bái kiến đích mẫu rồi đến phòng của di nương của nàng trò chuyện.

Khâu di nương vừa thấy nữ nhi, lập tức lôi kéo nàng hỏi: “Thế nào, Thập nhị điện hạ đối với con có tốt không?”

Nhắc tới Bùi Thanh Thù, Phó thị lộ ra một nụ cười ngọt ngào, gật gật đầu: “Di nương yên tâm, điện hạ đối với ta rất tốt.”

“Còn Tống thị và Chung thị thì sao? Có làm khó dễ con không?”

Phó thị suy nghĩ, thu lại tươi cười nói: “Cũng tạm thôi, ta vừa nhập phủ không lâu, chưa tiếp xúc nhiều với các nàng. Vương phi ngày thường bận rộn chăm sóc hài tử, nói chúng ta mỗi tháng đi thỉnh an hai lần là được. Chung thị là người cửa lớn không ra, cửa sau không bước, mấy ngày nay ta cũng chỉ gặp nàng một lần ở chỗ Vương phi.”

Khâu di nương nghe vậy, nhiều ít cũng yên tâm hơn nhưng vẫn dặn dò: “Hiện tại mới được vài ngày, vẫn chưa nhìn thấu mọi chuyện. Con không được thiếu cảnh giác, cẩn thận bị hãm hại.”

Phó thị cười cười nói: “Di nương yên tâm, ta sẽ chú ý.”

Sau khi Phó thị vào cửa không lâu, lại có một đợt triều thần đề nghị Hoàng đế lập Hậu.

Trong đó tất nhiên lời ủng hộ lập Toàn Hoàng Quý phi và Vinh Quý phi chiếm đa số.

Lần trước các đại thần đồng loạt thỉnh cầu Hoàng đế lập Hậu, Hoàng đế lấy lý do đang có chiến sự qua loa bác bỏ.

Lần này Hoàng đế vô cùng buồn rầu, không biết bản thân nên tìm lý do gì để tiếp tục kéo dài.

Vào lúc này, cho dù lập Toàn Hoàng Quý phi hay là Vinh Quý phi cũng không chỉ đơn giản là chuyện lập một Hoàng hậu, mà dường như là cùng lúc xác định người được chọn cho ngôi vị Thái tử.

Hoàng đế còn chưa muốn cho người khác biết được quyết định của hắn.

Hoàng đế suy nghĩ, triệu Thủ phụ Nội các Nhạc An đến thương nghị việc này.

Giống với Hộ bộ Thượng thư Long Khải Chương, mẫu thân của Nhạc An cũng từng nhũ mẫu của Hoàng đế.

Nhưng so với Long Khải Chương mập mạp, dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng vóc dáng của Nhạc An được duy trì rất tốt, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm nho nhã.


Có thể nói ngoài Công Tôn Việt, Nhạc An là đại thần Hoàng đế tín nhiệm nhất.

Hoàng đế tín nhiệm Công Tôn Việt, chủ yếu là vì Công Tôn Việt biết xem tinh tượng, xem bói. Trong suy nghĩ của Hoàng đế, người như vậy có thể kết nối thần linh, Hoàng đế không thể không kính trọng hắn.

Thế nhưng loại tín nhiệm này khác với tín nhiệm của hắn với Nhạc An. Tình cảm của Hoàng đế đối với Nhạc An, không chỉ là tình cảm quân thần mà còn là tình nghĩa huynh đệ.

Cho nên từ góc độ tình cảm mà nói, Hoàng đế càng nể trọng Nhạc An hơn.

Sau khi Nhạc An nghe Hoàng đế than phiền, giúp Hoàng đế phân tích: “Hiện tại trong triều đề nghị lập Hậu, phần lớn là người có quan hệ tốt với Diệp gia hoặc Dung gia. Dù Hoàng thượng lập Hoàng Quý phi hay là Vinh Quý phi làm Hoàng hậu đều sẽ trực tiếp đánh vỡ thế cân bằng này. Muốn giải quyết triệt để chuyện này, trừ phi Diệp gia hoặc Dung gia xảy ra chuyện, hay là giữa Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử có một người mất tư cách cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế. Nếu không thì Hoàng thượng cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, không có cách nào giải quyết tận gốc vấn đề.”

Hoàng đế sốt ruột nói: “Có thể kéo dài một chút thời gian cũng được!”

“Vậy thì vi thần có một biện pháp.” Nhạc An nói khẽ với Hoàng đế mấy câu. Sau khi Hoàng đế suy nghĩ, thở dài: “Cứ làm như vậy đi.”

Mấy ngày sau, trong cung truyền ra ý chỉ, tấn phong Nhị Hoàng tử Bùi Thanh Thần làm Khang Thân vương, Tứ Hoàng tử Bùi Thanh Mặc làm An Thân vương.

Trong khoảng thời gian ngắn, sự chú ý của mọi người đều dời từ chuyện lập Hậu sang chuyện hai vị Hoàng tử đồng thời được tấn phong Thân vương.

Kế hoãn binh Nhạc An nghĩ cho Hoàng đế chính là đồng thời tấn phong Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử làm Thân vương. Cứ như vậy, Hoàng đế có thể tạm thời thỏa mãn nhu cầu lợi ích của Diệp gia và Dung gia, khiến hai bên đấu đá thêm một thời gian.

Cũng may Diệp gia và Dung gia đều biết đối phương là kình địch của mình. Nếu không đánh bại đối thủ triệt để, cơ bản không có cách nào khiến Hoàng đế hạ quyết tâm lập Hoàng Quý phi hoặc Vinh Quý phi làm Hoàng hậu.

Cho nên bọn họ cũng không hề bức bách Hoàng đế mà là nghĩ nên làm gì để có thể đánh bại đối thủ.

Bên Tứ Hoàng tử, chủ yếu tập trung ánh mắt trên người Diệp Luân.

Lúc Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử đến phủ An Thân vương chúc mừng, Tứ Hoàng tử giữ bọn họ lại cùng nhau phân tích thế cục.

“Theo như lời Dung Đại biểu ca, lúc Diệp Luân ở trên chiến trường thật sự giống như được thần tiên trợ giúp.” Tứ Hoàng tử hơi cau mày, nghiêm túc nói: “Người Hung Nô có vẻ vô cùng sợ hãi Diệp Luân, chỉ cần Diệp Luân lãnh binh xuất kích, người Hung Nô lập tức bại trận, chạy trối chết. Võ công của Diệp Luân không tồi nhưng cũng không đến mức khiến người Hung Nô nghe tiếng đã sợ vỡ mật chứ?”

Thất Hoàng tử suy nghĩ, lớn mật đưa ra một suy đoán: “Lẽ nào Diệp gia có người hiểu chút pháp thuật?”

Bùi Thanh Thù vốn đang tập trung suy nghĩ với Tứ Hoàng tử, nghe Thất Hoàng tử nói như vậy, nhịn không được “phụt” một tiếng bật cười: “Sao có thể được?”

Nhưng sau khi phủ nhận, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên lại hơi nghi ngờ.

Tuy rằng Bùi Thanh Thù không có tôn giáo tín ngưỡng cụ thể nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng sự tồn tại của thần phật.

Không nói chuyện khác, bản thân hắn có thể được sống lại, chuyện này không phải là một điều vô cùng huyền diệu hay sao?

Vì thế sửa lại lời nói: “Khụ khụ, ta suy nghĩ lại một chút, Thất ca nói cũng không phải hoàn toàn không có lý…”

“Đúng không đúng không!” Thất Hoàng tử cảm thấy bản thân đoán đúng: “Nhất định là như vậy!”

Tứ Hoàng tử xoay phật châu trên tay, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ Diệp gia còn có cao nhân bậc này? Xem ra, chúng ta cần phái người đi tìm hiểu một chút.”

Trong lúc Tứ Hoàng tử đang tìm lỗ hổng của Diệp gia, bên Toàn Hoàng Quý phi cũng tích cực tìm kiếm vết nhơ của Tứ Hoàng tử.

Trải qua một khoảng thời gian dài, Toàn Hoàng Quý phi vẫn không thể tìm được cái gì có giá trị.

Không đến lúc bất đắc dĩ, Toàn Hoàng Quý phi không muốn dùng thủ đoạn hãm hại Tứ Hoàng tử. Không phải bởi vì tâm địa nàng thiện lương mà là vì chuyện hãm hại này là hoàn toàn bịa đặt, cần phải bịa ra một chuyện hoàn chỉnh vô cùng hợp lý. Nếu có chỗ nào sai sót, không chỉ không thể đánh bại đối thủ mà còn có khả năng liên lụy bản thân.

Cho nên Toàn Hoàng Quý phi càng giỏi việc tương kế tựu kế giống như cách đối phó với Hoàng hậu trước kia – trước hết tìm sai lầm của đối thủ rồi lợi dụng nó, chứ không phải vô duyên vô cớ vu hãm.


Nhưng bất luận là Tứ Hoàng tử hay Vinh Quý phi, còn có Dung gia sau lưng Vinh Quý phi đều không dễ đối phó như vậy.

Toàn Hoàng Quý phi dụng tâm tra xét một thời gian, phát hiện người của Dung gia làm việc thật sự vô cùng cẩn thận. Chỉ cần là chuyện có khả năng bị lên án, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay.

Bản thân Tứ Hoàng tử cũng khác với Nhị Hoàng tử, không có tật xấu gì rõ ràng. Thế nhưng so với người Dung gia khéo đưa đẩy thì Toàn Hoàng Quý phi cảm thấy xuống tay từ chỗ Tứ Hoàng tử có vẻ dễ dàng hơn.

Dù sao tính tình của Tứ Hoàng tử hoàn toàn khác với người của Dung gia, hắn vừa ngay thẳng lại bướng bỉnh, tính cách như vậy chắc chắn đã đắc tội không ít người.

Thật ra, có thể nói Bùi Thanh Thù là một trong số ít người biết được vết thương trí mạng của Tứ Hoàng tử.

Đối với Tứ Hoàng tử, uy hiếp lớn nhất của hắn không ai khác ngoài trưởng nữ Tả gia đã gả cho Tống Đại công tử nhiều năm, Tả Đại cô nương.

Bùi Thanh Thù tin chắc rằng, nếu hắn lấy Tả Đại cô nương làm mồi nhử, hãm hại Tứ Hoàng tử thì Tứ Hoàng tử nhất định sẽ cắn câu.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Giống như hắn đã không vì hủy hoại thanh danh Nhị Hoàng tử mà hy sinh danh tiết của Chung thị, Bùi Thanh Thù không làm được chuyện sử dụng thủ đoạn ti tiện tổn thương người thân của mình chỉ vì thượng vị.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ, trên thế giới này, chữ đầu tiên hắn viết là do Tứ Hoàng tử cầm tay dạy hắn.

Hiện tại hắn không nói với Tứ Hoàng tử ý đồ đoạt đích của mình, một mặt vì Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều xem đối phương là kình địch, không đặt một đệ đệ thiếu niên như hắn ở trong mắt.

Mặt khác, Bùi Thanh Thù biết nếu thật sự đến ngày hắn bắt buộc phải đối đầu với Tứ Hoàng tử, giữa hai người bọn họ không thể không xé rách da mặt. Đến lúc đó, có lẽ cũng không còn tình cảm huynh đệ gì đáng nói nữa.

Sau khi Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử được tấn phong Thân vương, trong triều đình duy trì một thế trận cân bằng kỳ dị hoặc có thể nói là cục diện bế tắc.

Trong lúc hai bên không ngừng giằng co, Hoàng đế quyết định đưa theo ái phi và ái tử của mình khởi giá đi tuần phía nam.


Chương 202: Đố kị

Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

Tuy trong lòng Hoàng đế chỉ muốn dẫn theo mẫu tử Lệ Phi cùng đi nhưng suy xét cho đại cục, lần đi tuần phía nam này, ngoài Lệ Phi, Hoàng đế còn dẫn theo Thục Quý phi, Thành Phi và Ninh Phi, còn có thân mẫu của Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử là Thận Quý tần.
Trong các Hoàng tử, có Ngũ Hoàng tử, Thất Hoàng tử, Cửu Hoàng tử, Thập Hoàng tử, Thập nhị Hoàng tử và Thập tứ Hoàng tử được đi theo.
Ngoài lão Thập, tất cả đều có quan hệ không tồi với Bùi Thanh Thù.
Vốn dĩ khi nghe Hoàng đế đột nhiên muốn đi tuần, Bùi Thanh Thù còn có chút cảm giác trở tay không kịp, thế nhưng sau khi biết được danh sách tùy giá[1], Bùi Thanh Thù bắt đầu mong đợi lần nam tuần này.
[1] tùy giá: đi theo xa giá của vua
Cùng cảm thấy mong đợi còn có các nữ quyến trong phủ Bùi Thanh Thù.
Lần này Bùi Thanh Thù tùy giá đi tuần, ít nhất phải ba bốn tháng mới trở về. Nếu không thể đồng hành cùng hắn thì có nghĩa là ít nhất ba tháng không thể nhìn thấy Bùi Thanh Thù. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, các nữ quyến Hằng vương phủ đều vô cùng khẩn trương, không biết Bùi Thanh Thù sẽ đưa ai đi cùng.
Đông ca nhi còn quá nhỏ, không tiện đi xa nhà, Tống thị chắc chắn muốn ở lại chăm sóc hắn.
Còn có Chung thị, Phó thị và Nam Kiều…
Thật ra trong lòng Bùi Thanh Thù đã có ý định nhưng lúc hắn dùng bữa tối ở Lan Chương các, vẫn thuận miệng hỏi ý kiến của Tống thị.
Tuy rằng các nàng đều là nữ nhân của Bùi Thanh Thù nhưng thời gian Bùi Thanh Thù ở hậu viện ngắn hơn nhiều so với Tống thị. Tống thị làm Chính phi, có lẽ hiểu biết của nàng về trắc thất không thua gì Bùi Thanh Thù.
Nhưng điều khiến Bùi Thanh Thù ngạc nhiên là Tống thị trước giờ rất có chủ ý, trong chuyện này lại ngập ngừng do dự.
Thật ra, nếu đứng ở góc độ của Tống thị suy nghĩ thì có thể hiểu được – so với Phó thị có gia thế hùng hậu, Tống thị cho rằng Chung thị ít uy hiếp đến nàng hơn một chút. Thế nhưng thân thể của Chung thị không tốt, có thể xuất phủ chịu khổ hay không khó mà biết được. Cho nên nếu Tống thị hoàn toàn không suy xét đến địa vị của mình thì nàng sẽ kiến nghị Bùi Thanh Thù đưa theo Phó thị mới vào cửa không lâu.

Chỉ là nếu Tống thị trái lòng khuyên Bùi Thanh Thù dắt theo Phó thị cùng đi, trong lòng Tống thị sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cũng may Bùi Thanh Thù không làm khó nàng, thấy dáng vẻ Tống thị ấp a ấp úng, có vẻ như có lý do khó nói thành lời, vội vàng nói: “Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nếu nàng cảm thấy khó xử thì không cần phải trả lời ta.”
Tống thị nhẹ nhàng thở ra, cười cười: “Điện hạ vẫn nên tự quyết định, cho dù ta nói người nào thì truyền đến tai các vị muội muội khác đều không dễ nghe.”
Bùi Thanh Thù nhanh chóng hiểu được uẩn khúc trong đó, áy náy xoa xoa tay của Tống thị: “Là ta không tốt, đã khiến nàng khó xử.”
Thật ra Bùi Thanh Thù đến hỏi Tống thị bởi vì chính hắn cũng cảm thấy hơi khó xử.
Lẽ ra Phó thị vừa vào cửa không lâu, bỏ người ta ở nhà cũng không tốt nhưng về mặt tình cảm, hắn chỉ xem Phó thị như muội muội. Nếu có thể hoàn toàn lựa chọn theo ý mình, Bùi Thanh Thù tuyệt đối sẽ lựa chọn Chung thị.
Hắn lại không thể để một mình Tống thị ở nhà mà dắt theo hai trắc thất, như vậy có vẻ hơi không tôn trọng Tống thị.
Cũng may tuy rằng Hoàng đế quyết định nam tuần nhưng công tác chuẩn bị trước khi đi cũng mất không ít thời gian, Bùi Thanh Thù vẫn còn vài ngày để suy xét.

Sau khi Phó thị nhập phủ được một thời gian, phát hiện bản thân không hề xảy ra tranh chấp gì với Tống thị hoặc Chung thị giống như nàng dự đoán trước đó.
Sau khi ở chung một thời gian, Phó thị phát hiện thì ra Tống thị là người vô cùng chừng mực. Ngày thường Tống thị ở Lan Chương các chăm sóc hài tử, xử lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, hoàn toàn sẽ không vô duyên vô cớ kiếm chuyện với trắc thất.
Của hồi môn của Phó thị rất phong phú, vốn không cần dựa dẫm vào phí sinh hoạt trong phủ phát. Thế nhưng Tống thị vẫn luôn đúng hạn sai người đưa đồ đến cho Phó thị, chưa từng cắt xén chi phí ăn mặc của Phó thị.
Có thể nói cư xử rất khéo léo.
Chung thị cũng vậy, tuy rằng nàng có dung mạo xinh đẹp nhưng nàng hoàn toàn không quấn lấy Bùi Thanh Thù cả ngày giống như những gì đám người Khâu di nương suy đoán.
Hoàn toàn ngược lại, Chung thị rất điềm đạm, an tĩnh, thậm chí còn cho người ta một loại cảm giác không tranh với đời.
Khiến Phó thị bất ngờ chính là nàng gả chồng lâu như vậy, người khiến nàng chướng mắt lại là người trước nay nàng không chú ý đến, thiếp thất thông phòng của Bùi Thanh Thù – Nam Kiều.
Hai đại nha hoàn hồi môn của Phó thị, Hoa Nghi và Trúc Chi cũng vô cùng chán ghét Nam Kiều.
“Nam Kiều cô nương này cứ thích quấn lấy Thập nhị điện hạ!” Lúc Hoa Nghi sai đám tiểu nha đầu bày thức ăn lên bàn, tức giận bất bình nói với Phó thị và Trúc Chi: “Vừa rồi lúc ta đến phòng bếp nhận thức ăn, thấy nàng lại chạy đến tiền viện. Người này cũng thật là, cho dù nàng không phải là chủ tử chân chính thì cũng không nên để bản thân hèn hạ như vậy chứ? Mỗi ngày tự biến mình thành nha hoàn mà không biết ngượng.”
Nữ quyến gia đình giàu có, trừ khi có chuyện quan trọng hoặc ra ngoài tham gia yến tiệc, ngày thường đều là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước. Cửa nhỏ này chính là cánh cửa nằm giữa tiền viện và hậu viện.
Cho nên dù là Tống thị, hay Chung thị và Phó thị, nếu Bùi Thanh Thù không cho gọi đều sẽ không chủ động bước ra cửa nhỏ.
Hơn nữa, ngày thường Bùi Thanh Thù rất ít gọi nữ quyến đến tiền viện, đa phần là hắn đến hậu viện thăm các nàng.
Dưới tình huống này, Nam Kiều lấy thân phận nha hoàn ra vào tiền viện có vẻ vô cùng chướng mắt.
Tống thị làm Chính phi thật ra đã chú ý đến vấn đề này từ lâu nhưng nàng vẫn luôn không đặt Nam Kiều vào mắt, cũng lười ra mặt làm người ác.
Dù sao trong mắt Tống thị, cho dù Nam Kiều mang thai con nối dõi cũng sẽ không uy hiếp đến nàng, còn có thể khai chi tán diệp cho Bùi Thanh Thù, khiến người ngoài cảm thấy Tống thị là một Vương phi hiền đức.
Cho nên chỉ cần Nam Kiều không làm chuyện gì quá đáng, chỉ đơn giản muốn a dua tranh sủng thôi thì Tống thị sẽ không quản.
Nhưng Phó thị không giống như Tống thị, nàng không có địa vị Chính phi, sự sủng ái của Bùi Thanh Thù đối với nàng vô cùng quan trọng.
Hiện tại nàng mới vào phủ chưa đến một tháng, Nam Kiều đã dám quang minh chính đại đoạt người với nàng, điểm này khiến Phó thị cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Trúc Chi hầu hạ Phó thị rửa tay cũng nói: “Nghe nói Nam Kiều cô nương là nữ quan năm đó dạy điện hạ chuyện phòng the, có rất nhiều kỹ xảo quyến rũ nam nhân. Có lẽ vì vậy điện hạ mới bị nàng dụ dỗ.”
Phó thị hơi không cam lòng nói: “Nhưng mà… Nhưng mà trước khi ta xuất giá, trong nhà cũng đã tìm ma ma lớn tuổi đến dạy ta chuyện phu thê mà.”
“Cô nương ngốc của ta ơi!” Trúc Chi buồn cười nhìn tiểu cô nương ngây thơ trước mặt: “Những thứ người học đều là cơ bản nhất, chỉ có thể giúp người không bỡ ngỡ trong đêm tân hôn thôi. Nhưng Nam Kiều lại là nữ quan tư tẩm, chắc chắn học không ít kỹ xảo mới có thể khiến cho nam nhân vui vẻ.”
Hoa Nghi tán thành: “Không sai, hơn nữa người là tiểu thư khuê các, nàng là một nha hoàn đê tiện, chắc chắn dễ dàng buông thả hơn so với người.”
Phó thị sốt ruột nói: “Vậy làm thế nào bây giờ, ta không thể để một nha hoàn thông phòng qua mặt mình!”
“Lần nam tuần này, người nhất định phải đi theo Thập nhị điện hạ.” Trúc Chi nghiêm mặt nói: “Hơn nữa người còn phải nghĩ cách không cho Nam Kiều đi cùng.”
“Chuyện này…” Phó thị do dự: “Nhưng mẫu thân đã dặn, nam nhân đều không thích nữ nhân hay ghen tỵ. Nếu ta trực tiếp đề nghị với Thập nhị điện hạ, có lẽ hắn sẽ không vui đấy?”
Trúc Chi đưa ra chủ ý cho nàng: “Nếu người không tiện mở miệng, có thể tiến cung nói với Quý phi nương nương. Người là chất nữ của Thục Quý phi nương nương, nàng không giúp đỡ người thì giúp ai?”
Phó thị nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
Hôm sau lúc tiến cung thỉnh an Thục Quý phi, Phó thị kể lại chuyện phiền não gần đây của mình với nàng.
Nhưng khiến Phó thị không ngờ tới là sau khi Thục Quý phi nghe chuyện xong, cũng không dứt khoát đồng ý giúp Phó thị áp chế Nam Kiều mà ngược lại còn có mấy phần ý trách cứ nàng.
“Lúc trước, đứa nhỏ Nam Kiều này là bổn cung tự mình lựa chọn. Tuy nàng có chút tâm tư tranh sủng nhưng căn bản không thể tạo thành uy hiếp với ngươi, ngươi cần gì phải một hai hơn thua với nàng chứ?”
“Nhưng…” Phó thị không cam lòng nói: “Ta mới vào phủ không lâu, Nam Kiều này đã giở trò ở trong phủ, thế không phải khiến Tống thị và Chung thị cười nhạo ta sao?”
“Trong phủ Thù nhi chỉ có vài nữ quyến các ngươi, nếu ngươi sợ Tống thị và Chung thị cười nhạo, vậy ngươi càng nên đối tốt với Nam Kiều, đồng tâm hiệp lực với nàng mới phải.”
Thục Quý phi biết tâm tư tiểu chất nữ của mình tương đối đơn thuần nhưng nàng không ngờ rằng Phó Thất cô nương được người Phó gia dạy dỗ lâu như vậy mà đầu óc của nàng vẫn đơn giản như thế: “Ngươi cũng không nghĩ xem, cho dù Nam Kiều sinh hài tử sớm hơn ngươi thì cuối cùng nàng cũng chỉ là thị thiếp mà thôi, thậm chí còn không phải Thứ phi. Người như vậy, ngươi còn so đo với nàng, nếu tương lai Thù nhi sủng ái một người xuất thân có chút tôn quý, không phải sẽ khiến ngươi tức chết sao?”
Phó thị chu môi nói: “Ý của người là ta phải mặc kệ nàng cưỡi trên đầu của ta, không làm gì cả sao?”
Thục Quý phi cười nhạt, vỗ vỗ tay Phó thị trấn an: “Đứa nhỏ ngốc, nếu ngươi muốn Nam Kiều ở lại trong kinh, có rất nhiều cách, cớ sao phải tự mình đi nói với Thù nhi hoặc là để bổn cung nhúng tay chứ?”
Phó thị kích động: “Ý của người là…?”
“Ngươi còn nhớ trước đó ngươi từng oán giận chuyện Tống thị cảnh cáo ngươi không? Hiện tại ngươi là Trắc phi, Nam Kiều chỉ là thiếp thông phòng, ngươi cũng có thể dùng thủ đoạn tương tự để cảnh cáo Nam Kiều. Nếu sau khi nàng biết ngươi không phải người dễ bắt nạt mà còn dám làm bậy, đến lúc đó xử lý nàng cũng không muộn. Thế nhưng theo bổn cung được thấy, không cần đến bước đó, Nam Kiều đã ngoan ngoãn chịu thua trước ngươi.”
Nhìn dáng vẻ tiểu chất nữ cái hiểu cái không, Thục Quý Phi đột nhiên hơi hối hận lúc trước đã không kiên trì gả Phó Lục cô nương cho Bùi Thanh Thù.
Tuy rằng Phó Lục cô nương tính cách dễ kích động một chút nhưng tốt xấu gì cũng là người đầu óc biết suy nghĩ rõ ràng. Còn Phó Thất tuổi nhỏ, lại được người trong nhà sủng ái, rất nhiều lúc đều có vẻ ngây thơ, khờ khạo.
“Ngươi về trước đi, bản thân tự suy nghĩ cẩn thận.”
Cũng may tuy rằng đầu óc Phó Thất không linh hoạt nhưng biết nghe lời. Lời trưởng bối nói nàng vẫn nghe lọt vào tai. 


Chương 203: Yếu thế

Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

Sau khi Phó thị về Hằng Quận vương phủ, lập tức dựa theo lời dạy của Thục Quý phi, cho người gọi Nam Kiều đến.
Nam Kiều đến gặp Phó thị, tự nhiên hành lễ vấn an theo quy củ.
Phó thị nhớ lại dáng vẻ Tống thị cảnh cáo mình, cố ý không cho nàng đứng dậy mà chậm rãi uống nửa chén trà nhỏ.
Đến khi Nam Kiều vì hành lễ mà eo mỏi lưng đau, lúc này Phó thị mới nói: “Đứng lên đi. Ta nghe nói ngươi hầu hạ điện hạ đã được vài năm rồi?”
Nam Kiều không thoải mái, cũng không rảnh xoa bóp, nhanh chóng đáp lời: “Thưa Trắc phi, đã được bốn năm năm.”
Phó thị châm chọc nói: “Vậy ngươi cũng coi như ở lâu bên cạnh điện hạ rồi, khó trách có bản lĩnh như thế, dám không đặt Trắc phi ta vào mắt.”
Nam Kiều nghe vậy kinh hãi, cuống quít quỳ xuống trước mặt Phó thị: “Sao Trắc phi lại nói lời này, nô tỳ nào dám không đặt người vào mắt chứ?”

Trúc Chi bên cạnh Phó thị “phi” một tiếng, tức giận nói: “Ngươi còn dám giả ngu! Trắc phi của chúng ta mới vào phủ không lâu, ngươi lại ngày ngày chạy đến tiền viện, độc chiếm Thập nhị điện hạ không cho hắn tiến vào hậu viện, như thế không phải cố ý khiến Trắc phi của chúng ta mất mặt sao!”
“Không phải như thế!” Thật ra Nam Kiều đã hạ mình rồi, người lớn hơn Phó thị vài tuổi nhưng lại quỳ trên mặt đất, cúi đầu khom lưng với Phó thị: “Trắc phi người nghe ta nói! Người còn nhỏ nên không hiểu nỗi khổ của nô tỳ. Nô tỳ năm nay đã ngoài hai mươi, nếu vẫn không có hài tử, đến khi nô tỳ hoa tàn ít bướm, sao điện hạ còn có thể nhớ rõ nô tỳ? Cho nên, cho nên nô tỳ mới nhất thời nóng vội, vô ý đắc tội Trắc phi, mong Trắc phi thứ tội!”
Thật ra Nam Kiều cảm thấy chuyện tranh sủng vốn phải dựa vào bản lĩnh. Phó thị không thể hấp dẫn Bùi Thanh Thù ngày ngày đến chỗ nàng, lại không dám hạ thấp bản thân sử dụng thủ đoạn chủ động quyến rũ, vậy nên nàng không có tư cách trách người khác đoạt được sủng ái của nam chủ nhân.
Hơn nữa lúc trước Nam Kiều bám lấy Bùi Thanh Thù như thế, Chung thị cũng là Trắc phi mà không nói gì, cho nên Nam Kiều nghĩ Phó thị cũng dễ tính như vậy.
Nhưng bây giờ Nam Kiều đã biết, Phó thị là người dễ nóng giận, nàng đắc tội không nổi. Cho nên Nam Kiều không dám già mồm với Phó thị, thẳng thắn nhận sai, giả vờ đáng thương.
Nàng đã hạ mình như vậy, Phó thị cũng không tiện làm khó nàng.
Quả nhiên, Phó thị thấy thái độ của Nam Kiều không tệ, ít nhất đối với mình rất cung kính, nàng chậm rãi nói: “Thật ra ta cũng biết ngươi không dễ dàng. Chỉ là trong khoảng thời gian này, ngươi rất quá đáng. Ngươi vốn là người do cô cô của ta đưa cho Thập nhị điện hạ, lẽ ra chúng ta có thể thân thiết hơn hiện giờ nhiều. Nhưng ngươi khiến ta mất mặt như vậy, muốn ta đối tốt với người là chuyện không thể.”
Nam Kiều nghe vậy, trong đầu nhanh chóng suy xét, đưa ra một quyết định ——
So với mỗi ngày bám lấy Tống thị thì thân thiết với Phó thị càng có lợi cho nàng hơn!
Tuy rằng Tống thị khoan dung rộng lượng nhưng nàng đối xử với Nam Kiều chỉ có thể nói là không tệ, còn quan hệ với Chung thị lại khá tốt, cho nên giữa hai người không có loại cảm giác cùng chung kẻ địch.
Phó thị thì khác, thân là Trắc phi, nàng không cần giả vờ đoan trang hiền huệ. Hơn nữa Phó thị tâm tư đơn thuần, nghĩ cái gì đều viết trên mặt, người như vậy, có thể dễ dàng lợi dụng hơn Tống thị nhiều.
Sau khi nghĩ kỹ, Nam Kiều vội nói: “Nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ thật sự biết lỗi rồi! Người nói rất đúng, nô tỳ là tỳ nữ do Thục Quý phi nương nương chọn ra, vậy thì cũng là tỳ nữ của người. Về sau người muốn nô tỳ làm gì, nô tỳ đều sẽ làm theo, nô tỳ nhất định như thiên lôi sai đâu đánh đó của người.”
Không thể không thừa nhận, Nam Kiều lại hạ mình đã lấy lòng Phó thị. Nàng còn tưởng rằng Nam Kiều có thể làm bừa như vậy thì sẽ là một kẻ rất lợi hại, không ngờ rằng đã nhanh chóng bị nàng thu phục.
Phó thị vô cùng vui vẻ, thưởng cho Nam Kiều một đôi vòng ngọc, dặn nàng về sau thường xuyên tới Dật Thái hiên ngồi chơi.
Nam Kiều đeo một đôi vòng tay thượng hạng, vui vẻ ra về.
Mấy ngày sau, mọi người trong phủ đều biết hiện tại Nam Kiều cô nương không còn chạy đến tiền viện nữa, trái lại liên tục đến Dật Thái hiên báo danh.
Lưu Quang các, Chung thị lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười châm chọc.
“Cô nương, người không lo lắng sao?” Ngân Chúc khó hiểu nhìn Chung thị: “Nam Kiều vốn không đối đầu với người nhưng hiện tại có Phó Trắc phi chống lưng cho nàng…”
“Sao phải lo lắng chứ?” Chung thị lắc đầu, phân tích cho hai nha hoàn hồi môn của mình: “Hiện tại Nam Kiều một lòng một dạ ngóng trông có thể nhanh chóng hoài thai nhưng nàng không biết rằng ngày nào nàng chưa có con, điện hạ còn có thể nhớ thương nàng thêm ngày đấy. Đợi đến khi nàng mang thai, điện hạ sẽ còn đối với nàng như vậy sao? Đến lúc đó, ngày tháng hiện tại của nàng coi như chấm dứt.”
Hai người nghe xong đều cảm thấy có lý. Biết cô nương nhà bọn họ đã có tính toán, Ngân Chúc và Khinh La cũng không lắm miệng nữa.
Màn đêm buông xuống, sau khi Bùi Thanh Thù dỗ Đông ca nhi ngủ thì đến chỗ Chung thị.
Sau khi cưới Phó thị vào cửa, đây là lần đầu tiên hắn đến Lưu Quang các.
Chung thị đã xem xong cuốn tiểu thuyết 《Lạc hoa tình》, gần đây đang đọc 《Sử ký》.
Bùi Thanh Thù thấy nàng đọc sách dày như vậy, không nhịn được tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đọc sách sử?”
Bùi Thanh Thù đã không đến đây một thời gian, bây giờ đến, Chung thị gặp hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ mỉm cười nói với hắn: “Ngày đó ta nhìn thấy lời nhắn trong một quyển sách, có người đọc đến một nửa, không muốn tiếp tục đọc nên nhắn lại trong đó, nói hắn cảm thấy không hay, không đọc đoạn sau nữa. Sau đó có một người khác đọc đến chỗ đó, nhắn ở phía dưới Ta đọc 《Sử ký》 được một nửa thì không đọc nổi nữa, còn chưa nói với Tư Mã Thiên đấy, ngươi ở đây nhiều chuyện cái gì! Thật là buồn cười! Đúng lúc sách từng đọc khi còn nhỏ đã quên không ít cho nên ta sai người đưa đến để đọc lại tác phẩm vĩ đại này.”
“Sách dày như vậy, nàng muốn xem đến khi nào?” Bùi Thanh Thù vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào cặp lông mi mềm mại của Chung thị: “Cẩn thận làm tổn thương đôi mắt.”
Chung thị rũ mắt, nói nhỏ: “Dù sao sau khi điện hạ rời kinh, ta cũng rất nhàn rỗi. Thời gian ba bốn tháng có lẽ đủ để đọc xong quyển 《Sử ký》 này.”
Nghe nàng nói như vậy, lòng Bùi Thanh Thù bỗng nhói lên: “Sao nàng biết ta sẽ không dắt nàng cùng đi?”
Chung thị nhấp môi, dịu dàng nói: “Phó muội muội vừa vào phủ không lâu, ta nghĩ rằng có lẽ điện hạ muốn cùng nàng…”
“Nhưng năm trước lúc nàng vừa vào phủ, ta vội vàng điều tra vụ án, lại lĩnh quân bình định, lạnh nhạt nàng rất lâu…” Bùi Thanh Thù càng nói càng cảm thấy trong lòng áy náy.
“Ta? Ta không sao cả.” Chung thị cười cười, vẻ mặt hơi cô đơn: “Ta khác Phó muội muội, ta là trưởng nữ trong nhà. Từ nhỏ, tất cả mọi người dạy ta phải nhường nhịn đệ đệ muội muội. Còn Phó muội muội là ấu nữ, đã quen được sủng ái, sao có thể chịu được ấm ức.”
Nàng càng dùng loại giọng điệu không thèm quan tâm nói bản thân không sao, trong lòng Bùi Thanh Thù lại càng cảm thấy có vấn đề.
Chưa chắc Bùi Thanh Thù không biết rằng Chung thị cố ý đặt bản thân vào thế yếu, nhưng hắn vẫn nói: “Diệu Châu, thân thể nàng có thể chịu cực khổ không? Nếu có thể thì nàng hãy đi nam tuần với ta.”
Chung thị giật mình mở to đôi mắt: “Điện hạ?”
Bùi Thanh Thù giữ chặt đôi tay mềm mại của nàng, niết ở lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn nàng nói: “Thế nào, nàng có đồng ý không?”
Chung thị vốn còn muốn nhún nhường một phen, thế nhưng nhìn cặp mắt trong trẻo kia của Bùi Thanh Thù, trong lòng Chung thị mềm nhũn, bỗng nhiên không nói ra lời từ chối được, chỉ mỉm cười gật gật đầu.
“Vâng, ta đồng ý.”

Thật ra, từ sau khi Phó thị vào cửa, sóng ngầm trong hậu viện vô cùng mãnh liệt, Bùi Thanh Thù cũng cảm nhận được nhiều ít.
Với sự hiểu biết của Bùi Thanh Thù về Phó thị, hắn cảm thấy con người Phó thị vốn không xấu, thậm chí có chút ngây thơ.
Nhưng hạ nhân bên cạnh nàng, bao gồm người của Phó gia sau lưng nàng lại không như vậy.
Những người này, suốt ngày bày mưu tính kế cho Phó thị, ảnh hưởng quá lớn đến hôn nhân giữa Phó thị và hắn.
Thế nên mỗi lần hắn đến thăm Phó thị, đều có cảm giác không phải ở chung với nàng, mà là ở chung với đại gia đình sau lưng nàng.
Mà loại cảm giác này, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy có chút mệt mỏi. Nếu là lúc ở trong phủ thì không sao, hắn không cần phải ở bên cạnh Phó thị mỗi ngày nhưng nếu dẫn theo Phó thị rời kinh, bọn họ khó tránh khỏi sớm chiều chạm mặt với nhau, Bùi Thanh Thù sợ đến lúc đó không được thoải mái.
Còn Nam Kiều, Bùi Thanh Thù cũng tính cho nàng một đứa con, nâng phân vị cho nàng. Nhưng hắn có thể cảm giác được, theo thời gian trôi qua, Nam Kiều càng ngày càng không biết thỏa mãn, luôn tìm cách quấn lấy hắn.
Bùi Thanh Thù biết hậu viện không thể vẫn luôn hài hòa nhưng hắn không hy vọng nữ quyến có dã tâm quá lớn, gây chuyện khiến cho nhà cửa không yên.
Cho nên hắn định lạnh nhạt Phó thị và Nam Kiều một thời gian, không quá dài, ba bốn tháng cũng vừa đủ.
Sau khi Bùi Thanh Thù và Chung thị bàn bạc xong, Chung thị lập tức bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Nàng phải uống thuốc bổ quanh năm, phối dược ở nơi khác không tiện, vì thế cần phải chuẩn bị đầy đủ dược liệu trong mấy tháng.
Tuy rằng Chung thị vẫn chưa khoe khoang nhưng chuyện Bùi Thanh Thù muốn đưa Chung thị đi nam tuần đã nhanh chóng lan truyền khắp Hằng Quận vương phủ.
Phó thị và Nam Kiều vốn một lòng cho rằng Bùi Thanh Thù sẽ dắt mình đi theo, không ngờ rằng hắn lại chọn Chung thị, chuyện này khiến cho hai người cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nam Kiều trực tiếp oán giận với Phó thị: “Chung Trắc phi là một con ma ốm, để nàng đi theo điện hạ ra ngoài, ai sẽ chăm sóc điện hạ đây?”
Tuy lời nói của Nam Kiều không dễ nghe nhưng lại nói ra lời nói trong lòng của Phó thị.
Thế nhưng Phó thị vốn là tiểu thư khuê các, hiện tại tuy rằng có qua lại với Nam Kiều nhưng cũng không đến nỗi thân thiết. Vì thế Phó thị cũng không nói xấu Chung thị ở trước mặt Nam Kiều.
Nhưng trong lòng nàng khó tránh khỏi âm thầm hy vọng rằng Chung thị sẽ không mang thai trước nàng trong mấy tháng theo Bùi Thanh Thù đi nam tuần.

Từ xưa đến nay, Hoàng đế đi tuần đều sẽ lệnh cho Thái tử giám quốc. Nếu không có Thái tử thì sẽ lệnh cho người được ủng hộ chọn làm Thái tử giám quốc.
Thế nhưng hiện tại trong triều lại có hai vị Hoàng tử nhận được ủng hộ, Hoàng đế chọn ai cũng không đúng, dứt khoát để cho thân đệ đệ duy nhất của mình là Lễ Thân vương giám quốc.
Lễ Thân vương là ấu tử của Tiên đế, lại vô cùng thông minh cho nên năm đó rất được Tiên đế sủng ái. Tiên đế cũng muốn truyền lại ngôi vị Hoàng đế cho hắn nhưng cuối cùng vẫn dựa theo nguyên tắc “Có chính lập chính, không chính lập trưởng”, truyền ngôi cho đương kim Hoàng đế.
Sau khi Hoàng đế kế vị, đã từng nghi kỵ bào đệ cùng mẫu thân này một thời gian, luôn lo lắng Lễ Thân vương sẽ có ý định thay thế mình.
So với Hoàng đế, Lễ Thân vương thật sự thông minh hơn rất nhiều. Hắn biết Hoàng đế nghi ngờ mình, cho nên luôn tỏ ra yếu thế với Hoàng đế, trong một thời gian dài đều không tham dự vào chính vụ.
Sau đó Hoàng đế thấy Lễ Thân vương an phận nhiều năm như vậy, dần dần bắt đầu trọng dụng người huynh đệ này.
Có tấm gương của phủ Trung Thân vương, Hoàng đế vốn không lo lắng Lễ Thân vương sẽ tạo phản.
Hơn nữa sau khi Thái hậu qua đời, huynh đệ hai người đột nhiên phát hiện, người thân trên đời không còn nhiều lắm, thân huynh đệ cũng chỉ có hai người bọn họ, cho nên tình cảm huynh đệ thân thiết hơn rất nhiều.
Trước khi Hoàng đế vi hành đã gọi Lễ Thân vương tiến cung, cho người lui ra hết, huynh đệ hai người tâm sự một lúc.
Sau đó Hoàng đế yên tâm rời kinh đi nam tuần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.