Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 7
Giờ về
Nó đi lấy chổi chuẩn bị cái công việc dọn dẹp thì Mi chạy tới
-Mày cần tao giúp không?
Vừa nghe Mi nói mắt nó sáng rỡ
-Cần cần….. giúp tao đi
“Mình cứ nghĩ là nó sẽ từ chối chứ”-Mi nghĩ
-Ờ….. chết…. tao quên, tao bận chuyện ở nhà, phải về trước, sorry mày nha- Mi đổi giọng 180 độ
Nó quay qua Lam với gương mặt tội nghiệp, Lam liền lên tiếng
-Tao cũng bận rồi, đi trước nha- vừa dứt lời Lam cũng chạy theo Mi luôn
-YA, YAAAA…. hai con bạn đáng nguyền rủa, tao biết tụi bây chỉ nói cho có thôi mà
Nó sầu thảm, quét quét, phủi phủi, cặm cụi làm
-Tội nghiệp quả nhỉ- hắn đứng dựa lưng vào cửa tay bỏ vào túi
Nó vờ như không nghe thấy, tiếp tục phủi phủi, quét quét
-Sáng mai tôi muốn cô làm đồ cho tôi ăn
Câu nói của hắn làm nó khựng lại, đưa tai ngoáy lỗ tai ” hình như mình
ghe nhầm thì phải, mình nghe hắn nói là làm cơm…. LÀM CƠM!!!!!”
-Anh vừa nói gì???????
-Sáng mai tôi muốn cô làm cơm cho tôi ăn
-WHAT!!!! Làm cơm???? tôi không biết làm!!
-Tôi không cần biết, cô làm sao thì làm
-Anh vừa phải thôi chứ, đừng có mà hiếp người quá đ…… ÁÁÁÁ, GIÁN,
GIÁNNNNN!!!!- Nó hét lên khi nhìn thấy con gián chạy tới chỗ mình. Nó
chạy giật lùi lại, chạy tới đâu con gián theo tới đó
-ÁÁÁÁ….. TRÁNH RA….. TRÁNH RA- Nó hét càng ngày càng to nhưng con gián không có xu hướng bỏ cuộc
BỐP!!!…. Con gián bị hắn đập bẹp dí và đá phăng đi
Nó đứng bất động, kí ức ùa về trong nó
————
10 năm về trước
Nó đang chơi đùa cùng mấy đứa bạn thì
-ÁÁÁÁ…. MẤY CHÚ LÀM GÌ VẬY, THẢ CON RA- nó hét lên khi có mấy người đàn ông bê nó lên
-Bịt miệng nó lại đi, người ta phát hiện bây giờ- một tên trong số bọn chúng lên tiếng
Nó vùng vẫy, nhưng sức của một đứa con nít sáu tuổi của nó thì không làm được gì cả
Nó bị bắt đưa bén một căn nhà hoang. Bọn chúng nhốt nó vào một căn
phòng, Gián nhiều lắm, cả chuột nữa, chúng bò khắp nơi bò lên người nó
Nó sợ lắm, khóc thét lên và đập cửa
-Thả con ra…. huhu… mấy chú thả con ra….. huhuhuhu
Mặc cho nó hét, không tên nào thèm đưa nó ra và cứ như vậy, chuột gián bò đầy rẫy
————-
Trở lại với hiện tại
Nó vẫn đứng bất động từ nãy đến giờ. Thấy lạ hắn vỗ vai nó
-Nè nè, cô bị gì vậy?
Nó giật mình hét lên
-ÁÁÁÁ
-Cô thôi đi được không điếc cả tai- Hắn cằn nhằn
-Sợ quá….. sợ quá…..- nó lầm bầm trong vô thức
Thấy nó cứ lầm bầm, mồ hôi nhễ nhại trông như sắp khóc, hắn tiến lại ôm lấy nó
Nó vẫn run bần bậc, miệng không ngừng lẩm bẩm
-Sợ quá…. sợ quá
-Không sao đâu, có tôi ở đây, đừng sợ- hắn trấn an nó
1″……2″……3″
Lúc này nó mới thoát ra khỏi miền kí ức
-Aaaaa, sao anh ôm tôi, cái đồ lợi dụng, lưu manh, đáng gét…..
-Sao cô thích hét quá vậy hả????
-Kệ tôi, tôi hỏi sao anh lại ôm tôi??
Hắn đỏ mặt, lảng tránh
-Ngày mai nhớ đem đồ ăn cho tôi đó, tôi về đây
-Ê, ê!! tôi không biết nấu ăn, ôi không làm (cô nàng quên cái vụ ôm luôn rồi)
-Đó là việc của cô, tôi đi đây
Nó cứ chạy theo hắn í ới cho đến khi hắn lên xe đi về
Ở một góc nào đó có một người rất tức vì phá nó không thành mà con phải
chứng kiến cảnh ôm đó nữa và chắc chắn sẽ “hạ” nó vào một lần khác
Về đến nhà hắn miên man suy nghĩ “Lúc nãy cô ta lầm bầm gì vậy nhỉ? Rút
cuộc cô ta sợ cái gì mà lại run như vậy? Không lẽ cô ta sợ gián đến mức
đó sao??? Nhưng sao lúc đó mình lại ôm cô ta chứ???….”
Háng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn mà không có câu trả lời
Còn nó thì đang tìm cách để ngày mai có đồ ăn cho hắn
-Sao bây giờ, mình đâu có biết nấu ăn. Hay là mua cho hắn??? Nhưng tốn tiến lắm, không được….. sao đây…
-Nhi à, xuống đây mẹ nó nghe nè!!
Nghe tiếng mẹ, nó tứ trong phòng chạy ra
-Gì vậy mẹ????
-Ngày mai mẹ làm đồ ăn sáng cho con đem lên trường ăn nha.
-Thật hả mẹ!!!!! Mẹ đúng là ân nhân của con, yêu mẹ quá!!!!- Nó nhảy tưng tưng
-Gì mà ân nhân- mẹ nó nhíu mày
-Dạ không có gì. Con lên phòng đây
“Khỏe quả, vậy là khỏi cần nghĩ nữa”- nó lên phòng và ngủ luôn
——————
Sẵn tiện tác giả bật mí cho các bạn nè
Sau vụ bắt cóc đó nó đã được học võ để phòng thân, không phải là xuất
sắc, chỉ đủ để nó phòng thân thôi vì nó chưa hoàn thành khóa học đã nghĩ rồi. Còn lí do tại sao nó bị bắt cóc và nghĩ học nữa chừng thì các bạn
theo dõi sẽ biết
——————