Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 40
Chap 40
Mặc dù không nhìn thấy gì hay nói đúng hơn là những gì mà tôi thấy chỉ là màu đen của bóng tối. Nhưng tôi lại nghe văng văng bên tai tiếng người trò chuyện :
-Đồ tồi
Vang lên cùng lúc với 2 từ “đồ tồi” là một tiếng “bốp”. Tôi có gắng hết sức để mở mắt ra xem có chuyện gì xảy ra hay không hay tất cả chỉ là giấc mơ?
-Mày thì hơn kém gì tao mà dám lên tiếng chứ?-Người kia tức giận nói
-Tôi hơn anh vì tôi có dư sức lo lắng cho Linh, cho Linh có một cuộc sống hạnh phúc. Anh thì làm được gì? Anh chỉ làm cho Linh khổ sở mà thôi. Đừng đứng ở đây, giả vờ chăm lo cho Linh với cái thân phận “chồng chưa cưới”
“Bốp”
Có lẽ lần này là người kia đánh anh chàng vừa nói ra những lời kia.
-Mày được lắm, nếu mày có thể chứng minh mày đủ sức làm cho Linh hạnh phúc thì tao sẽ từ bỏ. Nếu không-Anh ta gằn giọng-Tao sẽ giết mày
-Được thôi, nhưng tôi sẽ kết hôn với Linh, như vậy thì tôi mới có thể hoàn thành “nghĩa vụ” của mình chứ
-Mày… được lắm, vậy thì tao sẽ kết hôn với Ngọc Anh-Anh ta nói cứ như mếu
Sau đó là chiếc giậm chân đùng đùng và tiếng cửa đóng lại thật mạnh. Tôi cảm nhận thấy một bàn tay đang nắm lấy tay mình.
-Linh ơi, tôi sẽ chăm lo cho Linh nhé!
Sau đó tôi cảm thấy một đôi môi mềm mại (?!?!?!) đặt xuống bàn tay của mình.
Mắt tôi khẽ rung rung rồi từ từ mở ra. Ngồi cạnh giường tôi là Nguyễn.
-Linh!-Nguyễn reo lên mừng rỡ-Linh tỉnh rồi, thấy trong người thế nào? Có muốn ăn uống gì không? Tự dưng ngất xĩu làm tôi lo quá.
Tôi không nói gì, nhìn nó chằm chằm. Chắc tôi sắp khóc rồi, cảm động quá, hức hức…
Một giọng nước mắt rời khỏi mắt và chảy dài trên mặt tôi.
-Sao vậy Linh? Đau ở đâu? Nói đi-Nguyễn áp một bàn tay của nó lên mặt tôi.
Tôi lắc đầu ngoày ngoạy, cố gắng mở miệng nói
-Khô…ng…có…
-Vậy tại sao Linh khóc?
-Cảm…động
Nghe xong cái lý do sến vô cùng của tôi, Nguyễn phì cười.
-Linh này-Nguyễn lên tiếng sau một hồi im lặng
Tôi mở to mắt nhìn nó, chờ đợi nó nói tiếp
-Linh chịu lấy tôi không?-Nguyễn nói bằng một giọng vô cùng bình thản.
Tôi như hóa đá trên giường.
-Linh không thích đúng không?-Nó bỗng trở nên giận dữ-Tôi biết ngay mà, lúc nào Linh cũng vậy, ngày xưa khi tôi đi, Linh cũng chỉ biết khóc, Linh chẳng thèm giữ tôi lại, Linh quá đáng lắm, Linh có biết không hả-Nó nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng ghê rợn khiến tôi phải rùng mình khi nhìn vào mắt nó.
-Đư…được rồi…-Tôi ấp úng
-Vậy thì thử gọi một tiếng anh xem-Nó cười ranh mãnh
-Ơ…tại… tại sao? Mình… mình… bằng tuổi mà
-Nhưng tôi thích thế, bây giờ Linh có gọi không hả?
-A… a… an…. an…. anh…
-Ngoan lắm-Nó thản nhiên hôn “chụt” một cái lên má tôi.
Tôi và Nguyễn hoàn toàn không nhận ra tất cả hình ảnh đó đã lọt vào mắt của hai con người. Một kẻ đang mĩm cười một cách vô cùng nham hiểm. Một kẻ đang tức giận vô cùng.