Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 6
Trạc tuổi hắn, cũng là nhân viên của quán, còn có một cô bé mà hắn không biết tên. Nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì cô không đẹp lạnh lùng như Băng, cũng không đài cát như Vân Anh, vẻ đẹp ở cô là vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng. Ngày đầu làm việc nơi đây hắn không biết cô đã say nắng hắn rồi, hắn không biết lại thêm một trái tim nữa lại loạn nhịp vì hắn.
– Hi Phong!- Cô bé lại tìm cách làm quen hắn.
– À… ờ…Chào cậu.
– Chưa tới giờ thay ca mà sao cậu tới sớm thế?
– Cũng không sớm lắm đâu. Cũng gần tới giờ rùi mà.
– Thôi cậu nghỉ ngơi chút đi, đúng giờ rùi làm.
– Sớm chút cũng đâu sao, với lại quán đang đông khách mà.
– Uhm. Thôi vậy cũng được. Mình đi làm đây.
Nói rồi, hắn vội bước tới khu hắn phục vụ. Thằng làm ca trước chịu trách nhiệm phục vụ mấy bàn nơi này làm chưa hết giờ nên khi thấy hắn tới cũng hơi ngạc nhiên.
Lát sau, một số thanh niên choai choai cả trai lẫn gái, tóc tai xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng, vài thằng còn bấm khuyên tai, kéo vào quán, hắn nhìn chẳng mấy thiện cảm. Cả bọn kéo vào quán cười nói oang oang, tự nhiên đùa giỡn, đôi khi buông vài ba câu tục tiễu gây cảm giác khó chịu cho những người tìm sự bình yên, thanh thản nơi đây.
Hắn thấy vậy bước tới:
– Dạ xin lỗi! Anh chị có thể giữ trật tự một chút không ạ.
– ĐM. Bọn tao nói thế nào kệ đéo bọn tao. Mày lấy tư cách gì ra nói này nói nọ.- Tên tóc vàng hùng hổ.
– Dạ! Em chỉ nói thế thôi. Nếu anh chị còn gây ồn ào, ảnh hưởng tới mọi người thì em mời quản lí quán ra nói chuyện.
– Mày uy hiếp bọn tao à.- Tên tóc xanh lên tiếng.
– Dạ không. Em chỉ mong mọi người thực hiện đúng nội quy của quán thôi.
– Thôi đi. Nãy bọn mày rên mệt nói vào quán nghỉ ngơi một lát, giờ vào rồi không im cái mồm mà nói nhiều thế? Tên tóc đỏ giờ mới lên tiếng.
“Hình như trong bọn, tên tóc đỏ là người có tiếng nói nhất hay sao mà vừa mở miệng thì đồng loạt mấy cái mồm đều ngậm lại.”- Hắn nghĩ.
Hắn thấy không khí dịu bớt nên đưa cái menu cho tên tóc đỏ rồi hỏi:
– Dạ! Anh chị gọi gì ạ!
Ngoại trừ tên tóc đỏ uống cà phê không đường, số còn lại toàn cà phê sữa đá và nước cam. Hắn hơi tò mò với tên tóc đỏ này, hắn có cảm giác tên này không phải làm người xấu, không phải như vẻ bề ngoài. Như một phản xạ tự nhiên, dường như bất cứ ai hễ gọi cái loại không đường đó thì dòng suy nghĩ “chắc họ đã trả qua nỗi đau nào đó trong quá khứ” lại chạy dọc qua đầu hắn.
– Tao đi vệ sinh chút.- Tên tóc đỏ nói với cả bọn.
– Nè cậu. Chỉ giùm anh nhà vệ sinh được không?- Gã quay sang hỏi hắn.
– Dạ anh đi thẳng quẹo phải là thấy à.
– Uhm. Cảm ơn.
– Dạ không có gì.
Trong khi hắn vào mang nước ra cho cả bọn thì cô bé làm cùng hắn gặp chuyện.
– Cô em, ngồi nói chuyện với bọn anh đi mà.
– Anh làm ơn buông tay em ra.- Cô bé nài nỉ.
– Thì cô em ngồi nói chuyện với bọn anh thì anh sẽ buông.
– Anh có buông ra không?- Cô hơi mất bình tĩnh.
– Cô em càng tức giận trông càng xinh nhỉ? Giờ anh không muốn uống cà phê nữa anh muốn uống vú sữa được không?- Hắn nói xong cả bọn cười to.
– Nếu anh muốn uống gì thì buông tay tôi ra tôi kêu người tới phục vụ anh, chỗ này không phải khu vực tôi quản lí.
– Nhưng anh muốn uống nước vú sữa do em phục vụ thôi.- Tên tóc vàng tiếp tục cợt nhả.
Cô cố dằn lòng:
– Được rồi. Nếu vậy anh thả tay em ra thì em mới vào bưng ra cho anh được chứ.
– Cần gì khổ vậy em, ở đây có vú sữa rồi. Em ngồi vắt đi, anh uống nóng luôn.- Bọn chúng sảng khoái cười ha hả.
Cô bé ngây thơ, ngơ ngác chẳng hiểu gì hết:
– Ở đây làm gì có trái vú sữa nào đâu.
– Sao lại không có. Nó đây này.- Thấy vậy hắn chỉ tay vào ngực cô với vẻ mặt dâm đãng.
Cô tức giận quát:
– Đồ khốn!
Vừa quát, cô vừa cố giằng tay ra khỏi tên tóc vàng. Do dùng lực quá mạnh nên cô mất thăng bằng ngả ngửa ra sau. Đúng lúc đó, hắn cũng vừa kịp mang nước ra nên hắn dùng tay còn lại đỡ cô bé.
Hắn đã loáng thoáng nghe những gì tên tóc vàng bỡn cợt cô bé nên bảo:
– Cậu qua oder bên kia đi, chỗ này ở mình lo.
– Thằng chó kia. Mày thích xía vào chuyện của bọn tao lắm à?- Tên tóc xanh lên tiếng.
– Thôi cậu cứ đi trước đi, chỗ này để mình lo.- Hắn lại nói với cô bé.
– Con nhỏ kia! Mày đi đâu hả. Tao còn chưa cho phép mà, mày nên nhớ khách hàng là thượng đế.- Tên tóc vàng to tiếng.
Nãy giờ chỗ này đã là trung tâm của sự chú ý rồi, đúng lúc nước sôi lửa bỏng tay quản lí lại biến đâu mất tiêu.
– Cậu cứ vào…- Hắn chưa nói hết câu với cô bé thì tên tóc vàng đã nhảy tới tung cú đấm thật uy lực. Nhưng hắn không phải kẻ vừa, khẽ lách người né cú đấm tay vẫn bê khay nước mà hắn vẫn không làm đổ giọt nào.
Liền đó, tên tóc xanh cũng rời khỏi chỗ ngồi bay tới đạp hắn. Còn hắn, hắn không muốn đánh trả, hắn chỉ né đòn.
Choảng! Rầm!
Khay nước trên tay hắn cố giữ nhưng không được nữa.
Nghe ồn ào, mấy anh bảo vệ nên liền chạy vào xem thử có chuyện gì. Bọn bảo vệ thấy người mình bị tấn công liền la inh oải rồi sấn tới đứng chắn trước mặt hắn.
Đúng lúc này, tên tóc đỏ cũng vừa bước ra. Hắn không nói không rằng tặng thằng tóc vàng và thằng tóc xanh mỗi thằng một cái bạt tai rồi lạnh lùng phán về. Gã rút hai tờ năm trăm nghìn bỏ trên bàn rồi biến mất. Nhưng trước lúc quay đi, có gì đó biến đổi khác thường trên nét mặt tên tóc đỏ khi mà gã nhìn cô bé. Ánh mắt tên tóc vàng và tên tóc xanh gân lên vẻ rất tức giận nhưng không dám cãi lời.
Đợi đến lúc cả bọn rời hết khỏi quán thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy anh bảo vệ liền quay sang hỏi hắn có chuyện gì nhưng hắn chỉ nói có chút hiểu lầm thôi, bảo không có gì đáng bận tâm cả.
– Cảm ơn cậu về sự việc xảy ra lúc nãy.- Khi ai nấy trở về vị trí làm việc cô bé mới tiến lại gần hắn.
– Ờ. Không có gì. Thôi cậu làm việc đi, mình cũng còn nhiều việc chưa làm.
Nói rồi hắn bước sang bàn bên cạnh khi thấy một nam một nữ vừa ngồi vào bàn kế bên.
– Xin hỏi, anh chị dùng gì ạ.- Hắn hơi cúi mặt hỏi vị khách nam.
– Làm phiền cậu cho tôi một cam vắt, một cà phê sữa đá.
– Vâng! Anh chờ chút, có ngay ạ