Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 36: Anh/cô ấy là người yêu tôi!!


Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 36: Anh/cô ấy là người yêu tôi!!

Long và Mi đi khỏi, mấy cô gái liền nhanh nhảu chộp ngay cái ghế trông bên cạnh hắn.

Người kia ngồi xuống thì lại bị người này lôi ra, người này ngồi xuống
thì lại bị người kia lôi ra. Lúc này hắn bắt đầu thấy khó chịu, tại sao
đám con gái cứ thấy “trai đẹp” là lại tươm tướp như vậy chứ? Tại sao hắn im lặng nhưng vẫn không chịu đi? Bây giờ thì hắn lại ước chi đám con
gái đó cứ giống như nó, cứ gét hắn cho xong!

Còn nó lúc này lại khoái chí khi thấy hắn bị đám con gái cấu xé, nhưng
lại hỗn độn chút gì đó khó chịu. Cảm xúc cứ rối cả lên, không biết nên
vui hay nên giận nữa!!

Ngồi hoang mang với mấy cái cảm xúc, cứ đấu tranh tư tưởng “thấy cảnh đó thì mình phải vui chứ.. haha……….. nhưng con trai gì mà cứ để cho cả đám con gái xúm lại động chạm như vậy chứ?……… nhưng mà hắn bị như vậy thì cũng đáng đời mà……… nhưng sao mấy bà chị lại hám trai như vậy
chứ?………”- điên đầu với mớ suy nghĩ

Bỗng!

“Sao tay mình ấm ấm nhỉ?” Cúi xuống tìm nguyên nhân khiến bàn tay “ngọc ngà” của mình thay đổi nhiệt độ một cách bất thường

“Gì…..gì đây? Sao…..sao lại nắm tay mình? Từ……từ đâu ra vậy chứ?”- Thì ra hung thủ không ai khác chính là hắn

Vì không chịu nổi cái đám đó nữa, hắn quyết định liều mình đứng lên tiến qua chỗ nó, chộp lấy ngay cái tay đang chống trên ghế của nó rồi kéo về phía hắn

-Tôi có người yêu rồi! Cô ấy đây!- nói rồi hắn quay qua nhìn nó cười hiền


Đơ 3s………

“Làm…..Làm gì vậy chứ?”- mặt nó đỏ ửng, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Không hiểu sao nó lại để im. Bình thường thì có lẽ là hắn đã bị nó đạp
rớt xuống ghế và chử-i xối xả rồi. Nhưng……có lẽ…… “say” rồi sao?

-Anh cũng vậy hả?……… có phải không vậy chứ?…….. Lần này là em
chắc chắn anh đang giả vờ………. Đứng vậy, con nhỏ xấu xí này sao làm bạn
gái anh được……..- cả đám cứ lần lượt lên tiếng phản bác

Vốn dĩ nó đã định làm “khúc gỗ” rồi cứ ngồi im cho lành, nhưng mà “cây
muốn lặng mà thằng gió nó cứ gây sự” đã vậy! Không làm “gỗ” nữa, làm
“bão cát” dập chết cả đám luôn

-Nè! Mấy chị nói đủ chưa? Đúng vậy, anh ta là người yêu tôi. Người ta đã nói là có người yêu rồi mà sao mấy chị cứ mặt dày bám theo vậy? Thử hỏi ra đường có “mấy ai” hám trai như mấy chị? Mà đây lại còn nhỏ tuổi hơn
nữa chứ! Còn chị, chị xem lại cái mặt của chị đi, chị noi tôi xấu hả?
Mặt của chị thì ít ra cũng cả kí phấn trên đó, xem mặt tôi nè, da trắng
mặt láng, không bôi son trét phấn như mấy chị đây. Có thể tôi không đẹp, nhưng ít ra tôi cũng hơn được nhiều “người”. Cho nên mấy người làm ơn
có tự trọng một chút đi ha! Tôi chỉ nói ngắn gọn như vậy thôi (ngắn gọn á hả?) mong mấy chị “thấm” dùm tôi. Mà trên xe con nhiều chỗ lắm, cần gì
phải dành nhau một chỗ như vậy? Bộ “thiếu hơi” nhau hả? Mà thôi, không
nói nữa, tự hiểu đi nhé!

Sau khi xổ một tràng cho hả giận, nó ngồi cười đắc thắng “Gì chứ dám
đụng vào Bảo Nhi tôi thì mấy chị chỉ có nước độn thổ, hehe”. Mấy bà chị
người thì mặt xanh lè vì xấu hổ và sợ nó, người thì mặt đỏ ơi là đỏ (bớt nóng!!) vì bị một con ranh con….. vạch mặt.

Không ngờ được rằng nó lại tu được một hơi dài như vậy, chử-i xối xả.
Mấy bà chị muốn nhào tới cho nó một trận lắm, nhưng mà vì hắn ngồi ngay
đó nên đánh ngậm tức bỏ đi.

Còn hắn thì bây giờ vẫn còn đang đơ toàn tập. Hối hận khi vác cái mặt
qua ngồi cạnh nó để bây giờ nó đưa nguyên cái “loa phát thanh” vô thẳng
tai hắn mà xả. Lỗ tai lùng bùng nhưng sao đầu óc hắn vẫn cứ văng vẳng
câu: “Đúng vậy! anh ta là người yêu tôi” Bỗng chốc, hắn lại cười một
mình

Nhìn vẻ mặt của hắn, cứ cười rồi mỉm, cười rồi mỉm, chắc là do uống lộn
thuốc. Nó quay qua tặng cho hắn một câu nhỏ nhẹ (tại nói lớn sợ mấy bà
chị kia nghe chứ không có hiền vậy đâu!!)


-Lợi dụng “nhan sắc” tôi đủ chưa? Cười đủ chưa? Bỏ tay ra!!

-Ờ……..- vội buông tay, mặt hắn lại đỏ như gấc

Mặc dù đã buông tay nó ra nhưng hắn vẫn không quên được câu nói của nó.
Còn nó lúc này thì bị lây “bệnh” của hắn rồi hay sao ý, bây giờ nó lại
nhớ tới câu nói lúc nãy của hắn: “Tôi có người yêu rồi, cô ấy đây”……. Cứ như vậy, cả hai lại tủm tỉm cười.

Duy và Lam ngồi sau nãy giờ, cả 2 tiếc thay cho mấy bà chị kia, và thấy
may mắn khi ngồi cũng nhau chứ không thì đã chịu cảnh tương tự rồi

10” sau

-Hai người, bị gì vậy? Ma nhập hả?- tên Long hươ hươ tay trước mặt nó với hắn- đến nơi rồi, xuống đi, cười hoài……..

-Ờ……..

Cả hai thoát ra khỏi “mộng tưởng”. Bước xuống xe mà vẫn còn lâng lâng

-Oa…… nhà Phong á hả?

Mi, Lam mặc sù sống trong biệt thự không nhỏ, nhưng khi đến nàh hắn thì
cũng không khỏi ngạc nhiên bởi cái vẻ “đồ sộ” của nó, cho nên cái hình
ảnh của Mi, Lam lúc này như là sao chép hình ảnh của nó lúc mới đến nhà
hắn vậy.

Vào nhà, ai về phòng nấy để lo thay đồ

-Khoan đã, còn tụi tôi đâu có đồ đâu mà thay?- Lam sực nhớ ra


-Thì lên phòng của Nhi ấy, 3 người cao ngang nhau mà, Nhi cho 2 người mươn thay cũng được- Duy chỉ tay lên phòng nó

Sao mà lúc này nó gét tên Duy quá!!!! Cái tên dám làm bại lộ chuyện của nó rồi!! Điên thật

-Phòng…… Nhi……MÀY Ở ĐÂY HẢ CON KIA!!!!!- Mi nhìn nó bằng con mắt sắc lẽm

-Hì……Tao……Thôi lên phòng đi rồi nói

Nó lôi nhanh hai con bạn lên phòng, dù trong lòng không biết phải giải
thích như thế nào, nhưng không thể đứng trước mặt hai tên kia mà nói
được.

-CÁI GÌ???

Sao khi lên phòng và nghe nó giải thích, Mi, Lam như không còn tin vào
tai mình nữa, hóa ra lí do của nó là: “Tao tới đây ở vì để thuận tiện
cho công việc trong công ty đá quý Diamond” Nó cứ nhắm mắt nhắm mũi nói
đại ra cái câu nói của hắn. Nhưng mà càng “hóa ra hơn” khi mà mấy con
bạn nó hét không phải vì nó làm trong công ty , mà là vì công ty đá quý
Diamond lại là của nhà hắn.

Sau khi hết một loạt thông tin “gây đơ”, hai con bạn nó cũng chịu chui vào wc để tắm rửa thay đồ…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.