Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chương 1


Bạn đang đọc Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 1

Chap 1:
(Chap này là quá khứ, lý do tại sao Linh là công chúa thất lạc !)
(Câu truyện diễn ra từ 14 năm trước, khi Linh chỉ mới 3 tuổi)
Ở một tòa lâu đài to lớn tọa lạc tại một vương quốc nhỏ có 2 ông vua và 2 hoàng hậu đang cười nói rất vui vẻ, gần đó có 2 đứa bé đang chơi đùa trên đồng cỏ:
-Này!Cậu thấy đẹp không?-Linh chìa một bông hoa bồ công anh mà cô bé đã “nhẫn tâm” bứt ở đâu đó trong đồng cỏ.
-Xì!Đồ con gái!Tôi không thích chơi với con gái!(Hix, mới 4 tuổi mà thế này đấy)
-Tại sao thế?-Linh hỏi và bắt đầu rơi lệ
-Đó chưa gì đã khóc rồi, đúng là đồ con gái, mít ướt chết được, tôi không chơi với cậu đâu, nín đi thì may ra tôi đổi ý
-Thật hả?-Nghe vậy Linh lập tức không khóc nữa.
-Không!

-Ơ cậu dám lừa tớ.
Tiếp sau câu nói đó là 2 đứa trẻ rượt nhau chạy vòng quanh đồng cỏ. Cha Linh thấy được cảnh tượng đó liền quay sang nói với ông vua nọ:
-Sau này chúng ta cho chúng cưới nhau được đấy!
-Cũng có lý nhĩ, thế thì 2 vương quốc của chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt hơn nữa
Hai bà vợ cũng gật gù. Sau đó mọi người cùng cười nói và bàn về những kế hoạch cho tương lai
Nhưng trong lúc họ nói chuyện thì họ đã không nhận ra 2 đứa con của họ đã chạy ra khỏi tầm quan sát của họ.
Cậu con trai hết sức liền núp vào một cái cây to.
Linh không thấy nên cứ tưởng cậu ta chạy nhanh quá, liền cố hết sức chạy thẳng cho tới lúc ra khỏi cái đồng cỏ mênh mông rộng lớn, cô mới chợt nhận ra mình đã bị lạc, cô khóc thật lớn. Sau đó trong đầu cô bé bỗng lóe lên một ý tưởng : Chạy ngược lại thì chắc chắn sẽ tìm được lâu đài. Nhưng với đôi mắt đẫm nước, mọi hình ảnh xung quanh nhòe đi, không còn xác định được phương hướng nên thay vì chạy ngược vào đồng cỏ, Linh lại chạy theo hướng khác. Chạy mãi mà vẫn không thầy lâu đài đâu, Linh loạng choạng, ngã nhào ngay trước một căn nhà nhỏ, vì chân bị trầy, chảy máu nên Linh đau quá, không đứng dạy được nữa, và cứ thế, Linh ngồi đó và khóc đến sưng cả mắt.
Bỗng một người phụ nữ bước từ trong ngôi nhà đó ra, đỡ Linh dạy và ân cần hỏi:
-Sao con ngồi đây?
-….-Linh mãi khóc nên không trả lời.
-Sao con khóc thế?
-….
-À!Con bị đau chân à?Vào nhà để cô giúp con băng bó nhé!-Người phụ nữ đó nhìn vào chân Linh và phát hiện ra chân Linh đang chảy máu.
Linh gật đầu và theo người phụ nữ vào nhà.
Cùng lúc đó, cậu con trai quay lại lâu đài thì các ống bố bà mẹ mới ngạc nhiên:

-Linh đâu con?
-Ơ!Con không biết!
-Sao lại không biết?Nãy con còn chơi với nó mà
-Nhưng nó chạy đi đâu mất rồi. Con tưởng nó quay lại đây chứ?
-Thôi chết rồi!LINH ƠI!-Cha Linh la lên.
Sau đó một lực lượng lập tức được huy động để tìm Linh. Nhưng vô vọng vì Linh đã chạy đi quá xa.
~ Tại nhà người phụ nữ nọ ~
Linh đã được bôi thuốc và băng bó lại. Lúc này Linh đã bình tĩnh và không khóc nữa. Người nọ mới bắt đầu hỏi:
-Cháu chạy đi đâu mà lại bị thế này?
-Cháu tìm bạn
-Bạn cháu?
-Vâng

-Sao bạn cháu lại bỏ cháu?
-Bọn cháu chơi rượt đuổi, nhưng sau 1 hồi cháu không thấy bạn ấy đâu nữa, nên cháu chạy đi tìm và cháu bị lạc
-Vậy nhà cháu ở đâu? Cô đưa cháu về
-Cháu…cháu…k…không…biết-Linh nói mà mắt đã rưng rứng nước mắt
-Thôi nín đi cháu, cháu cứ ở đây vài hôm vậy, chắc chắn bố mẹ cháu sẽ tìm cháu mau thôi
Linh không nói gì, chỉ gật đầu.
Nhưng rồi thời gian dần trôi qua, không ai đến tìm Linh vì không ai nghĩ rằng Linh lại chạy đi xa như thế. Dĩ nhiên mọi chuyện sẽ đơn giản vô cùng nếu Linh biết thân phân của mình là công chúa. Nhưng Linh lại không biết (thế mới khổ!). Và rồi vì thấy Linh tội nghiệp, bị cha mẹ bỏ rơi nên người phụ nữ đó đã nhận Linh làm con nuôi và Linh cũng rất vui vì thấy mẹ mới của mình rất tốt.
(Vì lúc đó còn quá nhỏ, lại gọi người đó à mẹ nên khi lớn lên Linh cũng không nhớ đến việc mình là con nuôi chứ không phải con ruột).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.