Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 13: Kỳ Quặc
Edit: Bình cô cô
Beta: Thư Thục nghi
Vinh Quý phi ra lệnh một tiếng, tất cả nữ nhân lập tức giơ kim chỉ lên, xâu chỉ dưới ánh trăng.
Đối với một số người, xe chỉ luồn kim là một chuyện muôn phần khó khăn. Thế nhưng đối với người am hiểu nữ công, chuyện này không là vấn đề gì.
Rất nhanh liền có cung nữ cao giọng hô: “Định Phi nương nương đã xỏ xong bảy sợi chỉ!”
Mọi người liền ồ lên.
Ngay lúc nàng ta vừa dứt lời, Đại Công chúa cũng hoàn thành bảy sợi. Ngay sau đó là Nhị Công chúa, Tam Công chúa, Tứ Công chúa……
Kết quả thi đấu của các công chúa cũng tương đương với thứ bậc, có thể nói là không thú vị chút nào.
Thế nhưng như vậy cũng không tồi, ít nhất sẽ không bởi vì vậy mà phát sinh “Chiến tranh”.
Định Phi đạt hạng nhất, được một vòng cổ bát bảo liên châu. Vật này là thứ tốt, chưa kể tới chất liệu và kỹ thuật, dù cho kiểu dáng có chút cũ.
Đôn Tần ở bàn kế bên nhìn thấy, bước lên nói vài câu cát tường. Định Phi không biết nghĩ như thế nào, lại thuận tay đem chiếc vòng cổ kia thưởng cho Đôn Tần.
Đôn Tần sửng sốt, muốn nhận lại kiêng kị thể diện của Vinh Quý phi, vội vàng nhìn lên bàn chủ tiệc.
Nàng ta và Toàn Quý phi quan hệ tốt, thấy Toàn Quý phi âm thầm nhìn nàng ta gật đầu, liền giơ tay nhận.
Vinh Quý phi thấy, trên mặt khó tránh khỏi có chút khó coi, giống như bị người nào đó đánh một cái. Nhưng vì trước mặt của mọi người, nên cũng chưa tiện nói cái gì.
Sau khi yến hội tan, Vinh Quý phi mời Thục phi lưu lại, cùng nàng ấy nói chuyện.
Vinh Quý phi chưa kịp mở miệng, Thục phi giọng căm hận nói: “Ả Định Phi này, công phu xe chỉ luồn kim thật ra không tồi, sao không đâm cho chết ả ta luôn đi!”
Trong lòng Vinh Quý phi còn nghẹn một cục hờn dỗi, nghe Thục phi nói như vậy lại điềm tĩnh đứng dậy, còn khuyên Thục phi: “Thôi, chúng ta không nên so đo với Định Phi. Nàng ta kém chúng ta đến mười mấy tuổi, không cùng vai vế, thứ nàng ta mong cầu cũng không giống chúng ta. Đến tuổi của chúng ta, thứ cần tranh không phải sủng ái, cũng không phải khí phách nhất thời, mà là quyền lực và địa vị.”
Thục phi cắn răng nói: “Nhưng ta nuốt không trôi được dáng vẻ kiêu ngạo của ả chết dẫm kia!”
Vinh Quý phi thấp giọng nói: “Muội từ từ ngẫm lại, nàng ta còn có thể kiêu ngạo được bao lâu? Năm trước, khi nàng ta sảy thai, không phải thái y đã nói rồi sao: Định Phi bị thương tổn thân thể, rất khó có lại. Hiện nay Hoàng thượng thật ra thích nàng ta vì còn trẻ tuổi, chờ thêm hai năm nữa cũng chán chường thôi, nhưng muội còn có Lệnh Nghi và Thù nhi mà.”
Thục phi nghe xong lời này, trong lòng mới dễ chịu đôi chút.
Tuy rằng coi như là đã nhận nuôi Bùi Thanh Thù, trong lòng Thục phi rốt cuộc vẫn cảm thấy khó chịu: “Nếu không phải năm đó ta tin lầm con tiện nhân Thuần Phi kia, hiện tại ta cũng có thể có hoàng nhi của riêng mình……”
Từ khi Thục phi mất thai, mấy năm qua đã nói những câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng Vinh Quý phi vẫn cực kỳ kiên nhẫn mà khuyên nàng: “Chuyện quá khứ không cần suy nghĩ nhiều đâu. Thù nhi hiểu chuyện, cũng không cả ngày ầm ĩ muốn tìm Lệ Phi, ngươi phải thấy tốt mới đúng.”
Thục phi xoa xoa khóe mắt đang chảy nước mắt, thở dài nói: “Thù nhi không tồi, nhưng hắn đã bốn tuổi rồi, đã có thể ghi nhớ mấy chuyện. Ta sợ tuy nuôi đứa nhỏ này nhưng không thân thiết, trong lòng còn vẫn luôn nhớ thương Lệ Phi.”
Vinh Quý phi cười cười, thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta dạy cho ngươi một biện pháp.”
……
Sau khi Lệnh Nghi đem Bùi Thanh Thù đưa về Quỳnh Hoa cung, còn mình muốn ở lại một chút trước khi quay về Tuệ Diệu lâu. Bùi Thanh Thù vì muốn biểu thị lòng biết ơn, mượn hoa hiến phật, muốn đem bộ văn phòng tứ bảo Tam Công chúa đưa hắn cho Lệnh Nghi. Ai ngờ Lệnh Nghi lại không cần cơ hội được chèn ép Tam Công chúa, bảo hắn cầm lấy.
“Chút đồ vật này, vẫn là ngươi lưu lại để dùng đi, bản công chúa không hiếm lạ gì mấy thứ này đâu.”
Nói xong liền đi mất.
Bùi Thanh Thù lắc đầu, không thể không cảm khái, thật là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con mới sinh đã biết đào hang. Nhìn cả nhà Vinh Quý phi mà xem, rất khôn khéo, dạy ra nữ nhi cũng thông minh lanh lợi.
Lệnh Nghi bản chất không xấu nhưng miệng lại độc. Hễ gặp gỡ người mình ghét, chỉ sợ rằng kẻ đó phải chịu thiệt.
Còn về Tam Công chúa…… Bùi Thanh Thù tuy rằng chưa có gặp Hoàng hậu, nhưng từ vị Tam Hoàng tỷ này của hắn, Bùi Thanh Thù đã có thể tưởng tượng ra Hoàng hậu là người như thế nào rồi.
Chỉ sợ không phải là người dễ ở chung.
Bởi vậy, Bùi Thanh Thù nghĩ tới những thứ khác.
Hắn nhớ rõ thời điểm mình ở lãnh cung trước kia, cảm thấy chi tiêu ăn mặc của bọn họ tuy rằng vô cùng khó khăn, nhưng lại không ít ỏi như trong tưởng tượng. Lúc ấy hắn liền suy đoán, nếu không phải Hoàng hậu hiền đức, có cách sửa trị hậu cung thì chắc là có người cố ý chiếu cố Lệ Phi và bọn họ.
Hiện tại xem ra là vế sau.
Như vậy, ai đang âm thầm chiếu cố Lệ Phi đây?
Người có thể có năng lực này, khẳng định không phải là người không có địa vị.
Nhưng năm đó Lệ Phi tiến cung cùng lắm chỉ một năm đã bị đày vào lãnh cung. Hơn nữa tính tình của nàng ấy…… Thật không giống như trong khoảng thời gian ngắn như thế lại có thể giao hảo với người khác.
Bùi Thanh Thù nghĩ tới nghĩ lui, sau đó cảm thấy, người có khả năng nhất, chính là Hoàng đế.
Nghĩ đến việc mình rời khỏi lãnh cung một cách thuận lợi, Bùi Thanh Thù dường như đã hiểu ra cái gì, nhưng lại càng mơ hồ.
Hắn ra ngoài đã lâu như vậy, đều không gặp phải công kích ngấm ngầm hay công khai, xem ra Hoàng đế đã không tính sẽ truy cứu sự tình năm đó. Một khi đã như vậy, sao Hoàng đế không đón Lệ Phi ra? Do Lệ Phi không chịu sao?
“Điện hạ đang nghĩ cái gì đấy?” Tôn ma ma ôm hắn lên trên giường, lúc đắp chăn cho hắn nhịn không được hỏi một câu, “Nhìn dáng vẻ lúc nãy của ngài và Thập nhất điện hạ đúng là giống nhau như đúc, không hổ là huynh đệ ruột.”
Nhớ tới dáng vẻ ông cụ non của Thập nhất Hoàng tử kia, nội tâm Bùi Thanh Thù cự tuyệt: “Ma ma, so với Thập nhất hoàng huynh, ta làm cho người ta thích hơn một chút phải không?”
“Đương nhiên.” Tôn ma ma không cần nghĩ ngợi mà nói: “Ở trong mắt nô tỳ, ngài là hài tử xinh đẹp nhất, làm người ta thương nhiều nhất trên đời này.”
“Vậy vì sao mẫu phi không thương ta……” Bùi Thanh Thù thấp giọng mà nói: “Mẫu phi nếu như muốn, hẳn là thật dễ dàng có thể rời khỏi Hàn Hương điện……”
Tôn ma ma ngẩn người, có chút không biết làm sao, qua một hồi lâu mới nói: “Điện hạ đã trưởng thành rồi.”
Bùi Thanh Thù ảm đạm gục đầu xuống.
“Lệ Phi nương nương có cái khổ của người, điện hạ ngàn vạn lần đừng ghi hận ngài ấy.” Tôn ma ma hạ giọng nói: “Nói đến chuyện này, ta muốn thương lượng với điện hạ một chuyện. Nô tỳ hôm qua đi lãnh tiền tiêu hàng tháng, chừng hai lượng bạc. Nô tỳ nghĩ, cuộc sống ở Hàn Hương điện quá kham khổ, hai vị nương nương và Lục Tụ thực sự không dễ sống chút nào. Cho nên nô tỳ muốn đổi vài thứ, tiếp tế cho hai vị nương nương, không biết ý của điện hạ như thế nào.”
Bùi Thanh Thù nghe xong lời này của Tôn ma ma, khó xử nói: “Ma ma nói lời này, thật sự là làm Thù nhi xấu hổ chết mất. Ta thân là con cái, mỗi tháng có được hai mươi lượng bạc, lại còn không thể tiếp tế mẹ đẻ…… Ngược lại phải để ma ma thay ta nhọc lòng.”
Tôn ma ma vội nói: “Điện hạ đừng nói như vậy, việc ngài phải dùng tiền nhiều lắm đấy. Huống hồ bạc của ngài đều qua tay Thục phi nương nương, nếu để Thục phi nương nương biết thì không tốt.”
“Lời của ma ma chính là suy nghĩ của ta.” Ý chính Bùi Thanh Thù muốn nói là nửa câu sau, “Chúng ta ở tại Quỳnh Hoa cung, cũng phải cố kỵ đến tâm tình của Thục phi nương nương. Chẳng những ta, ma ma cũng như thế.”
Trong lòng Tôn ma ma cả kinh, bỗng nhiên hiểu được —— nàng ta nghĩ rằng ở dưới mí mắt người ta làm chuyện này, Thục phi không có khả năng không biết. Cho dù dùng bạc của nàng ta thì vẫn là bạc của Bùi Thanh Thù, nàng ta là nhũ mẫu của Bùi thanh thù, ở trong mắt Thục phi, chỉ sợ đều là một giuộc.
Nàng ta muốn tiếp tế Lệ Phi và Ân Tần, tất nhiên là hảo tâm. Nhưng trong cung, lòng hảo tâm rất dễ dàng bị lợi dụng để làm chuyện xấu, thậm chí hại đến người nàng ta quý trọng nhất.
Suy nghĩ cẩn thận, Tôn ma ma vội vàng quỳ rạp xuống đất, hướng về Bùi Thanh Thù bồi tội: “Điện hạ nói chí phải, là nô tỳ nhất thời hồ đồ! Điện hạ yên tâm, nô tỳ tuyệt nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, làm điện hạ thêm phiền toái.”
Bùi Thanh Thù cười cười, ngoài miệng tuy nói không có việc gì, đáy lòng lại có chút bất an.
Hiện tại việc hắn ăn, mặc, ở, đi lại thật ra không cần rầu lo, việc ở đây là bị kẹp giữa sinh mẫu và dưỡng mẫu, thực sự khó xử.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm đến chính điện thỉnh an Thục phi, Bùi Thanh Thù cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình, cố gắng không để biểu hiện rối rắm trên mặt mình.
Nhưng vì trong lòng hắn có việc, ăn không nhiều lắm. Thục phi thấy liền hỏi: “Vì cung yến hôm qua nên mệt?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu: “Ngài và Vinh Quý phi nương nương mới vất vả.”
Thục phi cười cười, liếc người trước mặt mình một cái: “Vinh Quý phi nương nương đưa cho ngươi cái vòng cổ kia, sao lại không mang?”
Bùi Thanh Thù ngượng ngùng cười cười: “Quá nặng.”
Thục phi cười sủng nịch nói: “Ngươi nha, thật là đồ lười. Thôi, ở Quỳnh Hoa cung không mang cũng được, nếu ra cửa thì nhớ đeo vào. Vừa có thể diện, lại có thể tỏ vẻ ngươi được Vinh Quý phi yêu mến.”
Bùi Thanh Thù biết lời nàng ấy nói có đạo lý, liền gật đầu đáp ứng.
Nói xong chuyện lễ vật của Vinh Quý phi, Bùi Thanh Thù lại “khoe khoang” với Thục phi hai vị Hoàng tỷ tặng mình cái gì. Thục phi nghe xong, mỉm cười gật gật đầu, nhìn Ngọc Lan nói: “Đây đều là đồ vật của Thù nhi, ngươi phải giúp hắn giữ kỹ. Đến sinh nhật của Đại Công chúa và Tam Công chúa, đừng quên đáp lễ. Nếu đồ vật ở nhà kho không đủ dùng, liền nói với Ngọc Bàn, lấy từ chỗ bản cung là được.”
Ngọc Lan vâng dạ, Bùi Thanh Thù vội vàng nói lời cảm tạ. Thục phi sờ sờ đầu của hắn, hòa ái nói: “Khách khí với ta làm cái gì, Lệnh Nghi tỷ tỷ của ngươi lấy đồ chỗ ta nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ còn chưa nói lời cảm tạ ta lần nào.”
Bùi Thanh Thù cười cười không nói lời nào, Ngọc Lan lại nói: “Phải nói rằng, nương nương và công chúa cũng thật không phí công thương yêu Thập nhị điện hạ.” Không đợi Thục phi đặt câu hỏi, Ngọc Lan liền kể lời hôm qua hắn nói ở tiệc rượu cho Thục phi nghe. Sau khi Thục phi nghe xong, trong lòng thập phần dễ chịu, ánh mắt nhìn Bùi Thanh Thù nhiều thêm vài phần thích.
“Đều nói không phải người một nhà, không tiến vào một cửa [2]. Thù nhi tuy nhỏ tuổi, tính tình lại giống ta và Lệnh Nghi, không chấp nhận được người khác bắt nạt người trong nhà.” Thục phi rũ rũ mắt, bỗng nhiên thở dài: “Nếu ngươi là con ruột ta thì tốt biết mấy.”
[2] không phải người một nhà, không tiến vào một cửa (不是一家人, 不进一家门: có nghĩa là những người sống cùng nhau, tính tình và phong cách thường giống nhau, và sở thích cũng tương tự nhau.
Bùi Thanh Thù nghe vậy, trong lòng sinh ra cảm giác kinh ngạc.
Hắn vào ở trong Quỳnh Hoa cung mấy ngày này dưới thân phận con ruột, từ nhận nuôi quả thực thành cấm kỵ. Hạ nhân cũng không dám lắm miệng, sợ động chạm Thục phi. Không ai nghĩ rằng, hôm nay Thục phi lại chủ động nhắc tới.
Việc này tất có điểm kỳ quặc.