Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 137: Mua Phòng
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Phi
Sau khi Bùi Thanh Thù trở lại Lễ Bộ liền phát hiện bầu không khí trong Lễ Bộ dường như trở nên không giống như trước nữa.
Lúc nhóm đồng liêu nhìn thấy hắn thì khách khí hơn, nhưng cũng trở nên xa cách hơn. Ngay cả lúc hỏi thăm hắn cũng là kiểu hỏi thăm mặt ngoài, giống như không muốn quá dính líu với Bùi Thanh Thù.
Đối với phản ứng này Bùi Thanh Thù đã sớm đoán được trước cho nên cũng không hoảng loạn.
Lần này hắn biết mình đi Sơn Tây gây ra động tĩnh không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nóng lòng cầu thành, nếu không vật cực tất phản, chỉ sợ hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cho nên trong mấy tháng sau khi trở lại kinh thành Bùi Thanh Thù đều rất thu mình.
Hắn cũng không nóng lòng bắt đầu chỉnh đốn quan học, mà là xử lý tốt công việc hằng ngày của mình, đồng thời tích cực kết giao với các đồng sự, phát triển quan hệ nhân mạch cho mình.
Cũng không phải hắn muốn hoà giải để có quan hệ tốt với tất cả các đồng liêu vì nó không hiện thực và cũng không cần phải như vậy. Bùi Thanh Thù chỉ hy vọng trong tương lai nếu mình muốn làm chút gì đó sẽ không bị bọn họ cản trở quá nhiều là được rồi.
Ban ngày làm việc ở Lễ Bộ, buổi tối sau khi hồi phủ Bùi Thanh Thù sẽ đi võ trường luyện võ với Lục Tinh Dã. Một đường trở về từ Sơn Tây này hắn đã bị kích thích quá lớn nên hiện tại hắn phải nỗ lực luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng kiếm thuật gấp bội, thậm chí còn hơn cả lúc ở trong cung.
Luyện đến gần giờ dùng bữa tối Bùi Thanh Thù đi thay quần áo rồi đến hậu viện dùng bữa cùng Tống thị.
Gần đây Tống thị cũng rất bận rộn. Sau khi Bùi Thanh Thù hồi kinh, Hoàng đế vì trấn an hắn nên đã thưởng cho Bùi Thanh Thù trăm mẫu ruộng tốt, còn có một thôn trang Kinh Giao, những thứ này đều do Tống thị ra tay xử lý.
Thật ra chuyến đi này của Bùi Thanh Thù cũng xem như là lập được công lao không nhỏ. Không chỉ làm cho vài tên tham quan ngã ngựa mà còn cải cách chế độ Lẫm sinh, rất có ích cho thư sinh nghèo khó.
Chỉ ban thưởng một ít đất đai mà không phải là thăng quan tiến tước, thì cái ban thưởng này so với công lao của hắn mà nói cũng không tính là nặng, cho dù người khác có biết cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Hoàng đế đã từng ngầm hứa hẹn qua với Bùi Thanh Thù, nói hắn vừa mới nhận chức không lâu, nếu nhanh chóng tấn chức như vậy thì không được thích hợp lắm. Cho nên Hoàng đế tính toán chờ đến sang năm lúc điều động các quan viên khác theo lệ hành thì thăng chức cho Bùi Thanh Thù luôn.
Còn phong vương, các ca ca phía trên hắn đều chưa được phong vương, nên đương nhiên trong thời gian ngắn còn chưa tới lượt hắn.
Bùi Thanh Thù hoàn toàn không có dị nghị gì với điều này bởi vì nếu hắn lướt qua bọn Tứ Hoàng tử, hiện tại liền được phong vương vậy thì hắn cũng đừng nói gì đến kế lớn nữa, có khi không bao lâu là hắn phải đi gặp Lục Hoàng tử trước rồi.
“Điện hạ muốn thiếp tính toán sổ sách thiếp đều đã ghi chép rõ ràng.” Sau khi ăn xong Tống thị lấy ra hai cuốn sổ sách nói với Bùi Thanh Thù: “Điền sản phụ hoàng cùng mẫu phi ban thưởng không thể dễ dàng động đến nên thiếp đã ghi riêng ra quyển này.”
Tống thị nói, lại mở ra một quyển sổ khác: “Những người khác đưa, cùng tài sản của chính ngài đều được ghi vào quyển này. Nếu ngài muốn dùng bạc thì dùng của cái này trước. Bạc thường ngày phủ Hoàng tử cần chi ra cũng ưu tiên dùng bạc của cái này.”
Sau khi Bùi Thanh Thù xem qua đồ vật Hoàng đế ban thưởng liền khép sổ lại: “Sổ này ngươi cất đi, ngày thường cố gắng đừng dùng đến nó, coi như là giữ trước cho bọn nhỏ tương lai của hai ta một chút tài sản.”
Thấy Tống thị đỏ mặt gật đầu, Bùi Thanh Thù duỗi tay lật lật quyển sổ khác, sau đó nói: “Bạc ở đây ngươi lấy ra trước cho ta 1200 lượng đi.”
Không sai, hiện tại số tiền Bùi Thanh Thù cần dùng là một số tiền lớn.
Lần này đi đến các địa phương, tự mình hiểu biết hoàn cảnh học tập cùng khảo thí của các thí sinh, Bùi Thanh Thù liền lập chí muốn cải thiện loại tình huống nhà nghèo khó có quý tử này, tranh thủ làm cho có nhiều học sinh bày ra tài năng của bản thân hơn.
Cho nên hắn tính toán mua mấy phòng ở gần trường thi, chờ đến lúc đó sửa sang lại rồi cho các thí sinh vào kinh học tập hoặc là đi thi thuê với giá thấp.
Bùi Thanh Thù đã nghĩ kỹ rồi, nếu gặp được học sinh nhà thật sự nghèo nhưng có tài học, hắn sẽ cho người ta ở miễn phí. Thứ nhất là chiêu hiền nạp sĩ vì quốc gia, thứ hai…… Bùi Thanh Thù cũng có thể kết thiện duyên rộng rãi, hấp dẫn càng nhiều nhân tài đến dưới trướng của mình hơn.
Có thể nói là một mối mua bán chỉ lãi không lỗ.
Nhưng mấy năm gần đây giá nhà ở kinh thành tăng lên không ít so với lúc hắn chưa ra cung.
Chỗ Lư Duy ở kia, lúc ấy Bùi Thanh Thù mua chỉ cần bốn năm trăm lượng bạc. Nhưng bây giờ đã qua mấy năm nên cũng đã tăng lên mấy lần.
Giá cả phòng ở gần trường thi mà Bùi Thanh Thù muốn mua kia giá cả càng cao. 1200 lượng có thể mua được phòng ở cũng đã không tệ rồi, nhưng đấy là chưa tính chi phí sửa sang cùng trang trí. Lăn qua lộn lại như thế nếu không có 1500 lượng chỉ sợ là không xong được.
Phân lệ hàng năm của Hoàng tử là 240 lượng, bổng lộc lục phẩm quan viên cùng dưỡng liêm bạc cộng lại tổng cộng là 170 lượng. Cho nên bên ngoài một năm Bùi Thanh Thù thu vào chỉ có 410 lượng.
Chẳng qua những năm gần đây, Lệ Phi cũng lục tục cho hắn khoảng 5000 lượng bạc. Cho dù có một nửa là lúc trước mua Như Quy lâu cùng toàn cơ hoa trồng trong nhà kính, thì Bùi Thanh Thù vẫn còn dư lại không ít. Từ sau khi hắn thành thân, Bùi Thanh Thù đã không còn lấy tiền của Lệ Phi nữa. Dù sao số bạc hắn tích từ khi còn nhỏ cũng đã đủ để cho hắn làm một ít việc hắn muốn làm rồi.
Sau khi Bùi Thanh Thù nói ra tính toán của mình cho Tống thị biết, Tống thị rất ủng hộ, hơn nữa nàng còn khuyên bảo Bùi Thanh Thù mua nhiều hơn một ít nữa. Bùi Thanh Thù thấy mình vẫn đủ khả năng nên cắn răng một cái, để Tống thị chuẩn bị lấy ra 2500 lượng bạc.
Hai vợ chồng ghé vào với nhau tính toán sổ sách cả đêm.
Bùi Thanh Thù phát hiện tuy Tống thị có danh tài nữ, nhưng nàng vẫn rất biết quản gia, mấu chốt nhất chính là thái độ rất nghiêm túc.
Như vậy, Bùi Thanh Thù có thể yên tâm giao quyền quản lý tài sản trong phủ cho nàng.
Danh nghĩa cửa hàng của Bùi Thanh Thù ngoại trừ Như Quy lâu ra, hiện tại trên cơ bản đều là do Tống thị xử lý.
Có đôi khi Bùi Thanh Thù ngẫm lại, cảm thấy làm nữ nhân đúng là rất không dễ dàng. Lấy ngay Tống thị tới nói đi, mỗi ngày nàng vừa mở mắt là phải nhanh chóng rửa mặt. Chờ tới canh giờ Bùi Thanh Thù thức dậy, Tống thị liền phải hầu hạ hắn thay quần áo, dùng đồ ăn sáng. Sau khi đưa hắn ra cửa, Tống thị bắt đầu nghe thuộc hạ báo cáo sổ sách.
Bởi vì các cửa hàng của Bùi Thanh Thù kinh doanh đủ loại mặt hàng, Tống thị nhất thời chưa hiểu rõ được tình huống nên mỗi ngày nàng nghe một cửa hàng báo cáo. Chỗ nào không hiểu, hỏi lại, lại học, có đôi khi còn phải tự mình đi đến cửa hàng để xem xét.
Thật ra Tống thị hoàn toàn có thể giao những việc này cho hạ nhân đi làm, còn nàng làm phủi tay chưởng quầy là được rồi. Nhưng nàng từ nhỏ đã hiếu thắng, mọi chuyện đều muốn làm được tốt nhất, cho nên lúc xử lý tài sản của Bùi Thanh Thù nàng thậm chí còn nghiêm túc hơn cả lúc xử lý của hồi môn của mình.
Gần đến giữa trưa Tống thị còn muốn đích thân xem qua cơm trưa của Bùi Thanh Thù rồi mới gọi hạ nhân đưa đến Lễ Bộ. Nếu như thời gian cho phép thì Tống thị càng muốn tự mình xuống bếp làm cơm hơn, nhưng nàng lại không có thời gian.
Giữa trưa sau khi dùng cơm xong, Tống thị có thể đi nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại là nàng lại phải xử lý lễ vật hoặc là bái thiếp các phủ đưa tới. Nhà ai cưới vợ, nhà ai sinh hài tử, nhà ai có hài tử đầy tháng, lão nhân nhà ai qua đời…… Vân vân, những chuyện thường ngày lui tới Tống thị đều phải nhọc lòng.
Nếu là gần ngày lễ ngày tết vậy thì nàng cũng không được ngủ trưa, nghỉ ngơi.
Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy Tống thị quá vất vả, bảo nàng buổi sáng không cần dậy hầu hạ mình nhưng Tống thị lại có chút cố chấp, nhất định phải dậy đưa hắn ra cửa.
Dần dà, Bùi Thanh Thù cũng không nói cái gì nữa.
Nàng có kiên trì của nàng nên Bùi Thanh Thù lựa chọn tôn trọng.
Nhưng có đôi khi Bùi Thanh Thù sẽ nghị sự với nhóm tâm phúc đến đêm khuya, sẽ không đến hậu viện nghỉ ngơi nữa. Lúc này, thời gian của Tống thị mới được thoải mái hơn một ít.
Dù sao Tống thị cũng là nữ tử sẽ không dễ dàng đến tiền viện.
Nói tóm lại, Tống thị là một thê tử tốt biết giữ quy củ, tận chức tận trách, nên Bùi Thanh Thù vẫn rất vừa lòng, cũng cố gắng đối tốt với nàng.
Mỗi lần Lưu Châu các có trang sức gì mới hắn đều tự mình chọn lựa mấy thứ đưa cho Tống thị.
Ngày nghỉ hắn cũng sẽ đưa theo Tống thị cùng nhau tiến cung hoặc là đi dạo vùng ngoại ô.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là…… Từ sau khi bọn họ thành hôn bụng của Tống thị vẫn luôn chưa có động tĩnh gì.
Bùi Thanh Thù tự an ủi chính mình là bọn họ còn trẻ, thời gian thành thân còn ngắn, không nên gấp gáp cũng cố gắng không để lộ sự sốt ruột của mình ra trước mặt Tống thị.
Nhưng Tống thị vẫn khó tránh khỏi sẽ có một ít áp lực.
Tuổi của nàng cũng lớn hơn Bùi Thanh Thù một chút, nên thành thân cũng xem như khá là trễ. Mà tức phụ của nhà khác ở tầm tuổi này của nàng cơ bản cũng đã sinh được thai đầu rồi.
Mỗi lần Tống thị đi ra ngoài tham gia tụ hội đều không nhịn được mà dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía con nhà người ta.
Thất Hoàng tử phi Lâm thị có thể nói là người hiểu được nàng nhất. Lâm thị thành hôn sớm, nhưng sau khi thành hôn cũng nhiều năm mà không có con. Mãi đến lúc hai thứ phi vào cửa, trước sau sinh hạ con nối dõi thì Lâm thị mới sinh được một đứa con.
Đối với loại tình huống này của Tống thị, Lâm thị đồng cảm như bản thân mình cũng bị, thậm chí còn sốt ruột hơn cả nàng.
“Ngươi cũng phải nắm chắc một chút.” Lâm thị cầm tay Tống thị, thấp giọng nói: “Tuy nói Diệu Châu là biểu muội ta, nhưng ta vẫn phải nói với ngươi một câu —— ngươi đấy, phải cố gắng sinh được trưởng tử trước mới được. Nếu không đến sang năm Diệu Châu vào cửa, lỡ như nàng sinh được nhi tử trước ngươi…… Tương lai sẽ có nhiều chuyện phiền toái lắm đấy.”
Tống thị biết bạn tốt nói có đạo lý, nhưng nàng vẫn là tâm tồn may mắn: “Không đâu, điện hạ đã nói qua rồi, trước khi ta sinh hạ đích trưởng tử sẽ để cho trắc thất dùng canh tránh thai……”
“Đấy là quy củ đối với thông phòng, đối với Diệu Châu có thể giống nhau sao? Hơn nữa từ nhỏ thân thể Diệu Châu đã yếu ớt, điện hạ thật sự nỡ để cho nàng thường xuyên dùng cái thứ này sao?” Lâm thị thở dài một tiếng: “Thật ra lúc trước ta có thể mang thai là do dùng phương thuốc Chung Thái y kê mới có mang được. Nhưng tình huống này của ngươi…… Tìm chung Thái y cũng không được thích hợp lắm. Nếu không mấy ngày nữa ta cùng ngươi đi chùa Phổ Ninh hoặc là đi chùa Đại Giác bái một chút đi!”