Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full

Chương 130: Quan Binh


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 130: Quan Binh


Edit: Chang Phi

Beta: Vy Phi

Không đi xa nhà, không biết đường xá gian nan. Hai ngày sau khi Bùi Thanh Thù rời kinh, buổi tối xung quanh đều không có trạm dịch hay là khách điếm có thể dừng chân nên không thể không ăn ngủ ngoài trời với dã ngoại.

Bùi Thanh Thù còn tốt một chút, ít nhất hắn có xe ngựa rộng rãi để ngủ. Buổi tối ôm lò sưởi tay còn có thể ấm áp mà ngủ một giấc. Lục Tinh Dã cùng sáu hộ vệ thì tương đối thảm, không chỉ phải trực đêm mà còn phải chịu lạnh.

Hổ Tử sợ Lục Tinh Dã lúc đi đường ban ngày sẽ không có tinh thần nên nửa đêm liền chủ động đổi cho Lục Tinh Dã vào trong xe ngựa, làm Lục Tinh Dã rất cảm kích.

Nhưng cho dù là như vậy Bùi Thanh Thù ngủ vẫn không được ngon. Ban đêm hắn đều có thể nghe được tiếng của các loại động vật, thậm chí còn có mèo hoang bò lên trên nóc xe của hắn, nhảy lên trên cây đi bắt chim, làm Bùi Thanh Thù hai đêm liền không thể ngủ ngon được.

Cho nên lúc bọn hắn thấy một trạm dịch ở Ngư Ninh huyện tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm —— đêm nay cuối cùng cũng có giường để ngủ rồi.

Quy mô của Ngư Ninh huyện không lớn, trạm dịch cũng rất đơn sơ. Nếu như là ngày thường Bùi Thanh Thù nhất định sẽ ngại bẩn. Nhưng vì là tình huống đặc biệt nên hắn cũng không để ý nhiều như vậy, có nước ấm để tắm rửa cho thoải mái dễ chịu Bùi Thanh Thù cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Sau khi ngủ một giấc ở trên giường đệm mềm mại, sáng sớm hôm sau tỉnh lại Bùi Thanh Thù cảm thấy tinh thần thoải mái, mệt mỏi của mấy ngày nay dường như biến mất.

Kết quả của cả người thoải mái chính là…… Vị tiểu huynh đệ phía dưới của hắn hình như không chịu dễ dàng đi nghỉ ngơi.

Bùi Thanh Thù không có cách nào nên chỉ có thể khóa cửa lại, tự mình giải quyết một chút.

Nếu có Tống thị ở bên cạnh chủ sợ Bùi Thanh Thù sẽ không nhịn được mà khoe khoang một câu —— xem đi, tự hắn cũng có thể tự xử lý.

So sánh với việc xúc động, Bùi Thanh Thù vẫn cảm thấy ở lúc lên đường như thế này mà mang theo nữ quyến bên cạnh thật sự rất không tiện, may mắn lúc ấy hắn không nhả ra.

Sau khi đơn giản ăn sáng xong đám người Bùi Thanh Thù lại tiếp tục xuất phát. Lúc này bọn họ ở Ngư Ninh huyện bổ sung một ít lương khô cùng nước, còn mua một ít điểm tâm ở chỗ nổi danh nhất.

Trên đường, Công Tôn Minh vừa ăn vừa nói: “Thất sách thất sách, lẽ ra nên mang theo đầu bếp cùng đi Sơn Tây. Đây đều là cái quái gì chứ, còn dám xưng là điểm tâm ngon nhất của Ngư Ninh huyện, khó ăn muốn chết.”


Chung Duyệt bĩu môi nói: “Chắc là bọn họ cũng không nói dối đâu, đây chắc là điểm tâm số một số hai của Ngư Ninh huyện.”

Công Tôn Minh ngạc nhiên nói: “A Duyệt, làm sao mà ngươi biết được?”

“Tối hôm qua trước khi cấm đi lại ban đêm, ta đi ra ngoài đi dạo một vòng, phát hiện các cửa hàng của huyện thành đều rất ít, gần như có thể nói là mỗi loại cửa hàng chỉ có một hai nhà, có thể thấy được ở đây thương nghiệp phát triển rất lạc hậu.”

“Phụt, chỉ có một hai nhà mà còn dám xưng là đệ nhất! Choáng choáng.” Công Tôn Minh không còn lời nào để nói: “Điện hạ đừng ăn, khó ăn như vậy mà ngài cũng nuốt xuống được?”

Bùi Thanh Thù ăn từng miếng từng miếng một: “Ta phải nhớ kỹ hương vị này.”

“Hả? Ngài thích à?” Công Tôn Minh ngoài ý muốn nhìn hắn.

Bùi Thanh Thù lắc đầu: “Ta phải nhớ kỹ loại cảm giác này. Mấy huyện thành chúng ta đi qua hầu như là không có mấy cái giàu có. Mỗi Ngư Ninh huyện là có trạm dịch nhưng điều kiện lại lạc hậu như thế…… Thiên hạ Đại Tề ta chính là thiên hạ như vậy sao?”

Kiếp trước tuy Bùi Thanh Thù không sinh sống ở nơi lớn như kinh thành, nhưng Hào An huyện cũng được tính là giàu có. Bùi Thanh Thù hầu như chưa đi xa nhà nên cũng không biết, hoá ra ở trên cùng một mảnh đất mà vẫn còn có nhiều nơi bần cùng lạc hậu như vậy.

Từ nhỏ Công Tôn Minh đã đi theo phu thê Công Tôn vào Nam ra Bắc, cho nên địa phương giống như Ngư Ninh huyện Công Tôn Minh cũng thấy nhiều rồi nên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, hắn lớn như vậy nhưng ngoài đi Hà Bắc hành cung ra thì đây vẫn là lần đầu tiên ra khỏi kinh thành. Cho nên hắn có suy nghĩ như vậy Công Tôn Minh cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là vui mừng mà nhìn hắn nói: “Trong lòng điện hạ có bá tánh, lo quốc lo dân là phúc của chúng ta.”

Bùi Thanh Thù đặc biệt không chịu không nổi loại ngữ khí này của hắn: “Đột nhiên trở nên đứng đắn như vậy làm gì, trông chả khác gì người già?”

Công Tôn Minh cười ha ha nói: “Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút thôi……”

……

Có đám người Công Tôn Minh làm bạn nên trên đường đi cũng không tính là quá nhàm chán.

Lúc đoàn người sắp ra Hà Bắc, không biết là do không hợp khí hậu hay là ăn phải cái gì mà hai hộ vệ đột nhiên bị đi tả không ngừng. Cũng may Công Tôn Minh có dự kiến, đưa cả Chung Duyệt đi cùng.

Tuy Chung Duyệt không định vào Thái Y Viện phát triển, nhưng hắn đã học y từ nhỏ, lúc chưa biết chữ cũng đã biết phân biệt các loại dược liệu, cho nên trị liệu chút bệnh nhỏ này đối với hắn mà nói là rất dễ dàng.


Lúc một mình Công Tôn Minh ở bên cạnh Bùi Thanh Thù liền nhỏ giọng nói với hắn: “Vị tiểu cữu tử này của điện hạ tương lai nhất định sẽ là một nhân tài đấy… “

“Làm sao mà ngươi biết được? Tính ra à?” Buổi tối mấy ngày nay Bùi Thanh Thù đều nhìn thấy Công Tôn Minh nhìn lên bầu trời suy nghĩ, cũng không biết là đang nghiên cứu cái gì.

Công Tôn Minh giơ hai ngón tay ra chỉ chỉ vào mắt của mình: “Nhìn ra được. Hắn vừa đọc sách giỏi, vừa hiểu biết y thuật, lại còn là ngoại thích của điện hạ…… Chúc mừng điện hạ, lại có một năng thần [1]!”

[1] Thần tử tài năng.

Mặc dù thời gian Bùi Thanh Thù ra cung ngắn, nhân thủ bên người cũng không đủ nhưng giống như lời Công Tôn Minh nói, hắn thật sự có một loại cảm giác các nhân tài đang dần dần đến gần hắn.

Nghĩ đến bản thân từ lẻ loi một mình đến có được một đội ngũ đang dần dần lớn mạnh, trong lòng Bùi Thanh Thù càng kiên định.

Hắn nắm vai Công Tôn Minh nghiêm túc nói: “Dù người khác có tốt, nhưng ngươi cũng không giống bọn họ. A Minh, cảm ơn ngươi đã đến bên cạnh ta, làm phụ tá đắc lực của ta. Nếu như không có ngươi bày mưu tính kế cho ta, thì có rất nhiều chuyện ta thật sự không biết nên làm thế nào mới được.”

Công Tôn Minh lại cười hì hì nói: “Ôi trời, điện hạ ngài đừng nói nữa làm ta ngại.”

Bùi Thanh Thù cảm thấy đau đầu nói: “Ngươi cái gì cũng tốt, nhưng mà có thể…… Đứng đắn hơn một chút hay không? Không thì ngươi nhanh chóng tìm một cô nương hợp tâm ý để thành thân cũng được.”

Công Tôn Minh ngạc nhiên nói: “Điện hạ, sao ngài cứ vội vã bảo ta thành hôn như vậy chứ? Không phải ta đã nói qua với ngài là kết hôn muộn có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh rồi à!”

“Không phải, ngươi không biết……” Bùi Thanh Thù hơi khó mở miệng để nói: “Là mẫu phi ta, nàng thấy mấy người chúng ta cả ngày dính nhau như hình với bóng, đã thế ngươi cùng Hổ nhi còn chậm chạp không chịu đón dâu…… Cho nên nàng sợ ta sẽ giống như Nhị Hoàng huynh……”

Công Tôn Minh vội vàng lui ra phía sau hai bước, làm ra vẻ không chịu nổi: “Không phải chứ điện hạ, ta, ta cũng không có cái đam mê kia đâu!”

Hắn liếm liếm môi, lại yếu ớt hỏi: “Hay là…… Điện hạ có?”

“Ta đương nhiên là không có!” Lúc còn nhỏ Bùi Thanh Thù chỉ có quyết tâm, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn xác định được, nhưng hiện tại hắn đã trưởng thành, còn cưới thê tử, tự nhận là đã hoàn toàn thích ứng với thân phận nam nhân, thậm chí còn có chút thích thú, nên hắn tuyệt đối sẽ không đi suy xét việc có gì với nam nhân.


“Phù phù phù, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Công Tôn Minh làm ra vẻ nhẹ nhàng thở ra: “Người ta chỉ bán đầu óc chứ không bán thân đâu….. “

Bùi Thanh Thù: “……”

Công Tôn Minh nhìn vẻ bất đắc dĩ của Bùi Thanh Thù, không biết hiểu lầm cái gì mà lại bày ra vẻ mặt đồng tình nói: “Haiz, thật ra ta biết điện hạ vẫn luôn hy vọng ta là thân nữ nhi, nhưng đáng tiếc người ta lại không phải! Điện hạ cũng đừng quá đau lòng, người sống trên đời sao có thể không có chút tiếc nuối chứ.”

“Ta không tiếc nuối!” Bùi Thanh Thù không thể nhịn được nữa mà đá Công Tôn Minh ra ngoài.

Gia hỏa này quá không đứng đắn rồi.

Lúc Công Tôn Minh còn nhỏ, Bùi Thanh Thù quả thật có từng hoài nghi, không biết có phải phu thê Công Tôn bởi vì không có người thừa kế nên đã để nữ nhi của bọn họ giả thành nam hài nhi hay không.

Nhưng về sau theo tuổi tác tăng dần, vóc dáng Công Tôn Minh càng dài càng cao, đôi mày rậm cùng với dáng người kia…… Là nữ  nhi mới là lạ.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước lúc ăn ngủ dã ngoại ngoài trời…… Bùi Thanh Thù còn nhìn thấy Công Tôn Minh cùng Chung Duyệt ở rừng cây nhỏ thi đấu ai đi tiểu cao hơn.

…… Là đàn ông nghiêm chỉnh không thể nghi ngờ.

Nhưng mà thật ra có một điều, trong lòng Bùi Thanh Thù hắn cảm thấy Công Tôn Minh là nam nhi thì càng tốt hơn.

Ở thời đại này, sinh ra là nữ tử, trời sinh liền có rất rất nhiều trói buộc hữu hình hoặc là vô hình, làm các nàng sống gian nan hơn so với các nam nhân. Không nói đến thực hiện khát vọng, chỉ là đi xa nhà giống như bọn họ bây giờ cũng đã rất không tiện rồi.

Hơn nữa lấy tài trí của Công Tôn Minh, nếu như bị vây ở một nơi như hậu viện thì đúng là quá đáng tiếc.

Vẫn là giống như bây giờ, bọn họ cùng nhau lang bạt thiên hạ rất tự tại.

……

Sau mấy ngày xóc nảy, cuối cùng bọn họ cũng từ Hà Bắc đi vào Sơn Tây. Mắt thấy hành trình cũng sắp được hơn nửa, nghe nói Mật Dương huyện ở phía trước có quy mô không nhỏ nên đoàn người đều rất hưng phấn, tăng thêm thời gian lên đường.

Ai ngờ còn chưa bước vào đất của Mật Dương huyện, đám người Bùi Thanh Thù đã bị dội một chậu nước lạnh.

Lúc xe ngựa sắp tiến vào Mật Dương huyện, bọn họ bị một đám quan binh mang theo người tới ngăn cản, nói là muốn thu phí qua đường.

Năm đó lúc thiên hạ đại loạn, chư hầu cát cứ quả thật từng có “Phí qua đường”. Nhưng từ sau khi Đại Tề thống nhất Trung Nguyên, việc thu phí qua đường đã sớm bị hủy bỏ. Đám người Bùi Thanh Thù bọn họ thật sự không biết đám quan binh này lấy lá gan từ đâu ra mà cũng dám “Giựt tiền” giữa ban ngày ban mặt như vậy.

“Phí qua đường?” Lục Tinh Dã lạnh lùng nói: “Một đường đi qua nhiều huyện như vậy nhưng cũng không thấy có chỗ nào thu phí!”


Quan binh làm như bị vũ nhục gì lớn lắm, mắng một câu thô tục sau đó tức giận nói: “Những huyện thành nghèo đó có thể so với Mật Dương huyện của chúng ta chắc? Ăn mày của Mật Dương chúng ta cũng có tiền hơn phú hộ của bọn hắn!”

Dư Văn Hoa thấy Lục Tinh Dã cùng Hổ tử đều cau mặt, sợ bọn họ nổi lên tranh chấp với quan binh nên vội vàng tiến lên hoà giải: “Các vị quan gia, ta cũng là người của Sơn Tây chúng ta. Nhưng mấy vị công tử trong xe đều là nhân sĩ kinh thành, chưa nghe qua chuyện phí qua đường phí này nên mong rằng các ngươi châm chước một chút……”

“Đến từ kinh thành à?” Một quan binh trong đó cảnh giác nhìn thoáng qua xe ngựa Bùi Thanh Thù, hình như hơi do dự.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Dư Văn Hoa nói, lấy ra lộ dẫn đã sớm chuẩn bị tốt: “Các vị quan gia vừa rồi nói như vậy, chắc là các ngươi muốn xem cái này đi, ha ha, ha ha.”

“Đừng dùng trò này nữa!” Một quan binh khác không kiên nhẫn mà nói: “Đến từ kinh thành thì làm sao, tới địa bàn Mật Dương thì phải dựa theo quy củ Mật Dương mà làm! Đến từ kinh thành thì ghê gớm lắm, không cần đưa tiền nữa à?”

Lục Tinh Dã không quen nhìn thái độ hùng hùng hổ hổ kia, đang định tiếp tục cãi cọ với quan binh thì thấy Tiểu Đức Tử đi ra từ bên trong xe, trong tay còn cầm một cái túi tiền: “Công tử hỏi các ngươi muốn bao nhiêu?”

Quan binh cười khinh miệt một tiếng, giống như đang cười nhạo sự chống cự vô dụng lúc trước của bọn Lục Tinh Dã: “Xem ra các ngươi còn biết thức thời!”

Sau khi đi ra phía sau nhìn đoàn xe xong, quan binh vươn năm ngón tay ra: “Nhìn các ngươi có nhiều người như vậy, thế nào cũng phải thu năm đồng bạc!”

Hừ! Hoá ra phí qua đường này cũng không có quy định mà là nhìn người rồi chặt chém.

Phải biết rằng bình thường loại quan binh không lên được mặt bàn này bổng lộc một năm nhiều lắm cũng chỉ có hai, ba mươi lượng bạc. Năm đồng bạc, có thể nói là nửa tháng thu vào của dân chúng bình thường!

Bùi Thanh Thù thấy bọn họ làm xằng làm bậy như vậy đương nhiên rất tức giận. Nhưng hắn lười phải lý luận với đám lính mặt dày này nên trực tiếp để Tiểu Đức Tử giao tiền cho xong việc.

Sau khi đám quan binh để bọn họ rời đi, Lục Tinh Dã thật sự quá tức nên chạy tới hỏi Bùi Thanh Thù: “Công tử, bọn họ mà là quan binh cái gì chứ, rõ ràng chính là sơn tặc mà! Vì sao ngài lại phải dung túng cho bọn họ như vậy chứ?”

Bùi Thanh Thù cười lạnh một tiếng nói: “Sơn tặc? Một đường đi này của chúng ta còn chưa có gặp được sơn tặc, nhưng đám quan binh này còn hung tàn hơn cả sơn tặc! Chẳng qua Tinh Dã, ngươi đừng quên chuyến đi này của chúng ta là để làm cái gì, công vụ vẫn quan trọng hơn.”

Lục Tinh Dã nghẹn đến sắp không chịu nổi nữa: “Nhưng mà…… Chẳng lẽ cứ để mặc cho bọn họ làm xằng làm bậy như vậy sao?”

Bùi Thanh Thù thấp giọng nói: “Tạm thời đừng nóng nảy.”

Không lâu sau, Bùi Thanh Thù lấy ra một quyển sách nhỏ rồi nói với hắn: “Thời gian, địa điểm, sự việc ta đều nhớ kỹ. Hiện tại ta không tiện để lộ thân phận, chờ sau khi chúng ta hoàn thành công vụ rồi tính sổ với bọn họ sau cũng không muộn.”

Thật ra trước khi Bùi Thanh Thù xuất phát Hoàng đế đã hạ một mật chỉ cho hắn, hoặc là nói là đặc quyền —— quan viên dưới thất phẩm, chỉ cần là kẻ lạm dụng chức quyền Bùi Thanh Thù đều có thể tự mình xử trí.

Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không muốn để lộ thân phận Hoàng tử của mình quá sớm, làm rút dây động rừng. Cho nên dọc theo đường đi này cho dù gặp phải chuyện gì làm người tức giận hắn cũng chỉ yên lặng ghi chép lại, chuẩn bị để sau khi trở về thì dẹp bỏ loại chướng khí mù mịt này đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.