Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Băng Tuyết – Chương 6
(Trở lại thực tại – Thu Nhi 10 tuổi – trước đó là hồi ức nha)
Ya! Ya!
Sau cú xoay người, Thu Nhi dùng cạnh bàn chân đạp vào đối phương, đòn đá cạnh bên làm anh ta ngã khuỵu xuống. Tiếng vỗ tay, reo hò vang lên!
Chỉ trong vòng 5 năm, cô đã đạt “tứ đẳng huyền đai” Taekwondo, từ một cô bé yếu đuối, mau nước mắt, giờ đây Pun đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Vô cảm, thờ ơ, lạnh lùng, không quan tâm tới mọi thứ, chỉ với gia đình cô là không hề thay đổi, Pun vẫn thương mẹ, thậm chí ngày càng nhiều, Pun vẫn kính trọng thím Trương, cư xử lễ phép với Laup… Người ngoài thì… chỉ một từ: BĂNG.
Pun ít cười hơn, không còn nghịch ngợm như trước nữa, nhỏ không thích đám đông, ghét chuyện bao đồng… Có lẽ ít người biết rằng thực chất Pun là cô bé sống nội tâm, tình cảm sâu sắc, đặc biệt không thích để lộ cảm xúc ra ngoài!
– Tôi… có thể thách đấu bạn? – Giọng nói trầm ấm phát ra từ một chàng trai có mái tóc nâu bóng mượt, bồng bềnh gơn sóng. Gương mặt điển trai của cậu có thể khiến hàng vạn trái tim loạn nhịp (người đâu đẹp zữ)
– …
– Không được hả? Mà bạn tên gì? Im lặng hoài vậy? Hay ghét mình nên không muốn nói chuyện? – Cậu bé đưa ra hàng loạt câu hỏi, chỉ nhằm mục đích được nghe câu trả lời của Pun.
Vẫn là sự im lặng ấy… Pun xoay người bước đi, nhưng cô chợt dừng bước khi giọng nói ấy lại cất lên lần nữa.
– Bạn… bị câm hả?
Không để cậu ta có thể hỏi thêm câu nào, Pun tiến lại gần cậu ta, và…
Bốp!
Cô định cho hắn lãnh “liên hoàn cước” nhưng suy đi tính lại như vậy khác nào đồng ý thách đấu, cô không muốn thách đấu với cậu ta.
– Bận! Pun!
Pox – trong khi thở dài một tiếng toan quay đi thì chợt khựng lại bởi việc Pun đang tiến về phía mình. Nhưng cậu ta chưa kịp định hình thì đã bị Pun đánh… Câu trả lời của cô bé thật sắc, lạnh, khiến người nghe nó phải… nổi da gà.
Cậu ta không kịp phản ứng, chỉ thấy cô bé này rất thú vị,”nhất định phải thách đấu với Pun một lần” – cậu ta nghĩ.
– Mình là Pox. Làm bạn nha! – Pox chìa tay ra mặc dù biết Pun sẽ không đáp lại…
Đôi mắt to tròn, trong veo màu xanh nước biển, mái tóc cô bé vàng hoe, dài ngang lưng được cột đuôi ngựa lệch sang một bên, xoăn nhẹ.
– Cậu thật đẹp! – Từ lúc rời khỏi phòng tập, Pox cứ lẽo đẽo theo sau Pun cho tới khi cô tới một công viên nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế ven đường đi. Lúc này cậu mới thực sự nhìn rõ gương mặt cô,đẹp hoàn mĩ (chắc nãy sốc quá không kịp nhìn hihi)
Pox cứ thế bám theo cô tới Khu mua sắm, tới phòng luyện thanh, tập piano, guitar… Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, quả là một cô bé đa tài (sáng mắt ra chưa). Từ nhỏ Thu Nhi đã được dạy đủ cầm-kì-thi-họa, có thể nói khó ai sánh kịp tài nghệ của cô. Mặc kệ Pox đeo bám, cô không quan tâm tới bất kì câu hỏi hay hành động nào của cậu, làm mọi việc một cách bình thường nhất.
5h chiều.
Một đoạn đường tấp nập xe cộ, một người chàng trai đi sau một cô gái. Chợt, cô gái ấy dừng lại. Đôi mắt tinh anh liếc nhìn chàng trai, là đôi mắt hình viên đạn…
– Cút!
Pox ngạc nhiên, ngẩn người ra:
– Mình đưa bạn về nhà rồi sẽ đi!
– Tôi bảo… cút!
Chắc Pox đã hiểu ra, Pun không muốn cậu biết nhà mình, càng không muốn mẹ cô nhìn thấy có người bám theo con gái. Pox khẽ thở dài…
– Thôi được rồi, gần tới nhà cậu rồi hả, mình về nha! Hẹn gặp lại!
Một cô bé tồn tại 10 năm trên đời lại có thể nói ra những lời băng lãnh như vậy hẳn ở cô có điều gì đó rất đặc biệt. Một cô bé 10 tuổi mà đã biết nhiều thứ mà những người trưởng thành không biết. Một cô bé 10 tuổi mà biết đủ thứ tài lẻ… Có thể gọi là hoàn hảo không đây?
Cậu bé bước đi trước khi cô bé tức giận, càng tiếp xúc cậu càng thấy ẩn sâu trong tâm hồn cô bé không phải là một người lạnh lùng như thế, chỉ là vẻ ngoài che giấu nội tâm. Một cô bé thú vị!
(Chương này hơi ngắn m.n tha lỗi cho Pingg nha)