Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 19
Tại nhà kho bỏ hoang ABC.
Vì Thy dùng lượng thuốc mê quá nhiều nên Phương hôn mê suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa tỉnh. Thấy thế ả ra lệnh:
– Tạt nước cho nó tỉnh.
Bị sô nước xối thẳng vào mặt, Phương tỉnh dậy ho sặc sụa. Nước thấm vào tóc từ từ nhỏ giọt trên khuôn mặt thanh tú của Phương. Nhớ lại sự việc cô biết mình đã bị bắt cóc.
– Mày tỉnh rồi à?
Phương liếc xéo ả rồi nhếnh môi không nói gì.
– Mày câm à, con chó kia?
Phương vẫn im lặng.
Tay cô đang đau nhứt. Vết thương từ vụ té xe mấy ngày trước chưa lành được bao nhiêu thì giờ lại bị trói chặt vào ghế. Người Phương khẽ run từng đợt, vết thương cũ đang hành hạ cô.
– Đáng khen ày! Tao biết mày chắc chắn sẽ chịu ra một mình mà. Mày cũng gan đấy dám nhân lời thách đấu mà ra. Thực ra ban đầu, tao định ăn thua với mày ngay tại sân sau của trường luôn nhưng tai mắt mày trong trường đâu có ít nên thôi thì tiền trảm hậu tấu vậy. Sao! Giờ thì không có ai có thể cản trở nữa, mày dám đấu với tao không? Nếu mày không dám đấu hoặc chịu thua thì tao sẽ trở thành chị hai của trường và mày không được bén mảng đến gần Nam. Còn nếu mày thắng thì tao sẽ thả mày ra và kể từ nay tao sẽ không đụng chạm gì tới mày nữa.
Môi Phương vẫn không buồn động đậy.
– Mà tay mày như thế chắc tao chỉ cần dùng một phần sức cũng đủ hạ mày đo ván.- Ả khích Phương.
Máu nóng càng ngày càng dồn lên não, Phương càng ngày càng không giữ được bĩnh tĩnh, cuối cùng Phương cũng nhận lời ả:
– Mày nói nhớ giữ lời.
Thế là Phương được mở dây trói ra và cuộc chiến bắt đầu.
Lộp…bộp…lộp…bộp…
Ánh đèn đường vừa bật thì cơn mưa cũng chầm chậm kéo tới mang theo hơi mát lạnh phả vào da thịt người đi đường. Từng hạt lạnh lẽo, nặng nề rơi xuống đập vào mặt đường vỡ tan.
– Sao rồi.
– Vẫn chưa tìm thấy tung tích chị Phương ạ.
– Thôi các em về nghỉ đi! Việc tìm tung tích Phương cứ để anh.- Thấy khuôn mặt phờ phạt trông tội nghiệp của đám đàn em hắn lên tiếng.
Nhưng thật ra hắn cũng có hơn gì, hôm nay hắn chưa ăn gì cả, cả người rất mệt nhưng vẫn cố. Hắn rất lo cho Phương, hắn không cho phép mình nghỉ ngơi dù chỉ một lát.
– Hai cậu cũng mệt rồi về nhà trước đi.- Hắn quay sang bảo Băng và Nam.
– Còn cậu đi đâu?- Cả hai đồng thanh.
– Tìm Phương.
– Cậu nghĩ gì mà nói vậy hả? Cậu nghĩ mình cậu lo lắng cho Phương sao? Lòng mình giờ cũng như lửa đốt đây này, chưa tìm thấy Phương mình quyết không về.- Băng lớn tiếng.
– Bọn em cũng không về, chừng nào chưa tìm được chị Phương thì bọn em quyết không về.- Đám dàn em Phương cũng lên tiếng.
– Nếu mọi người đã nói vậy thì giờ tất cả sẽ tiếp tục đi tìm Phương nhưng trước hết mọi người nên ăn chút gì đi, tôi thấy mọi người sặp kiệt sức rồi đó. Nói không chừng chưa tìm được Phương thì mọi người lại phải nằm viện đó.
– Đúng đó! Mọi người ăn chút gì đi, rồi nhanh chóng tìm tiếp.
-Ting! Ting! Ting!
Hắn mở điện thoại xem tin nhắn, nào ngờ đập vào mắt hắn là dòng chữ “Nhà kho XXX, đường YYY, tới mau Phương đang gặp nguy hiểm”.
Vội vàng hắn đưa ọi người cùng xem tin nhắn mà một người bi ẩn vừa gởi tới. Aii ai cũng mừng rỡ nhưng không ít người tỏ ra nghi ngờ, sợ rằng đó là cái bẫy của Thy giăng ra.
– Không còn nhiều thời gian nữa, nếu ai nghi ngờ này nọ thì đừng đi. Phương chắc rằng đang gặp nguy hiểm, phải nhanh lên không được chậm trễ, ai muốn đi thì theo tôi.- Hắn nói nhanh.
Tất cả đều gật đầu cùng lúc. Thế là cả nhóm vội vã lên xe chạy thẳng tới địa chỉ mà hắn vừa nhận.
Lúc này, Phương không còn chút sức lực nào để chống trả những đòn đánh ác liệt của Thy. Ban đầu Phương đánh ngang ngửa mặc dù tay phải đau nhứt, nhưng trước những đòn hiểm nhằm vào cánh tay phải của Thy thì Phương dần bị thất thế rồi dần dần cô bị ả lấn áp và cuối cùng Phương là người chịu đòn. Nếu Phương không bị gãy tay thì cho dù ả Thy có ba dầu sáu tay cũng không đánh lại Phương. Bụng gào réo từng đợt, mặt mày tối sầm, sức lực cạn kiệt Phương một lần nữa gục xuống nền.
– Giờ thì mày chịu thua chưa?
– K…h…ô…n…g… bao giờ.
– Thế thì tao sẽ ày từ từ nếm trải cảm giác thế nào là sống dở chết dở.
Nói xong ả lại tiếp tục tấn công Phương.
Sau một hồi chân co chân duỗi, tay co tay duỗi ả lại hỏi:
– Sao, con chó kia mày chịu thua chưa?
Người toàn thân ê ẩm, đau nhứt, giờ Phương không mở miệng nổi nữa, cô chỉ cố gắng lắc đầu nhè nhẹ.
– Được rồi mày muốn chết phải không?
Nói xong ả đinh tấn công Phương lần nữa nhưng vừa lúc đó.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp tung, hắn chạy trước theo sau là Băng, Nam và tụi đàn em của Phương. Thy thấy vậy ra lệnh cho đàn em xử tất cả bọn “quấy rối bữa ăn ngon” của ả. Thấy Phương như vậy không chỉ hắn, Băng, Nam mà tất cả bọn đàn em Phương đều dâng lên ngọn lửa thù hận hừng hực cháy, thế là cuộc chiến thực sự giữa hai bên nổ ra.
Vì cuộc chiến xảy ra bất ngờ nên bên ả Thy chẳng chuẩn bị vũ khí gì, còn tụi đàn em Phương cũng tay không mà chiến. May là số lượng bọn đàn em ả Thy tại nơi đây không quá đông nên bên hắn cũng không mất quá nhiều thời gian hạ gục bọn chúng. Phương đang được tụi đàn em mình kéo ra một bên chăm sóc, Thy cũng không phải tay vừa, ả cũng khá giỏi võ nên Băng cũng khá khó khăn khi đối đầu với ả. Băng liên tục tấn công nhưng ả thủ kĩ và còn nhả đòn lại khá tốt. Hắn và Nam thì đang chiến với hai thằng to xác hình xăm đầy mình, hình như bọn này là những gã du côn đầu đường xó chợ nên cuộc chiến rất ác liệt.
Mất một lúc lâu, hắn và Nam mới hạ được hai gã này, quay sang Băng thì cô cũng vừa cho ả Thy đo ván. Chợt thấy tia sáng trắng lóe lên đang tiến thẳng về lưng Băng, chẳng kịp suy nghĩ hắn vội dùng hết sức bình sinh còn lại rướng người tới đẩy mạnh Băng ra. Điều đó đồng nghĩa với việc người hắn đổ về chỗ Băng lúc nãy và kết quả là những vệt máu dài từ vai hắn chảy dọc xuống.
Hắn cắn răng rút con dao ra, ả Thy lúc này định bỏ chạy nhưng đã bị đàn em của Phương chặn lại.
Bị cú đẩy của hắn làm bất ngờ, Băng quay nhanh người lại thì đã thấy dòng máu tươi từ vai hắn túa ra xối xả.
Bọn đàn em Phương bấy giờ thấy tình trạng hắn và Phương như vậy mặc kệ bảy ba hai mốt nhào vô tẩn ả Thy không thương tiếc. Mỗi cơn giận, mỗi sự căm thù đều được gởi trọn vào những cú đá, cú đấm mà đích đến là mặt, bụng ả Thy.
– Mọi…người…! Dừng tay!- Phương giờ đang rất mệt vẫn cố bảo đàn em.
– Ả làm chị và anh Phong như thế mà chị còn định tha cho ả sao?
– Chuyện của chị. Chị biết tự giải quyết như thế nào, cứ thả ả đi đi.- Phương cố nghiêm nét mặt ra lệnh cho đàn em.
– Nhưng…nhưng…Dạ vâng!- Mấy tên đàn em Phương còn rất tức nhưng khi nhìn ánh mắt Phương thì phải gật đầu tuân lệnh.
– Còn không mau đưa họ đến bệnh viện?- Thấy hắn, Phương bị thương khá nặng Băng bảo lũ đàn em.
—
Sáng hôm sau.
– Phương! Cậu thấy khỏe hơn chút nào chưa?- Băng vừa đẩy cửa vào đã thấy Phương tỉnh dậy.
– Mình khỏe nhiều rồi, chỉ còn đau nhứt vài chỗ thôi, không sao đâu. Chiều nay có thể xuất viện được rồi.- Phương cười cười.
– Cái gì mà chiều xuất viện. Cậu phải nằm ở đây cho tới khi nào mình nói được rồi thì cậu mới được xuất viện nghe chưa?
– Nhưng trong này buồn lắm, ngứa ngáy tay chân chịu không được.
– Buồn cũng phải chịu. Không nói nhiều nữa…Mà Phong chưa tỉnh à?
– Cậu ấy ngủ say như chết ý. Hồi tối còn ngáy ầm ầm nữa chớ.- Vừa nói Phương vừa bụm miệng cười cười.
– Ờ. Chắc cậu ấy mệt quá thôi.
– Nè. Để mình đỡ cậu dậy đánh răng rồi sau đó cậu phải ăn hết chỗ cháo này đó.
– Không! Mình không ăn đâu, ăn cháo ngán lắm.
– Nè! Cậu biết chỗ cháo này là của ai nấu không hả?
– Cậu chứ ai.
– Không. Mình cũng nấu cho cậu rồi nhưng cái này không phải của mình.
– Vậy là của ai?
– Nam.
– Nam?
– Ừ.
– Nam đâu?
– Ngoài cửa kìa.
– Sao không vào.
– Ai biết. Chắc sợ cậu ăn thịt.
– Bộ mình dữ vậy sao.
– Còn tùy, vì phải xem đó là ai nữa chứ. Nhưng dù sao cậu là chị hai của trường mà, với lại Nam tiếp xúc với cậu chưa lâu nên vậy thôi.
– Ừ.
– Gọi cậu ta vào luôn đi ở ngoài đó làm gì, gọi luôn ông tướng kia dậy luôn giùm mình.- Vừa nói Phương hất đầu sang giường hắn.
– Để cậu ấy ngủ chút nữa đi. Hôm qua cũng vì cậu mà Phong mới như vậy mà.
– Mình không biết. Mình dậy là con heo ngủ đó cũng phải dậy.
– Cậu thật là… Tính trẻ con cậu lại ngóc đầu dậy rồi đó.
– Kệ mình.- Phương chu mỏ trông đáng yêu cực.
– Thôi được rồi! Dù sao trời cũng sáng rồi.
– Gì mà mới sáng ồn ào quá vậy?- Nói xong hắn há miệng ngáp một cái rõ to.
– Vừa định gọi cậu thì cậu dậy rồi, có nghe lén bọn mình nói chuyện không đấy.
– Nghe lén gì, mình mới dậy mà.
– Thôi được rồi ông tướng.
Nói xong Băng ra ngoài gọi Nam vào.
– Phương! Cậu thấy sao rồi, khỏe hơn chút nào chưa.- Nam vừa vào đã hướng ánh mắt tìm Phương.
– Nè. Cậu thiên vị quá đấy! Sao không hỏi mình sống hay chết mà vừa vào đã Phương này Phương nọ rồi thế hả?- Hắn nằm giường giả cười cười chọc Nam.
– Thì mình cũng định hỏi xem cậu thế nào mà. Chưa gì đã trách mình rồi
– Thôi đùa thôi. Mà vết thương sao rồi?
– Vết thương gì?- Hắn bất ngờ hỏi làm Nam chẳng kịp hiểu gì hết.
– Kéo ống quần lên mình xem nào.
– Để làm gì.
– Xem vết thương.
– Cậu…
– Cậu tưởng mình bị mù à.
– Vết thương gì vậy Phong.- Băng và Phương đồng thanh.
– À. Hôm qua Nam…
– Không sao đâu, chỉ bị bầm tím chút thôi.- Nam cắt lời hắn.
– Cậu kéo lên đi mình xem thử.- Hắn làm mặt nghiêm.
Nam thấy mặt hắn như vậy cũng không cố né tránh nữa. Vết bầm tím to đùng ngay giữa ống chân Nam hiện ra.
– Vậy mà bảo không sao à, cậu còn cố đứng làm gì ngồi xuống đi.- Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vào giường mình.
– Không sao đâu mình bôi thuốc rồi, đỡ nhiều rồi.
– Cũng tại mình, do mình hết, do mình mà các cậu bị như vậy.- Phương tự trách
– Cậu đừng tự tránh mình nữa, không phải do cậu đâu.- Băng lên tiếng khuyên Phương.
– Nhưng dù sao cũng do mình mọi người không nói nhiều nữa.- Phương buồn buồn nét mặt.
– Hay khi nào mình xuất viện mình sẽ tự tay nấu một bữa ra trò đãi mọi người được không, coi như quà báo đáp.
– Ừ. Cũng được đó lâu rồi mình chưa ăn những món do cậu nấu, không biết có “ngon” như trước không nhể.- Hắn chọc Phương.
– Nè nè. Không như những lần trước đâu á. Mới chỉ nấu cho cậu ăn có một bữa mà chọc hoài…
– Còn hai cậu thấy thế nào, có tình nguyện làm khách hàng bất đắc dĩ của cô đầu bếp Hà Phương không?
Băng không trả lời chỉ gật đầu nhẹ.
– Cậu nói gì nghiêm trọng vậy! Chắc Phương nấu ăn không đến nỗi như Phong nói chớ?- Nam lên tiếng.
– Thôi không nói nhiều nữa, hôm đó các cậu sẽ biết.- Phương nói vẻ bí hiểm.
—
Vừa vệ sinh xong, hắn và Phương liền bị Băng ép ăn cháo.
– Mình không ăn cái này đâu ngán lắm.- Phương giãy nảy.
– Hay là cậu qua bón cho con heo kia đi.
Phương hất đầu về phía hắn.
Hắn im lặng chẳng nói gì, nhớ lại chuyện hôm qua hắn bỗng thấy khó chịu, mí mắt từ từ hạ xuống, hắn cố hít một hơi thật sâu.
– Cậu định ngủ nữa à, ngồi dậy ăn cháo này
– …
Nè, Phong ngoài dậy ăn cháo.
– Mình không ăn.
Hắn hững hờ đáp.
– Nè ông kia. Công tình Băng nó dậy sớm nấu cho ông mà ông còn làm bộ làm tịch gì nữa hả.
Phương nghe vậy chen vô.
– Nam cậu mua giùm mình ổ bánh mì hay gì đó cũng được, mình không ăn cái này.
– Cậu không thích ăn cháo à.- Nam thắc mắc
– Không.
– Chứ sao…
– Không sao cả.
Phương nhướng cặp chân mày ngờ vực hỏi:
– Nè hai người lại có chuyện gì à.
– Không.- Hắn và Băng cùng lên tiếng.
– Thiệt không đó.- Phương nghi ngờ.
– Mà thôi mình ra ngoài kia dạo chút, nằm hoài gân cốt nhứt mỏi quá.- Phương tìm cớ để cho hai người nói chuyện.
– Để mình đưa cậu đi sẵn tiện mua gì đó cho Phong luôn.
– Ờ.
Phương định từ chối nhưng thấy Nam cũng tội nên đồng ý.
Cốc…cốc…cốc…
– Phương à! Không đi dạo nữa sao?
– Là mình…