Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 30
Chap 30
Phía xa xa, tôi thấy Duy đang rất hoảng loảng, mặt mũi xanh lè.
-Em có sao không? Sao ngồi đây? Anh tưởng em phải nằm trong phòng bệnh chứ?-Duy chạy đến, lay lay tôi
-Anh bị gì thế? Em tại sao lại phải nằm trong bệnh viện?
Tôi cười cười. Con Lam thì cười lớn.
-Xin các em giữ im lặng, đây là bệnh viện-Cô y tá đi ngang nhắc nhỡ
-Anh tưởng em bị con nhỏ người hầu gì đó đánh?-Duy nói nhỏ
-Không có anh ạ-Tôi lắt đầu
-Vậy sao Lam nói…-Duy nhấn mạnh chữ Lam và ngân dài chữ nói.
Tôi và Duy quay sang nhìn Lam. Thấy tình hình có vẻ “nguy hiểm” nó nhăn răng ra cười rồi từ từ đứng dậy bỏ chạy luôn.
-Ê, con kia, có đứng lại không thì bảo-Tôi chạy theo nó, hét lớn
Các chị y tá dọc các hành lang chỉ biết đứng lắc đầu, cười.
Sau khi rượt nhau đã đời, tôi và nó ngồi thở như trâu bò
-Phì phì….anh….vào…thăm…Như…chưa?-Tôi vừa thở vừa hỏi Duy
-Chưa nữa, anh không muốn thấy cái bộ mặt giả tạo của cô ta-Duy lắc đầu
-Anh….nói giả…tạo là…sao?
-Lúc mới từ Mỹ về, anh đi thăm em đã gặp cô ta, vừa nhìn thoáng qua anh đã thấy cô ta quen quen, không ngờ điều anh nghi ngờ quả không sai, cô ta còn định làm hại em.
-Vậy anh đã biết thân phận thật của Như
Duy không nói gì, chỉ gật đầu
-Vậy anh cũng biết Như…..
-Cô ta làm sao?
-Anh cũng biết Như thích anh chứ?
Duy tỏ rõ sự lúng túng khi nghe tôi nói vậy.
-Thật ra thì…anh biết rõ điều đó hơn ai hết
-Anh biết?
-Ừ, anh về Như có quen biết từ nhỏ. Ngày xưa anh cũng có thích thích Như nhưng mà….
-Nhưng mà?
-Nhưng đó cũng chỉ là khi còn là con nít thôi, giờ anh không thích Như nữa. Hồi đó Như từ bỏ thân phận thật của mình là cũng vì anh.
-Tại anh sao?
-Ừ, chuyện là….
Chap 30 (tt)
~Flashback~
15 năm trước….
Ba mẹ Duy dẫn Duy sang nhà một người bạn. Nghe đâu là bạn rất thân của họ, có thể gọi là tri ân tri kỉ của họ.
Căn biệt thự to, mang trên mình vẻ đẹp cổ kính. Ngay cánh cổng to có một người đàn ông và một người phụ nữ đứng đón gia đình Duy.
Họ mời gia đình Duy vào phòng khách ngồi chơi. Duy thích thú đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
-Ba mẹ ơi-Một cô bé mặt trên mình một chiếc váy màu hồng, tay cầm một cái ca, miệng cười thật tươi chạy vào-Con tìm được….-Cô bé bỗng im bặt, đứng im, nụ cười trên môi tắt ngúm khi thấy người lạ trong nhà.
Cô bé cứ đứng im như thế cho đến khi Duy leo xuống ghế, bước lại gần. Lúc đó cô bé từ đứng im chuyển sang…bỏ chạy. Duy thấy vậy liền chạy theo.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-Cô bé vừa chạy vừa la lớn
-Đứnggggggggggg lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii-Duy chạy theo, hét lên
Các vị phụ huynh chỉ biết nhìn nhau cười.
Sau năm phút rượt đuổi quanh nhà, Duy cũng chạy kịp tốc độ “ánh sáng” của cô bé kia. Tay Duy nắm chặt cánh tay của cô bé.
-Bỏ ta-Cô bé la lớn
-IM LẶNG-Duy cũng không vừa
Thấy Duy tức giận cô bé nọ không dám hó hé gì nữa.
-Cậu tên gì?-Duy hỏi khi đã bình tĩnh lại
-Như
-Tuổi?
-Ba
-Tớ là Duy, bốn tuổi, hơn cậu một tuổi, tức là cậu phải kêu là anh đó
-Gì chứ, vào nhà người khác còn bắt gọi bằng anh sao?-Như chữi nhỏ
Nhưng cái “chữi nhỏ” của Như cũng đủ âm lượng để Duy nghe được
-Không gọi bằng anh là anh méc mẹ em đó
-Ừ ừ, thì là anh
Duy cười khì
~oOo~
-Anh Duy thích ăn gì?-Như hỏi khi cả 2 đang ngồi trên đồi cỏ
-Em hỏi làm gì?
-Em nghe mẹ nói, sau này anh Duy sẽ là chồng em, lúc đó em sẽ phải nấu ăn cho ăn Duy, giặt đồ cho anh Duy,….
-Vậy nên em muốn biết anh thích ăn gì?
-Dạ đúng-Như gật đầu lia lịa
-Ngốc quá-Duy cười, đưa tay xoa đầu Như
-Không được nói em ngốc-Má Như phồng lên như con cá nóc.
-Ngồi thẳng lên-Duy la lớn
Như giật mình, ngồi thẳng lên theo quán tính
Duy nằm xuống chân Như, nhắm mắt lại.
-Sao anh nằm xuống chân em?-Như lay lay người Duy khi thấy Duy nằm hoài không ngồi dậy
-Mai mốt làm vợ anh em cũng phải cho anh nằm thế này đó, làm quen dần đi
-Gì chứ, khó thế cơ á?
-Nấu ăn còn ham, thế mà anh mới nằm 1 tý đã bảo khó, đúng là bé ngố
Như tức giận, đẩy tay đầu Duy khiến đầu cậu bé trượt khỏi chân của Như và đập xuống đất.
Duy tức tối, đứng bất dậy, mặt còn dính một ít đất khiến Như buồn cười quá, ôm bụng cười ha hả.
Đã tức nay cơn tức của Duy lập tức lên tới đỉnh điểm vì cái nụ cười “kinh dị” của Như
-Aaaaaaaaa-Duy thét lớn.
Mặt Duy từ trắng chuyển sang đỏ hoét. Có thể nói “nhiệt độ” của Duy hiện tại đã lên tới trên 100°C, đập một cái trứng gà, thả lên mặt Duy chắc sẽ thu được một cái trứng ốp la nóng hổi.
Như lập tức đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy đi. Duy lập tức chạy theo.
Trên ngọn đồi hiện giờ có một đứa con gái chạy phía trước, cười thích thú. Phía sau là một thằng con trai mặt mày đỏ chóe, miệng thì hét to : “Đứng lại cho anh”
Một lát sau, Như đang chạy thì vấp té. Duy theo quán tính cũng té…đè lên người Như. Môi chạm môi, 4 con mắt mở to nhìn nhau.
1 giây…
2 giây…
3 giây…
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa-Cả 2 hét to
Duy lập tức đứng dậy, lấy tay chà chà lên môi.
Thế là nụ hôn đầu đời của cả 2 bị mất đi khi mới 3, 4 tuổi +__+
~oOo~
Vài ngày sau…
-Như, em có thích anh không?
-Có ạ
-Em có muốn làm vợ anh không?
-Có ạ-Như nói, không giấu được sự thích thú trong giọng nói
-Ba mẹ chúng ta đã đặt ra một cái hôn ước cho chúng ta
-Hôn…ước…là gì ạ?-Như ngơ ngác
-Tức là sau này khi lớn lên và đủ tuổi kết hôn chúng ta sẽ lấy nhau
-Lấy nhau? Tức là trở thành vợ chồng ạ
-Đúng vậy
-Vậy thì còn gì bằng-Như cười tươi
-Nhưng anh không thích sự ràng buộc này, xin lỗi em
Nụ cười trên môi Như tắt liệm đi. Thay vào đó là giọt nước mắt chảy dài từ đôi mắt.
Câu nói đó cũng được coi như lời nói cự tuyệt từ Duy. Sau hôm đó, Duy luôn tránh mặt Như.
Ít lâu sau vì quá buồn bã, Như đã bỏ nhà đi bụi. Và tình cờ Như đã gặp Linh.
(Từ khi Như vào lâu đài nhà Linh ở cho đến khi Linh mất tích chỉ cách nhau vài tháng)
~ Flashback ends ~
-Là thế đó-Duy thở dài
-Tại sao anh lại không muốn như vậy?
-Anh không thích sự sắp đặt của ai hết, anh muốn có một cuộc sống của riêng mình với những quyết định do chính anh đưa ra.
-Haizzz-Tôi lắc đầu-Vậy bây giờ anh thấy Như thế nào? Anh có thích Như không?
-Anh cũng không biết, anh thấy nó không tốt, nó đã đối xử không đúng với em.
-Chỉ vì Như thích anh thôi mà, anh nên cho Như một cơ hội
-Anh cũng không biết mình nên làm gì nữa, anh rối trí quá.-Duy vò đầu bức tóc
Tôi đưa tay năm lấy bàn tay đang có ý định phá nát cái mái tóc bồng bềnh lãng tử của bạn thân.
-Bình tĩnh, anh mà bứt tóc hoài, nó đứt thật thì xấu trai lắm đấy-Tôi vờ chăm chọc
Duy mĩm cười.
Chợt có một ông bác sĩ và 2 cô y tá đi vào phòng Như. Có vẻ họ đi thăm dò tình trạng của bệnh nhân.