Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 85
Sau buổi trình diễn, hôm nay cô chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hớn hở thông báo
-Buổi văn nghệ diễn ra rất tốt! Chúng ta hãy vỗ tay ăn mừng nào!!
Không chần chừ giây nào, lớp liền nháo nhào lên và vỗ tay rần rần. Đám
con trai thì hò reo, đám con gái thì lại bàn tán lại chuyện hôm đó.
Gõ thước vài cái để lớp im lặng, cô lại nói tiếp
-Trường chúng ta đã quyết định sẽ bầu ra cặp đôi đẹp nhất ngày hôm đó và tất cả học sinh đều có quyền bầu chọn VÀ….. – cô lớn tiếng để lớp tiếp
tục chú ý – và sau khi thi cuối học kì I xong, trường chúng ta sẽ tổ
chức một buổi cắm trại!
Và đây là lúc để đám học sinh một lần nữa hò reo vì phấn khích. Người thì bàn về chuyến đi, người thì bàn về cặp đôi đẹp nhất
Còn nó, bình thường thì chẳng biết yêu là gì, đến lúc yêu rồi thì lại
bắt đầu ngồi mơ mộng. Nó lại nhớ đến lúc hắn cùng nó trên sân khấu, tim
lại đập lệch đi vài nhịp, mặt lại đỏ lên và cứ tủm tỉm cười. Làm cho “ai kia” thấy lạ, chồm ngay tới chỗ nó
-Này, suy nghĩ gì mà cười vậy? Suy nghĩ về tôi phải không?
Thoát ra khỏi giấc mộng vì giọng nói của hắn. Nó quay phắt qua hướng phát ra âm thanh.
Thình thịch…… thình thịch……..
Tim nó đập loạn nhịp, mặt nó cách mặt hắn chỉ còn vài centimet nữa là đã chạm vào nhau. Mặt đỏ như gấc, nó vội quay đi. Còn hắn thì lại mặt dày
đến độ không biết ngượng, lại tiếp tục sấn tới chỗ nó làm cho nó bối rối
-Lam Phong! Em mau về chỗ ngồi đi!
Đây là chốn công cộng và có tôn ti trật tự. Cô vẫn còn trong lớp mà hắn
đã vọt thẳng qua bàn nó. Tuy là hội trưởng nhưng chức vụ của hắn chỉ hơn đám học sinh thôi chứ vẫn phải nghe theo thầy cô.
Hắn làm mặt lạnh và bước về chỗ. Và nó thì ngồi vuốt ngực thở phào nhẹ
nhõm. Không hiểu sao nó lại cảm thấy xấu hổ khi hắn cứ dí gương mặt đáng ghét của hắn vào sát mặt nó. Nếu cô mà không lên tiếng thì có khi nhịn
không nổi và tuôn ra một tràn nguyền rủa hắn với volume hết cỡ. Lúc đó
chắc nó phải đào lỗ chui xuống cũng nên.
-Nhi này, mày có nghĩ mày với Phong sẽ được giải không?
Mi, Lam quay xuống bàn nó nói với gương mặt hớn hở. Tự dưng hai đứa này
lại nhắc tới làm cho mặt nó vừa trở lại màu trắng nay lại biến thành màu đỏ hồng. Vội lên tiếng phản bác
-Gì chứ? Tao với hắn ta có là gì đâu mà được giải
-Mày còn chối!! Không phải hai người đã là một đôi…………
Lam vội bịt miệng của mình lại, vì nhỏ biết rằng mình nói hớ. Nó và hắn
chưa công bố với ai là yêu nhau (vì nó muốn như vậy). Vậy mà bây giờ Lam lại biết, nó nhìn Lam trợn tròn mắt, hỏi nhỏ tới tấp
-Ai nói mày tao với hắn là một đôi? Mày nghe ai nói vậy hả con kia?…….. [email protected]#$%^&*(*&^%$………………
Lam bắt đầu lắp bắp, đây là thông tin mật mà “ai kia” rình được và kể
lại cho Lam nghe nếu nói ra thì có khi nó lại nhào vào bóp cổ Duy cũng
nên. Lam không muốn Duy bị “héo trụi” nhan sắc vì nó
Thấy “đồng bọn” của mình bị yếu thế, Mi vội lên tiếng chữa cháy
-Ai mà chẳng biết hai người đang quen nhau!! Đi thì lúc nào cũng nắm tay nắm chân, miệng cười cười nói nói. Ngay của hành động của Phong cũng
thay đổi mà mày còn muốn chối hả?
-Ừ, đúng rồi đó!!
Lam gật đầu đồng tình với Mi, dù gì thì cũng là bạn thân nên nó đành lí nhí thừa nhận
-Ờ…. thì có, nhưng mới đây thôi à……… Tụi bây nghĩ có ai bầu cho tao với anh ta không?
-Mày khỏi lo! Trước mắt có 4 phiếu rồi, hi hi
Mi nói một câu mang tính khẳng định rằng, ít nhất là sẽ được bầu nhưng
không có nghĩa là thắng. Trường này khoảng 1500 học sinh, vậy mà được có 4 phiếu, (T_T) chưa được 1%.
Thật ra trong lòng nó chẳng quan tâm đến cái giải gì đó. Nhưng nếu được
mọi người chọn hắn với nó đẹp đôi thì nó cũng thích chứ. Còn gì hạnh
phúc hơn khi được mọi người khen đẹp đôi. Nhưng nghĩ lại thì nó chỉ toàn nghe câu “đôi đũa lệch thôi”. Vậy nên nó cũng chẳng trông mong gì cái
giải này cả.
7h15” Tại phòng nó
Hắn bước vào trên tay cùng ly sữa. Dạo gần đây tối nào hắn cũng bắt nó
uống sữa cả. Tất nhiên là nó không dại gì mà từ chối nhưng nó vẫn hỏi
hắn một câu “Nếu tôi béo lên nhìn xấu ơi là xấu thì anh còn yêu tôi
không?” Và nhận được một câu trả lời bất hữu là “Cô không béo được vì
một ly sữa được đâu, vả lại thì cô xấu sẵn rồi”. Thường thì kết thúc câu trả lời đó hắn đều bị nó nhào đến xả tới tấp. Hắn đỡ thì nó cắn (~_~!), nhưng dần quen rồi thì nó cũng chẳng còn phản ứng gì với câu trả lời đó nữa.
-Sữa này, uống đi!
Đặt ly sữa trên bàn, hắn ngồi xuống cạnh nó. Nó đang cặm cụi giải mấy
bài toán khó, nó chẳng cần sự giúp đỡ nào của hắn cả. Môn mà nó ngu
nhất, cả đời không khá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ,
cũng chả hiểu tả cảnh. Biết vậy nên hắn đã tìm trên mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.
-Đây là đề văn, các đề có khả năng sẽ ra, cô học đi!
Nhìn vào sấp giấy A4 hắn đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa.
Nó dốt văn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng
vào. Vì điểm số nên nó mới cố gắng học thôi
Mặt bí xị, nó nhìn hắn
-Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được không?
-Không được, tôi đã rút bớt nhiều lắm rồi. Cô mà không học gởi điểm về nhà lúc đó ba cô đọc được thì đừng có khóc!
Mặc cho hắn hù dọa, dù sao thì ba nó cũng biết về cái “tiền sử môn văn”
của nó. Ông không yêu cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văn của nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết thì như con
nít cấp 1. Cái số nó vậy thì bây giờ chỉ biết học thôi.
Để cho nó với đống bài dài cả cây số, hắn lại thản nhiên nằm trên giường nó và rút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.
-Tên kia, sao anh nằm trên giường tôi. Về phòng anh mà nằm, ở đây làm gì? Đi học bài đi
-Tôi thông minh sẵn rồi, không cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng cô học biết chưa? Qua đêm nay cô phải thuộc hai bài văn đấy! Không nói
nhiều đâu!
Dứt câu hắn liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó thì
cằn nhằn được một lát. Đành thở dài ngồi học, một bài văn phân tích dài
đến tận 2,3 trang A4, nhìn dòng chữ mà mí mắt nó cứ xụp xuống và gục
luôn trên bàn lúc nào không hay.
Nhẹ nhàng bế nó lên giường, bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Nó cũng đã học
được một bài rưỡi (vì trang giấy được lật ra ở giữa bài thứ hai). Hắn
nhìn nó, muốn nhìn gương mặt nó mãi, nhìn lúc nó ngủ trông hiền quá đàng yêu hơn lúc thức nhiều. Không kiềm được mình, hắn (lại) khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn miệng thì thầm vào tai nó
-Ngủ ngon nhé, heo ngốc!
Đóng cửa rồi bước về phòng, bây giờ là lúc hắn bắt đầu học bài. Dù có
thông minh cỡ nào con người vẫn phải học thì mới giỏi được. Hắn đồng ý
thức khuya để học bài và dành thời gian kia để chăm sóc cho nó. Vì phải
kế thừa cái công ty của ba mình nên hắn đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi, nên mấy bài tập bây giờ có là gì, chỉ cần ôn lại thôi.