Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full

Chương 172: Phu Thê


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 172: Phu Thê

Edit: Thẩm cô cô

Beta: Rine Hiền phi

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với Thất Hoàng tử, vốn dĩ cảm xúc của hắn đã nóng nảy. Bây giờ lại bị Thập Hoàng tử kích thích như vậy, một hồi lâu Thất Hoàng tử vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Tứ Hoàng tử thấy dáng vẻ này của hắn thì khuyên bảo: “Không phải đệ không biết lão Thập luôn khiến người ta khó chịu, cần gì phải tính toán với hắn chứ?”

Nhắc tới Thập Hoàng tử, mặt Thất Hoàng tử lộ vẻ chán ghét: “Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đều như vậy! Mặc kệ lão Thập nói gì, mọi người đều cảm thấy là vì hắn không hiểu chuyện cho nên đều bỏ qua cho hắn, cùng lắm giáo huấn vài câu rồi cho qua. Kết quả hắn ngày càng khiến người khác ghê tởm hơn, đệ đã nhịn hắn đủ rồi!”

Tứ Hoàng tử nói: “Dù vậy đệ cũng không nhất thiết phải nổi giận với hắn trong yến hội của Thập nhị đệ. Đệ không nhìn ra sao? Hắn cố ý chọc giận đệ, muốn đệ huỷ hoại yến hội của Thập nhị đệ.”

Thất Hoàng tử sửng sốt, giống như đã được Tứ Hoàng tử khai thông.

“Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ lão Thập cũng không đơn giản như bề ngoài.” Thất Hoàng tử sầm mặt nói.

Tứ Hoàng tử gật đầu: “Ta đã từng nghe mẫu phi nói, sau khi Kính Phi bị biếm Lãnh cung, thân mẫu của lão Thập là Đôn Tần lại càng thân thiết với Hoàng Quý phi hơn. Bây giờ lão Thập và Nhị Hoàng huynh cùng ở Hộ bộ, hai người đó bắt tay với nhau…”

Thất Hoàng tử nói tiếp: “Có thể còn đáng sợ hơn Tam Hoàng huynh nhiều!”


Lại nói đến, mấy năm trước quan hệ của Tứ Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng không tồi, Thất Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng không xung đột gì.

Vậy nên hai người khác với Bùi Thanh Thù đang làm việc ở Lễ bộ, so với Tam Hoàng tử, bọn họ đều ghét Thập Hoàng tử hơn.

Điểm tương đồng với Bùi Thanh Thù là, bọn họ đều vô cùng kiêng kỵ người quyền cao chức trọng trong cung kia – Toàn Hoàng Quý phi, còn có Nhị Hoàng tử dưới gối Hoàng Quý phi.

Những năm gần đây, tuy rằng Nhị Hoàng tử cũng không xuất sắc nhưng trong số những Hoàng tử đã trưởng thành, Đại Hoàng tử bị chặt đứt cánh tay, Tam Hoàng tử mất đi tính mạng, chỉ có Nhị Hoàng tử vẫn luôn ổn định vững chắc làm Hộ bộ Thị lang, cữu cữu của hắn còn xuất chinh bắc hạ, có địa vị cao trong triều.

Những người thoạt nhìn không đáng chú ý, có đôi khi mới là người đáng sợ nhất.


Nhị Hoàng tử ngoại trừ chuyện tương đối thích mỹ nhân ở bên ngoài, dường như cũng không có khuyết điểm trí mạng nào.

Thứ nhất, hắn không thiếu tiền – có một mẫu thân là Hoàng Quý phi, bản thân thì làm việc ở Hộ bộ, cho dù không ăn hối lộ trái pháp luật, chỉ cần giống như những Hoàng tử khác, nuôi vài thôn trang, nhờ người mua mấy cái cửa hàng đã có rất nhiều tiền.

Thứ hai, không thiếu binh lính – hắn không chỉ có một Chỉ Huy sứ chưởng quản Ngũ Quân doanh mười vạn binh mã, còn có một nhạc phụ chưởng quản cấm quân cung đình.

Xét về sự cường đại của đằng ngoại, giữa các Hoàng tử không ai có thể so sánh với Nhị Hoàng tử.
Đến nỗi vấn đề Nhị Hoàng tử tham luyến sắc đẹp, nhìn ở một góc độ khác, ngược lại có lợi đối với hắn. Ít nhất bây giờ, Hoàng Trưởng tôn là Thứ Trưởng tử của Nhị Hoàng tử, trừ đứa con trai này, Nhị Hoàng tử còn có bốn nhi tử, sáu nữ nhi, là Hoàng tử có nhiều con cái nhất.

Con nối dõi thịnh vượng, đối với Hoàng gia mà nói không thể nào tốt hơn.

Còn việc thê thiếp ở hậu viện nhiều một chút, đối với một Quận vương mà nói, cũng không phải chuyện lớn lao gì.

So sánh ra thì điều kiện của Tứ Hoàng tử còn kém xa hắn.

Luận thứ bậc, Nhị Hoàng tử là huynh trưởng của Tứ Hoàng tử. Luận địa vị của mẫu phi, Nhị Hoàng tử là nhi tử của Hoàng Quý phi, Tứ Hoàng tử là nhi tử của Quý phi. Luận thực lực của đằng ngoại, cho dù chưởng quản Thần Cơ doanh của Dung gia có địa vị miễn cưỡng tương đương với Ngũ Quân doanh nhưng Thần Cơ doanh chỉ có ba vạn người, Ngũ Quân doanh lại có mười vạn người, từ nhân số là có thể nhìn ra được vẫn là Chỉ Huy sứ Ngũ Quân doanh có quyền lực lớn hơn.
Thế nhưng nếu nói đến khuyết điểm lớn nhất của Tứ Hoàng tử thì đó là nhạc gia của hắn.

Tuy nói mấy năm gần đây, nhạc phụ của Tứ Hoàng tử là Bàng đại nhân đã từ Ngũ phẩm lên tới chính Tam phẩm Học sĩ Long Đồ các, được xem là cận thần của thiên tử nhưng dù quan văn cao quý đến mấy thì thực lực vẫn không thể so với Vệ uý nắm giữ cấm quân cung đình.

Điểm này Tứ Hoàng tử lại tương đồng với Bùi Thanh Thù.

Trước kia bởi vì Tam Hoàng tử là đích tử, còn Đại Hoàng tử là trưởng tử, thế cục vẫn chưa rõ ràng. Thế nhưng hiện tại, Tam Hoàng tử đã chết, Đại Hoàng tử tàn tật, bớt đi hai người được chọn để thừa kế ngôi vị Hoàng đế, thế cục lập tức sáng tỏ – hiện tại người có khả năng ngồi lên ghế Thái tử nhất là nhi tử của Toàn Hoàng Quý phi, Nhị Hoàng tử Bùi Thanh Thần.

Bất luận là Tứ Hoàng tử cũng được, hay là Bùi Thanh Thù cũng thế, hiện tại Nhị Hoàng tử chính là đối thủ đáng gờm nhất của bọn họ, thậm chí có thể nói là kẻ địch.

Nhưng hiện tại Đại Tề vừa mới trải qua một cuộc nội chiến, lại bắt đầu chống giặc Hung Nô, tất cả mọi người đều bận việc chiến sự, tạm thời không rảnh lo chuyện huynh đệ tranh đấu, như thế thật ra lại giúp mọi người đều có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút.


Sau khi kết thúc lễ sắc phong Quận vương, Bùi Thanh Thù trở về phủ, nhìn mấy chữ “Hằng Quận vương phủ” treo ở cửa, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Đại Tề phong Vương cho Hoàng tử không có quy tắc nhất định. Không phải đủ tuổi xuất cung thành hôn mới sắc phong, mà là căn cứ vào năng lực thực tế và thành tích của Hoàng tử.

Đương nhiên, nếu Hoàng đế đặc biệt thiên vị một vị Hoàng tử nào đó, lúc Hoàng tử còn nhỏ cũng có thể sắc phong làm Quận vương thậm chí là Thân vương, tất cả đều không có quy tắc cố định, hoàn toàn dựa vào sủng ái của Hoàng đế.


Tuy rằng Bùi Thanh Thù không phải là vị Hoàng tử đầu tiên được sắc phong Quận vương nhưng lại là Quận vương nhỏ tuổi nhất. Mười bảy mười tám tuổi có thể ngồi vào vị trí này, tất nhiên ngoài việc Hoàng đế thiên vị hắn, bản thân Bùi Thanh Thù cũng phải nỗ lực cố gắng.

Ở trong mắt mọi người, tiền đồ của Bùi Thanh Thù không thể đong đếm được.

Vì vậy, Bùi Thanh Thù vừa hồi phủ đã phát hiện, trong vương phủ vừa mới thay tên “Hằng” chất đầy lễ vật các gia tộc đưa đến.

Tống thị nâng bụng, sai người kiểm tra lễ vật cẩn thận, phân loại rồi xếp vào kho.

Sau khi Bùi Thanh Thù được sắc phong Quận vương, dĩ nhiên Tống thị cũng trở thành Hằng Quận vương phi. Trừ việc đưa đón, kiểm kê danh sách lễ vật, tặng quà và một ít chuyện vặt, nàng phải chủ trì yến hội trong phủ, mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, thân thích và đồng liêu của Bùi Thanh Thù, còn có nhóm nữ quyến. Ngoài chúc mừng Bùi Thanh Thù thì cũng có thể lôi kéo thêm một vài nhân mạch cho Bùi Thanh Thù.

Tống thị mang thai vào tháng tư, thời điểm mang thai được ba tháng, Thất Hoàng tử mất tích. Sau đó không lâu, Bùi Thanh Thù mang binh xuất chinh.

Bùi Thanh Thù ở lại Tứ Xuyên hơn hai tháng, cho đến khi thu xếp ổn định xong khu vực động đất, sau khi tình trạng thân thể Đại Hoàng tử ổn định một ít, hắn mới khởi hành hồi kinh.

Lúc này đã là đầu tháng mười một, Tống thị mang thai được sáu bảy tháng.

Lúc Tống thị mang thai ba tháng, bụng còn chưa lộ rõ. Đến khi Bùi Thanh Thù hồi kinh, vừa nhìn thấy bụng nàng to như vậy đã bị dọa sợ.

Tống thị lại bình tĩnh cười nói với hắn: “Điện hạ yên tâm, đã mời Thái y đến khám rồi, Thái y nói không có vấn đề gì, hài tử rất khỏe mạnh.”


Hổ Phách ở bên cạnh còn cười nói thêm: “Thái y còn nói, tuy bụng Vương phi lớn nhưng nhìn từ phía sau lại không lộ rõ, đứa bé nhất định là nam hài.”


“Hổ Phách!” Tống thị nghe xong, liếc mắt trách cứ nha hoàn của mình, khóe miệng tươi cười lại bán đứng tâm tình tốt của nàng.

Bùi Thanh Thù biết, Tống thị sợ nói trước, đến lúc sinh lại là con gái, khiến hắn mừng hụt.
Trong lòng Bùi Thanh Thù đương nhiên muốn sớm có đích trưởng tử, nhưng chuyện sinh nam hay nữ vốn dĩ không thể cưỡng cầu. Cho dù Tống thị sinh nữ hài thì đó cũng là con của hắn, Bùi Thanh Thù vẫn thương như nhau.

Vì thế hắn an ủi nàng: “Nam hay nữ đều được, chỉ cần là con của chúng ta, ta đều thương như nhau.”

Tống thị nghe vậy, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.

Cơ thể Tống thị ngày càng nặng nề, có rất nhiều chuyện không làm được. So với chuyện vặt trong phủ, tất nhiên vẫn là hài tử quan trọng hơn, cho nên Tống thị giao lại rất nhiều chuyện cho Chung Trắc phi quản lý.


Còn Nam Kiều, thân phận của nàng quá thấp, hiện tại Tống thị muốn nâng đỡ nàng cũng không được.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tống thị và Bùi Thanh Thù vẫn không tắt đèn như trước, nằm cạnh nhau tâm sự.

Trong phòng chỉ thắp một cây nến đỏ, dưới ánh nến ấm áp, Bùi Thanh Thù nằm nghiêng, tay đặt trên bụng của Tống thị khẽ vuốt ve. Tống thị nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, đáy lòng lại vui vẻ.

Thế nhưng thân là Chính phi của Bùi Thanh Thù, có một số việc Tống thị không thể không làm.

“Điện hạ, thân thể của ta nặng nề, không thể hầu hạ ngài chu đáo, lúc ngài rảnh vẫn nên đi thăm Diệu Châu muội muội và Nam Kiều nhiều hơn.”

Bùi Thanh Thù nghe vậy, bàn tay đang vuốt ve Tống thị hơi dừng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: “Nàng yên tâm, lòng ta hiểu rõ.”

“Nếu không phải đột nhiên đánh trận, hai tháng này Phó gia muội muội đã vào phủ rồi.” Tống thị dịu dàng nói: “Nam Kiều còn dễ nói, ít nhất trước khi điện hạ đón dâu, nàng đã đi theo ngài mấy năm. Nhưng Diệu Châu muội muội quá khổ, mới vào phủ không bao lâu, ngài đã bận xử lý án rối loạn kỉ cương và bình định phản quân…”

Tống thị nói với tình ý chân thành, không mang theo một tia ghen ghét.

Bùi Thanh Thù không khỏi nhìn vào đôi mắt của nàng.

Tống thị là một mỹ nhân cổ điển điển hình, đôi mắt không lớn, là loại mắt phượng tương đối hẹp và dài, phía trên đồng tử có một phần che lại mí mắt. Chỉ khi đôi mắt rũ xuống, mới có thể nhìn thấy nếp uốn của hai lớp mí mắt.


Một đôi mắt như vậy, lúc bình thường không cười, sẽ tạo cảm giác không giận mà uy.

Nhưng ngày thường, Tống thị luôn có dáng vẻ tươi cười dịu dàng, thoạt nhìn rất dễ chung sống.

Lúc này, ánh mắt của Tống thị nhìn về phía Bùi Thanh Thù rất ôn hòa, bình tĩnh.

Ánh mắt của nàng quá đơn thuần trong suốt, thế nên Bùi Thanh Thù không nhìn ra chút ghen ghét nào.

Chuyện này khiến Bùi Thanh Thù ít nhiều cũng nhẹ nhõm hơn, rồi lại khó tránh khỏi có cảm giác mất mát.

Hắn và Tống thị, giống như vô số đôi vợ chồng trên đời này, bởi vì điều kiện thích hợp mới ở cùng nhau.

Hắn nhìn trúng gia thế và tính tình của Tống thị, sao Tống thị lại không nhìn trúng thân thế và địa vị của Bùi Thanh Thù chứ?

Bùi Thanh Thù tôn trọng Tống thị, là bởi vì nàng là đích thê.

Tống thị đối tốt với Bùi Thanh Thù, là bởi vì hắn là Hoàng tử điện hạ, là phu quân của nàng, chứ không phải thuần tuý xuất phát từ tình cảm cá nhân.

So với những nữ nhân đòi sống đòi chết vì tình yêu trong thoại bản, thái độ của Tống thị với Bùi Thanh Thù càng giống như đối đãi với chủ nhân của mình. Nàng cẩn trọng làm tốt bổn phận của mình, bao gồm việc xử lý hậu viện, sinh hài tử đều là chuyện “thuộc bổn phận”.

Những câu chuyện tình yêu oanh liệt giống như tiểu thuyết của nhóm người Công Tôn phu nhân viết sẽ không xảy ra với Bùi Thanh Thù và Tống thị.

Thế nhưng tình huống như hiện tại cũng không có gì là không tốt.

Những chuyện cần Bùi Thanh Thù quan tâm quá nhiều, mà sức lực hắn chỉ có vậy, hắn không thể đặt hết tâm tư vào chuyện tình yêu. Bất kể chọn đi chọn lại bao nhiêu lần, Tống thị đều là lựa chọn tốt nhất của hắn.

Hắn vỗ vỗ tay của Tống thị, dịu dàng nói: “Có thể gặp được nàng, cưới nàng, là phúc khí của ta.”

Tống thị mỉm cười nhìn hắn nói: “Có thể gả cho điện hạ là phúc phần của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.