Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 26: Là thật hay là mơ
Trong khoảnh khắc ấy, không gian đang náo loạn. Nhưng sao nó cảm thấy thời gian và không gian như dừng lại. Nó đang ở đâu???
-DỪNG LẠI!!! Đây là trường học chứ không phải là nơi để đánh nhau. Các
người có biết tôi là người giữ trật tự ở đây không? TRÁNH RA.
Giọng nói vang lên, là ai? Người giữ trật tự ở đây chỉ có thể là hắn thôi. Đúng vậy, hắn đã tới rồi. Hắn sẽ cứu nó.
Thực ra thì hắn đã biết vụ lùm xùm này lúc tụi kia bắt đầu vây lại gây
sự rồi vì hắn là hội trưởng nên hắn luôn có người thông báo nguồn tin
cần sử lí. Nhưng vì nó, vì những cây nói của nó nên hắn không bận tâm,
hắn không muốn dính vào mấy vụ lùm xùm này nữa.
-Cậu không ngăn lại sao?- Long hỏi
-Mệt rồi!
-Nghe nói là vụ này ở căng tin đó!
-Ở căng tin sao?
Hắn bật dậy, “căng tin? không phải là nơi mà cô ta hay đến sao? Không lẽ nào….” Đứng phắt dậy, chạy thật nhanh đến tới. Và ngay lúc này đây, khi đám đông dần tản ra. Hắn cầu mong, cầu mong người đó không phải là nó.
Mọi vật như tối xầm lại. “Là cô ta sao??? Không lí nào, đồ ngốc đáng
chết, cô giỏi lắm mà, sao lại để xảy ra như vậy chứ?” hắn đứng chết
trân, hình ảnh người con gái đang nằm im dưới đất ngay lúc này đây như
vết dao cứa vào tim hắn, sao nhói quá
Đám đông tản ra, Mi và Lam như vừa phá được bức tường sắt. Lao vào cạnh nó.
-Huhu, Nhi ơi, mày có sao không vậy hả? Nói gì với tao đi chứ!!!- Lam khóc, cố tìm cách để lay nó, làm cho nó mở mắt ra…
Mi không nói gì cả, tức giận lắm, nó nhào tới nắm lấy cổ áo bà chị lớp 12 kia mà hét
-Chị nghĩ chị là ai? Muốn làm gì thì làm sao? Tôi sẽ cho chị biết, sẽ
cho chị nếm đủ những gì mà Nhi đã chịu- rồi Mi đưa tay lên định đánh trả thù cho nó nhưng lại bị Long nhào tới kéo ra.
Bây giờ hắn mới tỉnh lại, tiến tới bế xốc nó lên rồi nhìn đám người kia buông ra một câu đầy xác khí
-Cuối giờ những người tham gia chuyện này đến gặp tôi. Anh không đến sẽ
được cấp phép nghĩ học và gia đình sẽ có người vào tù thay vì tội hành
hung người khác và đừng nghĩ rằng tôi không thể, tôi sẽ làm bất cứ thứ
gì nếu như tôi muốn!
Phán một câu lạnh lùng, lòng đau thắt, hắn đưa nó vào phòng y tế. Và đây là lần thứ 3 nó vào phòng y tế trong 3 ngày liên tiếp, như vậy là quá
nhiều rối
Sau khi chị y tá băng bó và sức thuốc cho nó xong thì đi ra ngoài, vừa
bước ra cổng thì đã bị Lam Mi chặn đầu hỏi tùm lum, chắc là vì hai con
bạn lo cho nó quá.
-Nó có sao không hả chị? Nó có bị gì không? có ảnh hưởng gì tới sức khỏe không?…….
-Không sao, chỉ là bị trầy sức ngoài da thôi, nó nhiều chỗ bị đánh mạnh
nên gây bầm. Tụi em nhớ kêu bạn nghỉ ngơi nhé, hình như sức khỏe con bè
rất yếu.
Sau khi giải thích một hơi dài, chị y tá bỏ đi một mạch trong khi Mi, Lam chưa kịp “ngấm” (chậm tiêu quá sức)
Lúc này đối với nó, nó đang cảm nhận từng cơn đau ê ẩm. Nó đang ở đâu?
Trước mặt nó đây là một không gian trắng toát. Nó chết rồi sao? Nó chạy, chạy mãi, nhưng sao không thấy ai cả. Sợ hãi quá, cô đơn quá, lạnh lẽo
quá, nó gục xuống khóc!
-Con đừng khóc Bảo Nhi- một giọng nói trầm ấm vang cọng
Giật mình, giọng nói này. Là mẹ, giọng nói của mẹ.
-Mẹ ơi, có phải mẹ đó không? mẹ đang ở đâu?- nó tìm kiếm, nó không muốn mất bà
Đây rồi, bà đang đứng đây, người mẹ dịu hiền của nó đang đứng đây, nó
chạy lại ôm chầm lấy bà, người mẹ yêu dấu của nó. Ấm áp quá, đây là thật hay là mơ?
-Con nhớ mẹ lắm!- nó khóc, giọt nước mắt hạnh phúc
-Mẹ luôn ở đây, luôn ở bên con, con đừng buồn nữa, hãy nhớ ba mẹ và chị luôn ở bên con.
-Mẹ ơi, mẹ đừng đi, đừng đi,……. MẸ!!!
Nó giật mình dậy, hóa ra chỉ là mơ thôi, phải rồi, mẹ luôn ở bên nó, không được buồn nữa, không được khóc!
-Nhi, mày tỉnh rồi- Lam ôm chầm lấy nó, con nhỏ lại khóc
-Tao đâu có sao đâu, mày đừng có khóc nữa, tao có chết đâu mà khóc…..
Con bạn ngốc của nó, nhìn thấy cái cảnh nó bị bầm dập như vậy mà cứ nước mắt ngắn dài, còn Mi thì cứ ngồi nhìn hằm hằm vào cái tên Long, cái tên dám cản nó không cho xử ội bà chị kia
-Này, tôi biết là cô muốn trả thù cho bạn mình, nhưng tôi là người giữ trật tự mà, nên tôi không có để cho cô làm như vậy được!
-Giữ trật tự sao? Anh giữ trật tự cái kiểu gì mà tụi nó kéo tới cả buổi trời rồi anh mới tới?
-Ờ….. thì…..
-Thì sao? Anh nói đi chứ? Anh có biết là chỉ cần trễ hơn chút nữa thì có án mạng xảy ra rồi không?- Lam ở đâu nhào tới bức xúc, cô nàng cũng
phun trào lửa giận
-Ơ….. tôi….. “Hic, gì vậy chứ? Sao tự nhiên lại công kích mình như vậy? Mình có làm gì nên tội đâu chứ?…..”
-Có định cho người bệnh nghĩ ngơi không vậy?
Câu nói của hắn vang lên và Long Duy cũng hiểu nhiệm vụ của mình. Hai
cậu mỗi người nhào tới kéo mỗi cô, mặc cho hai cô nàng giận giữ, cấu
xé…..
Lúc này chỉ còn nó và hắn. Không gian căng thẳng quá, nó phải làm sao
đây? Hắn lại cứu nó một lần nữa! nó phải nói gì đây? Sao hắn lại im lặng như vậy?
-Lúc nãy……. anh……. cứu tôi sao?- nó ấp úng nói nhỏ xíu
-………..
Không nói, hắn vẫn không nói gì, nó chán gét khi hắn cứ như vậy, khó chịu quá…
-Này, anh vẫn giận tôi hả?…. Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi mà…… Chỉ vì
tôi quá nóng nảy thôi….. nhưng sao lúc đó anh không giải thích chứ…..
Anh nói gì đi, sao cứu im vậy, nè, nè, nè, nè, nè……..- nó xổ ra một
tràn, ngồi làu bà làu bàu
-Đồ ngốc cô im đi! điếc cả tai, không biết cứu cô làm gì để rồi giờ ngồi nghe cô lè nhè…..