Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 2
Hắn dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa để biết mình không lầm, nhưng kết quả cũng chẳng đổi khác. Vân Anh là cô bạn thân gần nhà hắn trước kia, một cô bé dễ thương, xinh xắn, học thì cũng giỏi nhưng không bằng hắn.
Nhớ lúc gia đình hắn mới chuyển đến đây sống, một thành phố nhộn nhịp, hắn không lạ nhưng hắn chẳng quen ai ở cái thành phố có số dân đông nhất nhì của đất nước hình chữ S này. Những ngày đầu sống ở đây, hắn cô đơn lắm. Khi màn đêm đã phủ khắp các nẻo đường, hắn thường lang thang một mình. Hắn rất thích dạo bộ một mình đêm khuya. Cái khu phố hắn sống không ồn ào náo nhiệt như những nơi khác trong thành phố. Mỗi bước chân trên con đường này đều là mỗi bước bình yên đến lạ! Hắn thấy lòng khoan khoái, thoải mái hơn. Nhưng đôi chân hắn chợt khựng lại khi nghe tiếng khóc thút thít của một cô bé. Đứng im vài phút hắn bước lại chỗ cô bé
– Xin lỗi! Tôi có thể giúp gì cho cậu không?- Hắn ân cần hỏi cô bé.
– Tránh ra! Cút đi!- Cô vẫn cúi gập mặt không thèm liếc nhìn hắn một cái, quăng vội câu trả lời.
Cô bé vẫn không ngừng thút thít. Đôi chân hắn vẫn không nhúc nhích mặc cho cô bé xua đuổi. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với cô bé, hắn không biết giờ mình nên làm gì.
Lộp bộp! Lộp bộp!…
Mưa! Mưa rồi! Mưa càng lúc càng to nhưng cô bé vẫn còn ngồi đó, bờ vai bé nhỏ run lên vì lạnh. Thấy thế, hắn không kịp suy nghĩ cởi phăng áo khoát rồi choàng lên người cô bé. Sững lại vài giây vì hành động của hắn, cô bé từ từ ngẩng đầu lên đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn. Khuất dưới làn tóc bù xù che quá nửa khuôn mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú nhòe nhoẹt nước. Đôi mắt cô cũng dừng lại nghỉ chân vài giây trên khuôn mặt hắn rồi vội vàng lảng tránh, cô vẫn im lặng không nói nửa lời.
– Tôi không biết chuyện gì xảy ra đối với cậu nhưng cậu nên về nhà đi, không thì sẽ bị bệnh đó.- Hắn thấy mưa càng ngày càng to nên khuyên cô bé.
1s 2s 3s…10s 11s rồi một phút, cô bé vẫn im lặng. Hắn thấy thế nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô bé, vẫn im lặng, không phản ứng gì từ cô bé. Hắn ngẩng cao đầu ngước mặt lên trời, thè lưỡi hứng từng giọt nước mưa mát rượi. Những hành động của hắn vô tình làm cô bé tò mò, cô nghiêng đầu nhìn hắn, hắn không hề hay biết gì nên cứ vô tư nghịch mưa. Bất ngờ, hắn quay nhanh sang làm cô không kịp phản ứng nên cô bị đứng hình vài giây trước vẻ đẹp có phần hoang dại của hắn.- Tóc hắn lúc này ướt đẫm hòa vào nước mưa.
– Sao cậu lại ngồi khóc một mình nơi đây vậy? – Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt cô ân cần hỏi.
– …
Cô bé quay mặt đi tránh cái nhìn từ hắn. Cô lại cúi đầu xuống, hai dòng lệ lại lăn dài trên đôi gò má cao cao có vẻ bướng bỉnh của cô.
– Xin lỗi! Có lẽ mình không nên hỏi.- Hắn bối rối khi thấy cô bé lại khóc.
– Không phải lỗi của cậu đâu.- Cuối cùng thì cô bé cũng mở miệng.
– Miêu mất rồi.- Cô nói tiếp.
– Miêu nào? Miêu là ai.- Hắn chả hiểu gì cả nên hỏi lại.
– Ơ.- Ngớ người giây lát vì lời nói không đầu không đuôi của mình rồi cô bèn kể lại chuyện con mèo của cô cho hắn nghe.
Hắn chăm chú nghe từng câu từng chữ, hóa ra con mèo tên Miêu chết vì quá già rồi. Cô luôn xem nó là em út trong nhà, cô rất yêu thương nó nên khi nó mất thì cô rất buồn rồi cô khóc.
– Thôi cậu đừng buồn nữa! Đau buồn cũng không giải quyết được chuyện gì. Dù sao Miêu cũng đã mất rồi, chúng ta nên cùng cầu nguyện cho linh hồn Miêu sẽ sớm siêu thoát. Biết đâu Miêu sẽ đầu thai ở bên kia thế giới, một thế giới mà cuộc sống của Miêu sẽ tốt đẹp hơn thì sao?- Hắn an ủi cô.
– Ừ nhỉ. Biết đâu điều đó sẽ tốt cho Miêu hơn.- Cô tươi tỉnh lên đôi chút rồi reo lên.
– Thôi còn chần chừ gì nữa, chúng ta cùng cầu nguyện cho Miêu sẽ sớm siêu thoát nào.- Hắn nhân cơ hội vội tiếp lời.
– Đúng đấy! Chúng ta cùng cầu nguyện nào.- Cô giục hắn.
Không khí tĩnh lặng giây lát, hai con người xa lạ đang cùng cầu nguyện một điều ước, hai trái tim xa lạ đang hướng về một nơi. Phía xa xa trên bầu trời vừa ánh lên một ngôi sao mang niềm tin mà hai trái tim vừa gởi vào đó. Mưa cũng đã tạnh, ngay lúc đó gió cũng nhè nhẹ thổi qua làm người hắn khẽ run lên.
Chớp chớp mắt vài cái, hắn quay sang cô. Đúng lúc đó, cô cũng quay sang nhìn hắn. Hai ánh mắt lại được dịp gặp nhau. Lần này không hẹn cả hai đều quay vội mỗi người một hướng, theo đuổi những suy nghĩ riêng. Cứ thế khoảng mấy mươi giây sau để phá tan cái không khí trầm buồn, hắn đành lên tiếng:
– Cậu ướt hết rồi kìa! Cậu về thay đồ đi không thì bị bệnh đó.
– Ừ. Cảm ơn cậu. Mà cậu cũng có hơn gì mình đâu.- Cô bé nhìn hắn một lượt rồi nói.
– Thôi chúng ta về đi không ba mẹ mong đó. Mà nhà bạn ở đâu để mình đưa về cho.- Hắn hơi lo cho cô bé.
– Ừ. Về thôi. Nhà mình ở gần ngã ba kia kìa.- Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ hướng bên kia đường.
– Nhà cậu ở chỗ đó á?- Hắn hơi ngạc nhiên hỏi lại.
– Ừ. Sao vậy.- Cô có phần bất ngờ trước câu hỏi của hắn nên thắc mắc.
– Không. Không có gì. Chỉ là…hơi bất ngờ thôi. Hóa ra, nhà chúng ta ở cách nhau có vài căn mà không biết. Nhà mình kia kìa!- Vừa nói hắn đưa tay chỉ ngôi nhà màu trắng sạch sẽ.
– Nhà cậu đẹp thật!- Cô nhìn theo tay hắn vừa nhìn thấy ngôi nhà đã reo lên.
– Nhưng nhà cậu còn đẹp hơn.- Hắn nhìn sang nhà cô bé cũng đâu thua gì thì lên tiếng.
– Thôi đừng khen nhau nữa. Nhà hai chúng ta đều đẹp.- Cô cười cười nói với hắn.
– Ừ. Mà nãy giờ quên hỏi. Cậu tên gì vậy?- Hắn sực nhớ không biết tên cô bé nên vội hỏi.
– Mình tên là Lâm Vân Anh. Còn cậu tên gì.- Cô trả lời rồi hỏi lại hắn.
– Tên của mình là Nguyễn Lâm Phong. Chúng ta có thể làm bạn được chứ?- Vừa nói hắn vừa chìa tay ra chờ cô bắt.
– Rất vui khi được làm bạn với cậu. Chúng ta sẽ là bạn tốt nha?- Cô cười tươi bắt lấy tay hắn.
– Uhm. Tất nhiên rồi.
Mèo con ra vại nước
Bàn chân nó vuốt vuốt
Xoa mấy sợi râu cước…
Tiếng nhạc chuông điện thoại của cô làm cậu giật mình.
– Á! Mama mình gọi.- Vừa nói cô vừa ra hiệu cho cậu im lặng.
– Vâng. Vâng ạ! Dạ con về ngay.- Cô nói với mama xong quay sang hắn thì thấy hắn đang che miệng cười khúc khích.
– Này Phong! Cậu cười gì vậy?- Cô thấy bộ dạng cậu không nén nổi tò mò
– Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn để nhạc chuông trẻ con vậy?- Hắn thôi cười hỏi cô.
– Hứ! Kệ mình. Mình thích mình để ai cấm. Mình mới mười bốn tuổi thôi. Còn cậu bao nhiêu?- Cô hỏi lại hắn.
– Vậy là mình ngang tuổi cậu rồi. Mình mới chuyển về đây sống nên không quen ai cả, khi nào cậu rảnh ghé nhà mình chơi nha.- Hắn mời cô.
Hắn hỏi thăm cô bé một lúc sực nhớ cô bé phải về nên bảo cô về đi không mama lo. Thế là cô chào tạm biệt hắn rồi quay lưng bước nhanh về nhà. Hắn vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô bạn mới quen, chờ khi thấy cô bước vào cổng hắn mới chịu quay lưng đi.
Hắn rất vui vì chẳng ngờ rằng hắn và cô cùng học chung trường và lại còn chung lớp nữa chứ. Từ đó, cô và hắn đi học cũng nhau, chơi cùng nhau, cùng nhau làm bài tập,…Thấm thoắt, một năm đã trôi qua, hắn và cô ngày càng trở nên thân thiết, có chuyện vui buồn hắn đều kể cho cô nghe và cô cũng vậy có chuyện gì cô đều tâm sự với hắn. Nhưng bỗng nhiên một ngày, hắn nhận được tin cô sẽ theo gia đình chuyển đi nơi khác. Hắn và cô đều rất buồn. Cô đã khóc nức nở trong ngày hắn tiễn cô ra sân bay. Còn hắn thì không khóc, hắn cố nặn ra nụ cười thật tươi để cô an tâm mà đi. Chỉ khi máy bay cất cánh ,vài giọt lệ nóng hổi từ khóe mắt hắn mới được giải phóng. Kể từ ngày đó, đã ba năm rồi, hắn và cô không liên lạc với nhau. Cô không dám gọi cho hắn vì sợ mình sẽ nhớ hắn không chịu nổi mất khi mà mẹ cô nói sẽ không quay về đây nữa. Cô thay sim rồi dần xóa số điện thoại hắn khỏi kí ức mình, nhưng hình ảnh hắn thì cô không bao giờ quên được. Hắn nhớ cô như nỗi nhớ người bạn thân thiết, nhưng cô nhớ hắn bằng một nỗi nhớ khác, nó vượt qua tình bạn mà cô không hề nhận ra.