Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Chương 17


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 17

Sáng nay Phương đón taxi đi học, tới trường vừa bước xuống xe đi được vài bước:
– Chị Phương! Tay chị sao zậy.- Tụi đàn em thấy Phương đến trường với cánh tay băng bó ngạc nhiên hỏi:
– Không có gì. Chỉ bị té xe chút thôi.
– May là chị không sao.
– Uhm. Thôi vào lớp nào.
Phương đi trước, vẫn dáng vẻ, vẫn ánh mắt lạnh lùng khi người khác nhìn vào, nhưng đối với người thân, bạn bè, tụi đàn em thì cô lại khác.
– Em xách cặp giùm chị vào lớp trước nhen. Chị đi vệ sinh chút.- Phương quay sang bảo một tên đàn em.
– Vâng.
Trong khi đó, đứng trên lầu, Thy hướng ánh mắt xuống sân trường dõi theo Phương từng bước chân, ả suy tính lại kế hoạch.
– Chị hai hình như tay nó bị gãy kìa.- Vừa nói tên đàn em vừa đưa tay chỉ về phía dưới sân trường.
– Ừ. Bây giờ mầy tìm cách gởi cái này cho nó, nhớ lựa lúc nó đi một mình để tránh sự chú ý.
– Cái gì vậy chị.
– Cứ gởi đi, chút tao sẽ nói.

– Vâng.
Phương vừa bước vào phòng vệ sinh thì đột nhiên một mảnh giấy được quấn tròn quay thân bút bay vèo ngay trước mặt, bên ngoài có dòng chữ đỏ nổi bậc “gởi Hà Phương”. Không ngần ngại Phương mở ra xem, đôi mày chợt nhíu lại nhưng rất nhanh vội dãn ra. Bước ra khỏi phòng vệ sinh hướng ánh mắt xa xăm, khẽ gật đầu nhẹ như đã quyết định điều gì, Phương nhẹ nhàng bước về lớp.
Mà rốt cục mảnh giấy Phương nhận có phải là thư thách đấu hay một lời đe dọa hay một điều gì khác. Chẳng ai biết ngoại trừ cô và người viết mảnh giấy đó.
Vừa học Phương vừa nghĩ tới mảnh giấy đó, cô đoán được ai gởi rồi, mục đích cô cũng đã biết trước nhưng cô có dự cảm chẳng lành, nhưng với thân phận là chị hai của trường cô không cho phép mình sợ bất kì điều gì. Nếu không chấp nhận, cô nào còn mặt mũi nhìn mặt đàn em nữa. Vì vậy, Phương đồng ý một mình một mạng tay không ra gặp Thy ở giờ giải lao. Và Thy đã đoán biết trước Phương sẽ đồng ý ngay thôi, vì vậy kế hoạch đã được ả triển khai bước tiếp theo.
Tại lớp 11A1
Trung quyết định hôm nay sẽ nói rõ lòng mình bấy lâu nay, cậu vẫn mong Băng quay về, dù cậu biết giờ Băng đã có người khác.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vẫn đều thường lệ vang lên báo hiệu giờ giải lao.
Đến giờ hẹn Phương lặng lẽ một mình ra sau trường. Nhưng chưa kịp đến nơi cô đã bị vài tên nấp sẵn lấy khăn có thấm thuốc mê đập vào mũi miệng, rồi bọn chúng ghì mạnh cô xuống đất. Phương không ngừng giãy giụa nhưng thuốc đã dần dần ngấm làm cô bất tỉnh nhanh chóng. Phương đã tính trước mọi chuyện nhưng cô không ngờ ả đã ra tay ngay lúc cô không thể ngờ nhất.
– Đây chị hai. Tóm được rồi.
– Khiêng lên xe mau.
– Đi nào.
Trung thấy Băng lại định rủ hắn đi căn tin như mọi ngày nên vội nói khẽ vào tai Băng:
– Mình có chuyện muốn nói với cậu, đi theo mình, chỉ một lát thôi.
Băng như thường lệ vẫn im lặng. Nhưng khác với mọi ngày hôm nay cô lại gật đầu đồng ý bởi cô cũng muốn nói rõ tất cả mọi chuyện, cô không muốn để Trung mãi nuôi hy vọng ảo tưởng như thế nữa.
Để tránh hiểu lầm từ hắn cô bảo Trung đi trước đi, cô sẽ ra sau.
– Có chuyện, gì nói thẳng đi- Vừa bước tới phía cuối hành lang Băng cất tiếng.
– Uhm. Mình nói luôn… Cậu có thể nghĩ lại tình cảm chúng ta trước kia mà ình cơ hội được không? Thời gian qua mình mới nhận ra rằng trái tim mình không dành ột ai khác ngoài cậu. Mình chuyển trường cũng vì muốn xin cậu tha thứ, muốn hai chúng ta được làm lại từ đầu…
– Đủ rồi, ừ thì cậu có biết tôi rất yêu cậu không, ngày đêm tôi nhớ đến cậu, ngay cả trong giấc mơ cậu lại hiện về trong tâm trí tôi, tôi xem cậu là tất cả, cậu là tương lai của tôi…
Hồi nãy Băng đi ra ngoài, hắn thấy vậy đi theo định rủ cô xuống căn tin. Nào ngờ chân hắn đưa hắn đến nơi mà hắn không nên đến để rồi hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Băng và Trung. Hắn như không tin vào tai mình, đó là những lời thật lòng từ miệng người bạn gái hắn ư? Hắn quay lưng bước nhanh, tay chân hắn khẽ run, hai bàn tay siết chặt, nghiến răng lại để kìm chế cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt chỉ chực trào ra. Rồi hắn chạy…
Nhưng giá như hắn can đảm đứng đó thêm vài giây nữa thì tốt biết mấy, vì mọi chuyện đã không như hắn nghĩ. Hắn chạy đi khi Băng vẫn chưa nói hết:

– Đúng! Đó là những suy nghĩ, cảm xúc, kỳ vọng của tôi dành cho cậu. Nhưng… những điều đó đã mãi mãi thuộc về quá khứ, một quá khứ tôi đã cố quên nhưng nó lại cứ hiện về mỗi ngày làm tan vỡ trái tim tôi. Ngày cậu mở miệng nói lời chia tay, tôi mong cậu đừng đi, tôi xin cậu hãy nghĩ lại nhưng cậu đã làm gì nào. Giờ tim tôi vừa lành vết thương cậu lại muốn tôi quay về ư? Cậu có biết cậu ích kỷ lắm không hả? Cậu chỉ biết nghĩ ình thôi à? Cậu có bao giờ nghĩ cho tôi chưa? Cậu xem tôi là gì mà muốn đi là đi muốn về là về. Giờ thì tôi không còn tình cảm gì với cậu, dù chỉ một chút. Tôi mong cậu từ nay trở về sau đừng bao giờ làm phiền tôi nữa, giờ tôi đã có người khác, chắc cậu đã biết đó là ai rồi nhể.
– Người đó liệu có mang hạnh phúc đến cho cậu?
– Tôi tin vậy!
– Được! Nếu vậy, mình chúc cậu hạnh phúc và mình sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa. Lời cuối cùng, thành thật xin lỗi cậu vì đã đem bao đau khổ đến cho cậu.
– Thôi đã là quá khứ rồi nhắc lại ích gì.
– Chúng ta vẫn là bạn chứ.
– Nếu cậu muốn như vậy thì như vậy đi.
Trung nói thêm:
– Và cậu hãy cười nhiều lên. Đừng lúc nào cũng làm mặt lạnh như vậy chứ?
Băng không trả lời, cô lại im lặng, nhếch môi. Nụ cười thoáng qua, Băng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chạy, chạy ra sau trường nhưng đột nhiên.
– Uỵch!- Hắn mắt nhắm mắt mở cắm đầu chạy nên đã đâm vào một người.
Khẽ nhăn mặt, phủi quần áo đứng dậy hắn đảo mắt tìm nạn nhân xấu số vừa rồi.
– Á! Là cậu à?- Hắn bất ngờ khi người đó không ai khác chính là Như.
– Sao… sao cậu…?- Hắn ấp úng.

– Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả?- Như nhăn mặt cũng vừa phủi quần áo vừa đứng dậy.
– Mình xin lỗi! Cậu không sao chứ?
– Ừ. Mình không sao.
– Mà cậu ra chỗ này làm gì vậy?
– Mình hơi buồn, không biết chỗ nào chơi, nhớ lại chỗ này khá yên tĩnh nên ra đây hóng gió… À! Hồi nãy mình thấy một nhóm người học sinh trường này bắt một cô gái vội vàng chạy ra cổng sau trường đó.
– Hả? Bắt cóc à? Sao cậu không báo nhà trường?
– Mình định chạy vào báo lại đụng phải cậu nè. Mới học ở đây vài bữa nhưng mình thấy cô gái ấy rất quen, lúc nãy hình như mình thấy tay cô ấy băng bó thì phải.
– Hả? Chẳng lẽ là Phương?
– Phương nào?
– Bạn mình, là chị hai trường này.
– À! Đúng rồi! Vậy mà mình không nhớ ra. Hôm trước mấy đứa trong lớp có chỉ ình biết mặt Phương rồi, hèn gì mình thấy quen quen.
Hắn không kịp nghe Như nói hết, hắn chạy vụt thật nhanh ra cổng sau nhưng bọn chúng đã đi mất rồi, dấu vết để lại chỉ là những vệt bánh xe vẫn còn mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.