Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full

Chương 145: Nghị Sự


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 145: Nghị Sự


Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Rine Hiền phi


Một mình Trung Thân vương không thể quyết định được nên cho người gọi Tam Hoàng tử đến phủ thương lượng.
Đối với vấn đề này, ý kiến của Tam Hoàng tử rất rõ ràng: “Chuyện đã được thảo luận xong từ lâu, sao lại có thể bởi vì một tên mao đầu tiểu tử[1] như lão Thập nhị mà huỷ bỏ như vậy? Chúng ta một người là Thượng thư, một người là Thị lang, chẳng lẽ hành sự còn phải xem ánh mắt của một lang trung nho nhỏ như hắn ư?”
[1] Mao đầu tiểu tử: Chỉ nam thanh niên tính tình bồng bột
Trung Thân vương càng nghĩ càng sợ hãi, nôn nóng nói: “Không phải là xem ánh mắt của hắn để hành sự, mà là vì hiện tại tiếng gió quá chặt chẽ… Ngày trước hai thúc chất chúng ta khống chế Lễ bộ, thuộc hạ cho dù có chỗ nào hoài nghi cũng không dám nói cái gì. Nhưng mà hiện tại không còn như trước… Lão Thập nhị này, thoạt nhìn thì là người hiền hoà nhưng trên thực tế lại rất khó đối phó.”
Tam Hoàng tử mắng một câu thô tục, oán hận nói: “Đều do động tác của tên phế vật Lâm Thành Nhân kia quá chậm, bằng không hiện tại lão Thập nhị đã là một người tàn phế, còn có tư cách gì tới tranh cùng với ta.”

Trung Thân vương khuyên nhủ: “Đều đã là chuyện quá khứ, hiền chất cũng đừng tức giận nữa. Theo bổn vương thấy, nhiều lắm là đến kỳ thi hội tiếp theo chắc chắn lão Thập nhị sẽ bị điều đi. Trước hết chúng ta nhịn một chút, hoàn trả số bạc lần này thu được, chờ đến lần tới rồi nói sau. An toàn là trên hết.”
Tam Hoàng tử nuốt không trôi cơn tức giận này: “Bát Hoàng thúc, chẳng lẽ ngài sợ Bùi Thanh Thù à? Ngài sợ nhưng ta không sợ. Đừng nói hắn chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi, cho dù đổi lại là lão Đại, lão Nhị hay lão Tứ, người nào trong bọn họ đối địch với ta, ta cũng đều không sợ. Huống chi Bùi Thanh Thù hắn chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.”
Trung Thân vương sốt ruột đến sắp khóc: “Thanh Duệ à, sao ngươi lại không nghe khuyên bảo như vậy? Gian lận trong khoa cử là tội lớn chém đầu, lỡ như bị hắn vạch trần ra thì chúng ta đều sẽ rơi đầu. Ngươi vất vả kinh doanh nhiều năm như vậy, đến cùng không thể để bị huỷ trong một sớm như vậy chứ?”
Tam Hoàng tử vô cùng tự tin nói: “Hoàng thúc yên tâm, ta sẽ dặn dò thuộc hạ cẩn thận thêm một chút, không để hắn phát hiện. Chờ đến mấy ngày khảo thí, chúng ta tuỳ tiện hạ chút dược cho hắn, không để hắn quấy rối thì không phải mọi chuyện đã thành rồi sao?”
Trung Thân vương thấy khuyên như thế nào Tam Hoàng tử đều không nghe, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Xem ra ta không thuyết phục được ngươi. Một khi đã như vậy, năm nay ngươi cũng đừng hiếu kính ta, còn mấy người thân tín ta nhờ ngươi giúp đỡ kia, ngươi cũng đừng quan tâm đến bọn họ.”
Tam Hoàng tử nghe xong, yên lặng ngước mắt nhìn Trung Thân vương, trong đáy mắt lộ ra tia tăm tối: “Ý của Bát Hoàng thúc là muốn phủi sạch quan hệ với ta, bo bo giữ mình à? Chúng ta cũng đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, ta hiếu kính cho ngài cũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu ta xảy ra chuyện gì, ngài cảm thấy ngài thật sự có thể không tổn hao lông tóc gì sao?”
“Thanh Duệ, ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là đang uy hiếp ta?” Từ trước đến nay, ngày thường Trung Thân vương luôn là dáng vẻ cười ha hả nhưng như thế cũng không thể chứng tỏ là hắn không biết nổi giận, “Ta là thúc thúc, ngày lễ ngày tết nhận chút quà hiếu kính của ngươi thì đã làm sao? Nếu ngươi muốn tính toán so đo với ta, vậy ngươi cứ việc báo đến chỗ của Hoàng thượng đi.”
“Bát Hoàng thúc, ta cũng không có ý đó, ngài đừng hiểu lầm.” Tam Hoàng tử biết, Trung Thân vương là lão cáo già xảo quyệt, từ trước đến nay ông ta không chịu trực tiếp nhúng tay vào làm việc này, mọi việc đều do Tam Hoàng tử chỉ đạo. Ông ta chỉ là nhắm một mắt mở một mắt đối với hành vi của Tam Hoàng tử mà thôi, sau đó mỗi năm nhận một chút quà “hiếu kính” của hắn.
Nếu sự tình bị bại lộ, thật sự bị truy cứu mà nói thì trách nhiệm trên người Tam Hoàng tử lớn hơn. Nếu Hoàng đế có chút mềm lòng đối với vị đệ đệ Trung Thân vương này, rất có khả năng sẽ nhẹ nhàng bỏ qua cho hành vi của Trung Thân vương, còn người xui xẻo vẫn là Tam Hoàng tử. Cho nên nói, không đến vạn bất đắc dĩ thì Tam Hoàng tử vẫn không thể ầm ĩ với Trung Thân vương.
“Được rồi được rồi, ngài là trưởng bối, chất nhi sẽ làm theo ý ngài là được.”
Nhưng mà, Tam Hoàng tử tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Hắn không giống với người từ lâu đã mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế như Trung Thân vương, thân là nhi tử con vợ cả duy nhất của Hoàng đế, trong suy nghĩ của Tam Hoàng tử vẫn còn tồn tại một tia hy vọng, ý đồ đoạt được đế vị.
Cho dù là vì muốn cứu Hoàng hậu ra, hắn cũng muốn hết sức một phen.
Còn về Bùi Thanh Thù, hắn chỉ cần làm theo những lời như đã nói với Trung Thân vương vừa rồi, không cho Bùi Thanh Thù có cơ hội nhúng tay vào việc này là được.

Kỳ thi Hội ngày càng đến gần, không khí trong Lễ bộ cũng càng trở nên khẩn trương hơn. Những chuyện cần Bùi Thanh Thù xử lý nhiều đến mức không thấy điểm dừng.
Lúc trước hắn ở mua phòng ở đã sửa chữa thoả đáng ở bên cạnh trường thi. Trong đó một sân nhà cho thuê, một sân khác cung cấp miễn phí cho mười tên thư sinh nghèo ở tạm. Những thí sinh này đều là những sĩ tử có tài do Yến Tu và Lư Duy vơ vét được khắp cả nước, phần lớn đều còn nhỏ tuổi. Người lớn nhất là ba mươi bảy tuổi, người nhỏ nhất mới mười tám tuổi.
Trong lúc bọn họ ở kinh thành chờ khảo thí, Bùi Thanh Thù không chỉ cung cấp ăn ở miễn phí cho bọn họ, còn mời tỷ phu Dung Dạng của mình đến dạy cho bọn họ một khoá học, truyền thụ một ít kỹ xảo khoa khảo.
Dung Dạng chính là Thám hoa nổi tiếng khắp thiên hạ, có thể được hắn chỉ điểm, tất cả học sinh đều kích động đến không lời diễn tả, sôi nổi không ngừng nói lời cảm kích với Bùi Thanh Thù.
Vì chuyện này, Bùi Thanh Thù không tránh khỏi phải đích thân đến cửa đa tạ phu thê Dung Dạng.
Dung Dạng và Lệnh Nghi ngồi ở một chỗ, cười ha hả nói với Bùi Thanh Thù: “Thập nhị điện hạ quá khách khí, đều là người trong nhà, chuyện nhỏ thế này không đáng nhắc đến.”
Bùi Thanh Thù phát hiện, từ nhỏ đến lớn xưng hô của Dung Dạng đối với Bùi Thanh Thù đã thay đổi rất nhiều lần. Đầu tiên, đương nhiên Dung Dạng gọi Bùi Thanh Thù là “Thập nhị điện hạ.” Sau khi hắn và Lệnh Nghi đính thân, nhiều khi cùng nhau uống rượu sẽ gọi hắn là “Thanh Thù” hoặc là “Thập nhị đệ”.

Chờ sau khi hắn và Lệnh Nghi thành hôn, khi không có người ngoài, Dung Dạng sẽ theo Lệnh Nghi gọi hắn là Thập nhị đệ, tỏ rõ gần gũi.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, hắn lại lần nữa gọi Bùi Thanh Thù là Thập nhị điện hạ, mặc kệ trước mặt hay sau lưng người khác đều là như vậy.
Lệnh Nghi sửa cách gọi của hắn một lần nhưng Dung Dạng vẫn không thay đổi, vì vậy cũng tuỳ theo ý hắn.
“Gần đến ngày thi Hội, gần đây công việc ở Lễ bộ quá nhiều nên còn chưa chúc mừng tỷ phu thăng nhiệm lên Lang trung Binh bộ.” Bùi Thanh Thù cười nói: “Danh sách quà tặng ta giao trực tiếp cho tỷ tỷ, chắc tỷ phu sẽ không để ý chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Dung Dạng liếc mắt đưa tình với Lệnh Nghi một cái, vẫn dáng vẻ mỉm cười như trước: “Muốn nói chúc mừng thì phải chúc mừng Thập nhị điện hạ trước. Ngài tuổi còn trẻ, mới vào Lễ bộ một năm mà đã cùng cấp với ta, có thể nói là tiền đồ vô lượng.”
Vốn Dung Dạng chỉ là đơn thuần khen ngợi mà thôi, không nghĩ đến Lệnh Nghi nghe xong lại lộ ra vẻ mặt ảm đạm: “Ôi, nói đến chuyện này, Trạng nguyên và Bảng nhãn năm đó, thậm chí phẩm cấp của Truyền lư[2] cũng cao hơn ngươi. Ngươi từng theo quân xuất chinh, lập được chiến công nhưng lại thăng chức chậm hơn so với bọn họ… Đều tại ta liên luỵ đến ngươi.”
[2] Phép đời khoa cử thi Đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là Truyền lư
Dung Dạng thấy dáng vẻ tự trách của Lệnh Nghi vội vàng nói: “Công chúa suy nghĩ nhiều rồi, vận làm quan của một người như thế nào còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố quyết định, sao có thể đổ hết lên đầu Công chúa như vậy? Cũng trách ta không có chí tiến thủ, lưu luyến không muốn rời xa Công chúa và bọn nhỏ để ra ngoài làm việc.”
Bùi Thanh Thù nhìn dáng vẻ ân ái của phụ thê hai người bọn họ, không hiểu sao cảm thấy đau răng. Ngồi không được bao lâu liền lấy cớ còn có công việc quấn thân cáo từ.
Ngoại trừ chuyện này, còn chuyện của bốn dịch quán bên kia, mấy quyển sách bán chạy của Công Tôn phu nhân và Lệ Phi đã được phiên dịch thành hai loại ngôn ngữ là tiếng Cao Lệ và chữ Thổ Phiên, dự định sẽ được bày bán cùng lúc ở Cao Lệ và Thổ Phiên.
Bởi vì việc này là do Bùi Thanh Thù đề xuất, hắn lại ở lâu trong Thư xã Tấn Giang nên không tránh khỏi phải để tâm nhiều hơn. Bằng không nếu xảy ra vấn đề gì, hắn cũng không dễ nói chuyện với bên phía Hoàng đế và Lệ Phi.
Bùi Thanh Thù không hiểu tiếng Cao Lệ và chữ Thổ Phiên, chỉ có thể để Hướng Văn Xương giúp hắn và Công Tôn phu nhân giảng giải, trong khi phiên dịch bọn họ sẽ tiến hành điều chỉnh và cải biên, nếu có phần nào nhạy cảm sẽ yêu cầu sửa chữa lại.
Công Tôn phu nhân là nữ quyến nên không tiện đến Lễ bộ. Trong lúc này, Bùi Thanh Thù không tránh khỏi phải chạy đến Thư xã mấy lượt. Không nghĩ đến ngày hôm nay ở Thư xã lại chạm mặt Tả Tam tiểu thư đã lâu chưa gặp.

Bởi vì ban ngày còn có công vụ nên thời gian hắn đi đã là chạng vạng. Bùi Thanh Thù không nghĩ đến ở canh giờ này mà còn có thể nhìn thấy Tả Tam tiểu thư ở đây.
Công Tôn phu nhân thấy dáng vẻ ngây người của hắn, lập tức cười giải thích: “Xin điện hạ đừng trách, ta với đứa nhỏ này hợp ý nhau nên ta đã nhận nàng làm nghĩa nữ, ngẫu nhiên sẽ giữ nàng nghỉ lại qua đêm. Nàng cảm thấy hứng thú với chuyện của Thư xã nên ta dạy nàng một ít. Nếu ngài không ngại, có thể để nàng ở bên cạnh nghe không?”
Bùi Thanh Thù nghe xong, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Công Tôn phu nhân là kỳ nữ không câu nệ đến thế tục và lễ pháp thì hắn đã biết, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào Tả Tam cô nương cũng trở thành không cư xử theo khuôn mẫu như vậy. Thừa Ân Công phủ cũng thật là thần kỳ, thế nhưng bỏ mặc nàng như vậy, cũng không biết còn tiếp tục như vậy có thể tổn hại đến thanh danh Tả Tam cô nương hay không?
Nhưng mà Bùi Thanh Thù là người ngoài, đương nhiên không quản được chuyện nhà người ta, cũng không nên đứng ra dạy dỗ khiến người ta khó xử. Nếu Công Tôn phu nhân đã nói như vậy, Bùi Thanh Thù cũng gật gật đầu, đồng ý để Tả Tam tiểu thư ngồi bên cạnh nghe bọn họ nghị sự.
Trước lúc rời đi, vừa lúc Bùi Thanh Thù gặp được Công Tôn Minh hạ giá đến đây giúp đỡ.
Lúc hai người ở một bên nói chuyện, loáng thoáng nghe được Tả Tam tiểu thư và Công Tôn phu nhân bàn bạc chuyện lớn cả đời của nàng.
“Nghĩa mẫu, người khác khuyên con thì cũng thôi đi nhưng ngài ngàn vạn lần đừng nhắc lại chuyện kia. Ai nói nữ tử nhất định phải thành thân? Không phải Trình Oanh trong sách của ngài cũng là cả đời chưa lập gia đình đấy ư?”
Công Tôn Phu nhân có chút bất đắc dĩ: “Tiểu thuyết thì cũng chỉ là tiểu thuyết, không giống với đời sống thực tế. Con còn trẻ như vậy…”
Công Tôn phu nhân còn muốn nói cái gì nữa nhưng dường như cảm thấy ánh mắt Bùi Thanh Thù quét về phía các nàng bên này nên không tiếp tục.
Bùi Thanh Thù có chút xấu hổ, lôi kéo Công Tôn Minh đi ra bên ngoài.
Hai người đều tỏ vẻ chưa nghe thấy cái gì, nói đến chuyện chính sự.
“Điện hạ, ngài còn nhớ phụ thân ta từng nói qua năm nay Tam Hoàng tử sẽ gặp phải đại nạn không? Đêm qua ta lại đo lường tính toán một quẻ, phát hiện không chỉ có như thế. Chuyện này, chỉ sợ có liên quan rất rộng, ngay cả điện hạ cũng có khả năng bị liên luỵ vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.