Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chương 38


Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 38

Chap 38
Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc. Nói là chúng tôi cũng không đúng vì chỉ có Vỹ và Duy là huyên thuyên kể về chuyện họ đi du học. Nói một lúc càng không đúng vì chính xác là họ kể chuyện suốt hơn 1 tiếng đồng hồ.
Hai người họ cứ kể kể rồi tranh cãi về nền giáo dục của nước này nước nọ, còn tôi và Như bị cho ra rìa, ngồi như hai con búp bê không có tý giá trị nào +___+
Sau một hồi ngồi như “đồ thừa thải” sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của tôi đã không còn. Tôi đứng dậy, bỏ ra ngoài. Nhưng chưa đi được bước nào thì bàn tay của tôi đã bị ai đó nắm chặt.
-Linh đi đâu?-Vỹ hỏi.
-Ra ngoài-Tôi trả lời cụt lũn.
-Tại sao lại ra ngoài?-Lần này là Duy lên tiếng.
-Chán

-Tại sao chán?-Lại là Vỹ
Hai tên này cứ thay nhau hỏi tôi này nọ cứ tôi là tội phạm bị công an bắt giữ và đang ngồi trong đồn công an để khai báo về “tội lỗi” của mình vậy.
Như thấy tình hình có vẻ nguy hiểm vì gương mặt của tôi đang vì quá tức giận mà đỏ ơi là đỏ, chính tôi còn cảm thấy mặt tôi nóng nóng nữa mà. Nó đưa tay lên miệng, tằng hắng một tiếng thật to để tập trung sự chú ý của mọi người.
Đúng là hiệu quả thật, ai cũng giật mình và quay sang nhìn nó, kể cả tôi cũng thế. Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bính tĩnh. Tôi giật mạnh tay ra khỏi bàn tay của Vỹ và vùng vằng bỏ ra ngoài.
Hình như tôi có thói quen xấu là giận dai và giận những chuyện không đâu thì phải? Ban đầu tôi khoanh hai tay trước ngực và cắm đầu mà đi, chẳng thèm nhìn đường. Lúc sau Vỹ chạy theo tôi thì chẳng hiểu sao tôi lại bỏ chạy.
Và thế là chuyện gì phải đến cũng sẽ đến. Trong lúc xao lãng (quay lại nhìn phía sau) tôi đã tông phải Ngọc Anh. Nhưng nó không đi với mẹ tôi mà đi một mình.
-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-Nó hét lớn.
-Xin lỗi, tôi… tôi không cố ý-Tôi ấp úng
-Cái gì?-Nó đứng bật dậy
-Mày không cố ý à? Xin lỗi à?-Nó nghiến răng trèo trẹo
Lúc này tôi mới để ý sau lưng nó, phía xa xa là Nguyễn. Như nhìn thấy ánh mắt xao lãng của tôi, nó túm lấy cổ áo tôi, giật mạnh khiến tôi phải nhìn thẳng vào mắt nó.
-Mày nghe cho rõ đây, không được đụng vào tao và chồng của tao, mày có nghe không hả?-Nó nói một lèo mà không đợi tôi trả lời.

Nguyễn đã nhìn thấy tôi, nó nhanh chóng chạy lại. Lúc này Vỹ cũng đã nhìn thấy. Ngọc Anh cuống cuồng, móc trong túi ra một cái lưỡi lam rồi tự rạch lên tay một đường. Xong nó đặt cái lưỡi lam vào tay tôi. Rồi nó cầm tay còn lại của tôi, tự tát vào mặt mình rồi nằm vật ra đất giống như đang ăn vạ, miệng thì la oai oái :
-Ối, ối, xin lỗi, xin lỗi mà, tha cho tôi đi, tôi không cố ý đụng trúng Linh đâu.
Nhìn thấy cái màn kịch xưa ơi là xưa của cô càng, mắt tôi chữ A, miệng chữ O. Nguyễn chạy lại, hỏi tôi :
-Chuyện gì xảy ra vậy Linh?
-Tôi… tôi… tôi…-Tôi ấp úng vì bị shock.
-Linh, cái gì thế này?-Vỹ la lớn-Tại sao em lại đánh Ngọc Anh ra nông nổi này? Ngọc Anh đã làm gì em chứ?-Hắn đang “bốc hỏa” thì phải?
Không đợi cho tôi giải thích, hắn bế xốc Ngọc Anh lên, ôm vào lòng rồi bước đi. Tôi shock hơn cả ban nãy. Mặt tôi dần dần đỏ lên vì tức giận. Nguyễn thấy vậy liền ôm tôi vào lòng, đưa tay vỗ vỗ vào lưng tôi như vỗ con nít :
-Thôi, thôi, bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà-Nguyễn nói
Tôi tức giận, siết mạnh hai tay. Nhưng điều tôi không nhớ tới chính là cái lưỡi lam mà Ngọc Anh đã đặt trong bàn tay tôi ban nãy. Lưỡi lam đâm vào tay tôi một vết thương sâu hoắc.

Tôi đau đớn mở bàn tay ra, cái lưỡi lam rơi xuống cùng với dòng máu của tôi.
-Ui da, ai… đau…-Tôi nức nở
-Chết chưa, vô ý quá, mau đi theo tôi, tôi dẫn Linh đi cầm máu-Nguyễn kéo tay tôi đi (đương nhiên là kéo cái tay lành lặn)
Tôi cũng nhanh chân đi theo nó.
…Từ trong một góc khuất, một chàng trai và một cô gái bước đến và nhặt chiếc lưỡi lam lên. Môi cô gái công lên tạo ra một nụ cười nhạt… một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô….
-Cô thật là ranh mãnh quá đấy Ngọc Anh ạ-Chàng trai nói…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.