Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 7
Chap 7
Cái tiếng la đau này sao mà nó kì kì, không giống cái tiếng la của tên Vỹ hồi sáng. Vậy là không phải hắn. Vậy là ai?
Tôi liền mở mắt ra và nhìn tên đó. Hắn là….
-Ơ…Duy…tại…sao…lại…-Tôi lắp bắp khi phát hiện kẻ vừa bị tát là Duy
-Hix, em tát đâu muốn chết. Tại thấy lúc ngủ nhìn em dễ thương quá, kêu loài em không dậy thành ra…hun lén
Những gì tôi suy nghĩ sau câu nói đó là : Bó tay . Suy nghĩ một đằng nhưng cái mặt tôi thì lại làm một nẻo nó đang đỏ ửng lên vì ngượng
-Mà anh qua đây làm gì vậy?
-À! Nãy lúc cãi nhau với Ngọc Anh, em làm rớt cuốn sách nè
-Ý, sách toán (môn của bà Huệ chằn tinh), cảm ơn anh nhiều nha, không có anh chắc em lại ra nắng đứng 2 tiết mất thôi
-Hì, không có gì m…
Duy chưa nói xong chữ mà thì…
-Ê Duy! Ra đây coi
Tên Vỹ nói với cái mặt nhăn nhó như con khỉ. Hắn đang đừng trước lớp tôi. Sau lưng hắn là con nhỏ Ngọc Anh đó, vừa chạy vừa la
-Anh Vỹ, chờ em với, đi nhanh quá à
Nhưng xem ra hắn chẳng đếm xỉa gì tới nhỏ đó mà cứ nhìn tôi với Duy chằm chằm, coi bộ hắn tức lắm. Tức vớ vẩn, tự dưng nói chuyện mà cũng khó chịu.
Dù sao hắn cũng là bạn thân của Duy nên anh đành thở dài
-Thôi anh đi đây, bye em
-Dạ, em chào anh
Tức lộn ruột, giờ tôi chỉ muốn bay đến đánh cho hắn vài cái, cái tội phá tôi với Duy, 2 đứa đang nói chuyện vui thế cơ mà
-Gặp lại em sau nhé!
Duy tặng luôn cho tôi một nụ cười khiến bao nhiêu nàng trong lớp phải ngất ngây con gà tây. Tôi cũng ngất ngây theo, nhưng chủ yếu là vì câu nói : “Gặp lại em sau nhé!”
Duy vừa ra khỏi lớp tôi thì hắn mừng ra mặt.
Cũng vừa lúc chuông báo hiệu tới giờ học vang lên.
Bà Huệ “hùng hổ” đi vào thì vấp cái cặp (do vừa đi vừa ngước mặt lên trời đó mà), thế là té lăn quay, chổng mông lên trời, cho cả lớp được một trận cười hả hê.
-Cặp của em nào mà đề lung tung giữa đường đi thế này? – Bả vừa tức vừa quê
-Dạ em xin lỗi, của em đó cô, tại em không biết mình ngồi bàn nào, mà cái cặp thì nặng quá nên em để đó
Con Ngọc Anh đi vào.
-À! Ra là em, không sao
-Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, mời em bước lên bục và tự giới thiệu-Bả nói tiếp
-Chào các bạn, mình là công chúa Vũ Ngọc Anh, mong các bạn giúp đỡ thêm nha!
-Em chọn chỗ ngồi đi!
Chắc nó chỉ chờ cái câu đó, nó đủng đĩnh đi xuống và ngồi ngay cái bàn trước mặt tôi. Khi đã an tọa, nó quay xuống và nói :
-Mày khôn hồn đừng tới gần anh Vỹ của tao
-Nè! Chắc tại cái lông mi giả của bạn rậm quá, hay là tại bạn kẻ mi quá đậm mà bạn không thấy rõ là tôi không hề muốn tới gần hắn?
-Mày…mày…đồ mặt dày, đừng thấy trai đẹp mà cứ xáp xáp lại nhá!-Nó cố nói to ọi người nghe, vì lúc này bà cô đi xuống dưới lấy tài liệu rồi!
Tôi cũng không muốn cãi lộn với con này, nhưng rõ ràng nó quá đáng
-Xin lỗi bạn nha! Da tui hơi bị mỏng, da bạn thì tui không biết nó mỏng dày ra sao, tui chỉ biết là cái lớp phấn trên mặt bạn nó dày như da trâu thôi!-Tôi cũng nói to không kém
-Mày…Được lắm, cứ đợi đó, tao sẽ trả thù. Không ai được quyền sỉ nhục Vũ Ngọc Anh này hết!
Nó la lớn lên, ngay lúc bà cô vừa lên tới, thế là
-Em Ngọc Anh, ra ngoài cửa đứng cho tôi
-Nhưng mà cô ơi! Bạn đó gây sự với em mà cô!
-Không nói nhiều! Tôi cần một cái lớp có trật tự và kỉ luật tốt
Nó đành đứng dậy, giậm chân đùng đùng mà đi ra ngoài, không quên “tặng” cho tôi một cái liếc tóe lửa