Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Chương 13


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 13


Trong lúc đó, bọn đàn em Thy sau khi kéo cô bé ra một góc sau trường thì nhanh chóng chúng xé toạc mặt nạ khó chịu nãy giờ phải đeo.
– Xử nó sao đây chị?- Một tên đàn em bước lên hỏi tên thân cận Thy.
– Chị hai nói tụi mình xử nhẹ nhẹ và cảnh cáo nó thôi.
Nói xong, ả bước lên nắm cổ áo cô bé táng một phát thật mạnh làm cô bé thấy chín mặt trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh bay xung quanh đầu mình.
– Mày biết vì sao mày bị đánh không con kia?
– K…h…ô….n…g.- Cô bé khó khăn mở miệng đang đau điếng.
– Được. Mày không biết thì tao nói ày biết.
– Thứ nhất, mày dám cả gan đổ nước mắm lên người chị hai.- Ả vừa nói vừa cho cô bé cái bạt tai muốn nổ đom đóm.
– Thứ hai, nhìn cái mặt “con nai vàng ngơ ngác quật chết bác thợ săn” của mầy tao thấy ngứa mắt quá.- Nói xong ả lại táng cô bé một cái thật mạnh vào má bên kia.
– Dừng lại! Các người làm gì vậy.
Hắn và Băng thấy ồn ào ở một góc sau trường nên đến xem thế nào. Nghe tiếng hắn mấy tên đàn em Thy đều quay phắt lại.
– Rút đi chị, không thì to chuyện đó.- Tên đàn em khuyên ả.
– Uhm.- Ả gật đầu.
Rồi quay sang cô bé vẫn còn nằm dưới đất, ả nghiến răng hăm dọa:
– Chuyện hôm nay, mày mà hé răng nửa lời thì tao đảm bảo mày không sống nổi ở cái trường này đâu.
– Rút nhanh.- Rồi ả quay sang đám đàn em.
Khi hắn và Băng chạy tới thì bọn chúng đã biến mất. Cô bé vẫn nằm im dưới đất. Thấy vậy hắn tiến đến đỡ cô bé dậy. Băng cũng chạy lại giúp hắn phủi cát đất bám đầy quần áo, tóc tai cô bé. Hắn bất ngờ khi nhận ra cô bé chính là Tuyết Như, người cùng làm phục vụ ở quán cà phê với hắn.
– Tuyết Như, sao lại là cậu.- Hắn bất ngờ.

Băng lúc này cũng kịp nhận ra tên Tuyết Như mà hắn gọi chính là cái cô bé đã cướp đi firt kiss của hắn lúc ở quán cà phê.
– Mình…mình… không sao.
– Thế này mà nói không sao à!- Vừa nói hắn vừa chỉ vào má Như vẫn còn hằn năm ngón tay.
– Sao cậu lại bị bọn chúng đánh vậy?- Băng hỏi.
– Không có gì! Các cậu đừng quan tâm.- Như không muốn nói.
– Cậu nói gì vậy. Cậu không xem mình là bạn à?- Hắn bực.
– Không. Tất nhiên mình xem cậu là bạn nhưng…
– Thôi… có thể cậu ấy có điều khó nói thì sao.- Băng giải vây cho Như.
– Được rồi. Mình không nói chuyện này nữa.
– Để mình đưa cậu đi rửa tay chân, giờ cũng sắp đến giờ vào lớp rồi.- Băng liếc đồng hồ giục Như.
– Mình tự đi được… Cậu có thể chỉ giùm mình nhà vệ sinh chỗ nào không?
– Ủa. Cậu không biết nhà vệ sinh chỗ nào sao.- Băng ngạc nhiên.
– Uhm. Mình mới học buổi đầu tiên ở trường này nên chưa biết.
– Nói vậy là cậu cũng là học sinh chuyển trường hả.
– Uhm.
– Thôi mình đi.
– Phong cậu về lớp trước đi. Mình đưa cậu ấy đi rồi về sau.- Băng quay sang bảo hắn.
– Ờ. Nhớ cẩn thận đó.
– Uhm.

Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông lại giục đám học sinh vào tiết.
Vân Anh nãy giờ tìm hắn nhưng chả thấy. Định bước về lớp nhưng cùng lúc đó hắn đi vào cô chạy lại níu lấy tay hắn hỏi tới tấp:
– Nè. Này giờ cậu đi đâu hả?
– Sao mình gọi hoài mà không nghe máy?
– Cậu nói đi có chuyện. Thế có chuyện gì vậy?
– Cậu hỏi như vậy ai mà trả lời được, có gì từ từ nói nào.- Hắn trầm giọng
– Rồi được rồi, cậu nói đi.
– Nói gì cơ?
– Thì trả lời những câu hỏi mình vừa hỏi đó.
– Thôi được. Nãy mình đi có chuyện thật. Còn chuyện gì thì mình không thể nói với cậu được. Còn việc cậu gọi mình mà mình không nghe máy chắc là do mình để chế độ im lặng nên mình không biết cậu có gọi đó thôi.
– Cậu không tin mình nên không muốn nói chứ gì.
– Đây là vấn đề không phải tin hay không tin, mỗi người có những tâm tư riêng mà, mình chỉ nói vậy thôi, cậu trách mình cũng được, mình vào lớp đây.
– Phong…cậu…đáng ghét.- Vân Anh vùng vằng vào lớp theo.
Trung nãy giờ vẫn ngồi trong lớp, đầu gục lên bàn im lặng. Cậu không biết giờ mình phải làm gì, cậu biết cậu đã sai, sai rất nhiều khi làm Băng tổn thương để giờ đây trái tim cậu phải chịu sự đau đớn. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định chuyển trường về đây. Cậu đã dự định trong đầu mình phải làm những gì để mong Băng tha thứ và quay lại với cậu. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Băng dường như có một luồng sức mạnh khủng khiếp lấn áp đầu óc cậu, làm cậu không điều khiển được mình nữa. Nhưng cậu quyết sẽ không bỏ cuộc, cậu tự hứa với bản thân sẽ đưa được trái tim Băng quay trở về vị trí ban đầu vốn có của nó.
– Phong! Cậu đi đâu nãy giờ mà Vân Anh phải chạy đi tìm vậy?- Nam thấy Phong đi vô lên tiếng hỏi.
– Thì mình nói với cậu rồi. Mình đi có chút chuyện mà.
– Hình như cô nàng rất lo cho cậu đó. Có phải Vân Anh thích cậu rồi không nhỉ.
– Cậu đừng nói bậy, mình với Vân Anh hoàn toàn là bạn thôi, không hơn không kém.

– Làm gì mà cậu phản ứng dữ thế. Mà nếu cô ấy thích cậu thật thì có sao đâu, Vân Anh thích cậu đâu có nghĩa là bắt buộc cậu phải thích lại cô ấy đúng không nào?
– Ờ, cũng đúng.
Cô nãy giờ đã nghe thấy hết những lời dứt khoát của hắn, cô im lặng đứng như trời trồng.
Điều cậu nói có thật không Phong, giữa hai chúng ta chỉ mãi mãi tồn tại tình bạn thôi sao, không hơn không kém à.”
“Không! Mình không chấp nhận như vậy đâu, mình sẽ làm cậu thích mình, cậu là của mình thôi, Phong à
Vân Anh cố gắng lấy lại vẻ tươi tỉnh bước về chỗ ngồi, quay sang nở nụ cười với hắn nhưng ánh mắt hắn lại gắn chặt ở lối ra vào rồi, hắn đang chờ Băng về. Đôi mắt đen xám nồng ấm, đôi môi khẽ nhích nở nụ cười nhẹ khi nghĩ về chuyện hồi nãy.
– Nè. Cậu bị gì mà ngồi cười một mình vậy?- Vân Anh hích cánh tay hắn hỏi
– À không! Không có gì!
– Sao thầy mãi mà chưa vào lớp nhỉ?- Vân Anh thắc mắc.
– Ờ. Đợi chút nữa chắc thầy vào thôi.
Vừa nói dứt lời thì hắn thấy một người bước vào nhưng không phải là thầy giáo mà là Băng. Cô nàng đã kịp đeo bộ mặt lạnh lùng vào, từ từ nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi không gây một tiếng động nào.
Mười phút trôi qua, thầy vẫn chưa lên lớp, đám học sinh ồn ào nhốn nháo như cái chợ, mấy bà tám tụm năm, tum bảy buôn dưa lê bán dưa chuột không ngừng nghỉ. Mặc cho Vi lớp trưởng la hét khản cổ nhưng chẳng ăn thua gì đám nhà lá lắm mồm này.
– Thầy vào, thầy vào kìa- Thằng Thành la to.
Rất nhanh, không khí lớp im lặng lạ thường, không một tiếng động nhỏ, giờ cây kim rơi xuống cũng không sợ không nghe thấy.
1s 2s 3s…5s…10s đứa nào cũng ngơ ngác, nhìn ra ngoài cửa vẫn không thấy bóng thầy, đồng loạt mấy mươi cái đầu đều quay về thằng Thành mặt đằng đằng sát khí như muốn hỏi mày nói thầy đâu sao không thấy hả thằng kia?
– Nó lừa mình tụi bây, cho thằng cờ hó này một trận đi anh em.- Thằng Kiên trán dô kêu gọi.
– Tao nói thật mà.- Thằng Thành thanh minh.
– Đâu…Ổng đâu sao tao hổng thấy.
– Ổng đây nè.
Nghe tiếng quen quen thằng Kiên quay sang bắt gặp ánh mắt của ông thầy, nó vội đưa bộ mặt cún con ra cười hì hì:
– Dạ thầy! Em chào thầy.
– Tôi có chuyện lên lớp muộn một chút đã ồn ào như vậy rồi sao.

– Dạ không ạ! Không phải ồn ào mà là thảo luận ạ.
– Thôi ông ngồi xuống đi, đứng nói nữa tui cho vào sổ ngồi bây giờ.
Thầy đảo mắt một lượt khắp lớp rồi hỏi:
– Hình như lớp ta hôm nay có bạn mới chuyển vào phải không?
Vi lớp trưởng vội đứng lên trả lời:
– Dạ vâng ạ! Sáng nay có hai bạn mới chuyển vào nữa ạ.
– Đâu? Bạn nào đâu? Đứng dậy tôi xem nào.
Nghe vậy Nam và Trung đồng loạt đứng dậy.
– Hai cậu lấy vở lên kiểm tra bài.
Trời! Ma mới cũng không tha.- Nam nhủ thầm.
– Hai cậu lên ghi tất cả các thì đã được học, dấu hiệu nhận biết, cách dùng,…
– Nhớ ghi kĩ kĩ, không được sơ sài đó.- Thầy nhắc thêm.
Đây là yêu cầu cơ bản, quá dễ đối với học sinh lớp này. Nam ghi liền một mạch hết nửa bảng, trong khi đó bên phía trung nãy giờ chỉ có một câu duy nhất mình sai rồi, mình xin lỗi cậu. Cậu có thể tha thứ ình không?
– Này cậu kia. Cậu ghi gì vậy. Cậu có nghe tôi nói gì không hả?- Ông thầy tức giận.
Trung im lặng. Dường như chẳng nghe thầy nói gì, cậu chỉ biết làm theo trái tim cậu mách bảo. Lí trí cậu chẳng điều khiển nổi trái tim nhỏ bé của cậu được nữa, cậu không biết mình đang làm cái quái gì.
Ông thầy nhìn Nam nhẹ nhàng bảo:
– Em về chỗ đi.
Rồi quay sang Trung tăng volume hết cỡ:
– Còn cậu kia, bước ra khỏi lớp ngay.
Trừ Băng và Phong, cả lớp chẳng hiểu Trung muốn viết câu đó gởi đến ai hay là điều gì khác.
Trung không nói gì lặng lẽ bỏ đi, nhưng đi đâu bây giờ. Thấy hàng ghế đá mát rượi bóng cây cậu bước đến mỏi mệt nằm xuống, khép chặt hàng mi. Đêm qua cậu không hề chợp mắt nên giờ mới nằm xuống thì cậu đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.