Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 18: Dị ứng
-Này, cất xe đi, đi xe của tôi cho thoải mái- hắn đề nghị
-Ừ, cũng được
Khoảng 5” sau, một chiếc xe Lamborghini màu bạc láng bóng chạy tới.
Chiếc xe dừng lại, người tài xế xuống xe chạy đền trước mặt hắn rồi cúi
đầu chào
-Cậu chủ
-Ông về đi, tôi sẽ tự lái
-Vâng
Bác tài xế tới mở cửa cho nó và Quân lên xe, nó ngồi vào xe mà khoái chí “Wow, hắn ta giàu thật, đi siêu xe của thế giới cơ, sướng quá”
Hắn phóng ga một phát làm nó giật mình thoát khỏi suy nghĩ
-Này, anh làm cái gì mà như ăn cướp vậy hả. Đúng là……
-……….- im re
“Tôi nói mà anh không trả lời à! Được thôi, tôi sẽ làm cho anh mở miệng
mới thôi”- cái suy nghĩ đen tối đó cứ nhảy vòng vòng trên đầu nó, thúc
ép sự hớn hở và gian tà trong gương mặt không mấy “ngây thơ”
-Sao tự dưng anh đuổi bác tài về vậy? Bộ thích làm ôsin cho tôi hả- kèm theo câu nói của nó là gương mặt gian không tả nổi
-Không! Chỉ là tôi không muốn ông ấy thấy tôi cho con heo như cô lên xe, làm xấu xe thôi- mặt hắn lúc này có thể nói là gian hơn cả mặt nó mà
chẳng ai có thể thấy được bởi vẻ lạnh lùng của mình
Câu nói của hắn làm nó tức mà máu muốn dâng trào
-Anh mới là con heo á
-Cô á!
-Anh á!
-Cô á!
-Anh á!
-THÔI- Quân lên tiếng cắt dứt cái điệp khúc “á” của tụi nó, đồng thời để bảo vệ cái màng nhĩ của mình
Nó nhìn Quân tìm một sự “đồng minh”, mắt long lanh “lừa tình”
-Hắn mới là con heo phải không Quân?
Quân nhìn mặt nó mà bỗng chốc đỏ mặt “Sao lại nhìn mình như vậy chứ???”, bối rối Quân quay đi
-Ờ….. không ai là heo hết, tới nơi rồi, Nhi có định ăn hay không? hay muốn ngồi đây cãi nhau??
-Ăn chớ
Nó nhanh chóng bước xuống xe, gì chứ ăn thì không thể bỏ qua được. Cái
câu châm ngôn của nó là “có thực mới vực được đạo”, cho nên ăn là trên
hết
Trước mặt nó hiện giờ là một cái nhà hàng hải sản với cái bảng hiệu to
đùng “Restaurant In The Lake”. Sở dĩ có tên đó là vì cái nhà hàng nằm
ngay giữa cái hồ và được nối với đất liền nhờ một cây cầu với hàng người đang ngồi câu cá
Nó hớn hở chạy tới chạy lui, cứ như đứa con nít lần đầu thấy người ta câu cá vậy
-Quân ơi, tí ăn xong đi câu cá nha!!- hí hửng
-Ừ- Quân mỉm cười
Quân lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười với nó trong khi đó thì cái tên Phong đó chỉ thích chọc nó thì mới vui được
-Đầu heo sao mà biết câu cá!
-Nè, không chọc tôi thì anh khó chịu trong người hả cái đồ đáng gét
Cuộc chiến của tụi nó cứ như vậy, bắt đầu vì những lí do thật là củ chuối và cũng kết thúc bằng cái sự tức giận của nó
Người quản lí đưa tụi nó đến cái bàn ngay bên cạnh thành hồ. Nó ngồi
ngay giữa, hai bên là Quân và hắn (cho tác giả ngồi giữa đi ^.^)không
khí mát mẻ, những đợt gió lùa vào làm tóc nó bay bay, thưởng thức cuộc
sống, yên bình mà hạnh phúc
Quân kêu thức ăn dọn đầy cả bàn
Vừa thấy thức ăn là mắt nó sáng rỡ, cầm đũa và gắp gắp gắp…… Đang ăn thì Quân gắp thức ăn cho nó
-Nhi ăn cái này đi
Là người lịch sự thì người khác gắp cho mình thì mình phải biết gắp lại, nó cũng là một người lịch sự nên cũng gắp bỏ vào chén Quân
-Ừ, Quân ăn cái này đi- cười tươi
“Ăn thì ăn đi, cứ gắp qua gắp lại, con heo như cô mà cũng biết gắp đồ
cho người khác sao? Mà đã gắp thì phải gắp cho đều chứ!!”- hắn ngồi nhìn mà sởn gai ốc, khó chịu muốn “bức tóc, móc mắt” (kinh khủng thật)
-Anh ăn đi, làm gì mà nhìn hoài vậy? Bộ anh ăn bằng mắt hả???
-………- không nói gì “Cần gì cô chứ, tôi tự gắp cũng được” rồi bắt đầu cầm đũa
Một lúc sau
-Aaaaa, món gì mà cay quá vậy?- nó lè cưỡi, nhăn mặt
-Đồ ngốc- trong khi nó đang cay muốn xè khói mà hắn lại phun ra một từ ngắn gọn như vậy
Nó cứ gắp, món nào cũng gắp, gắp đến nỗi gắp luôn ớt người ta để trang
trí mà không biết, và hậu quả là như vầy đây, lè lưỡi nước mắt chảy ròng ròng…… (~___~!)
-Cái đó là ớt, có phải là đồ ăn đâu- Quân lắc đầu thua luôn với nó rồi đưa cho nó chai nước.
-Không ăn món đó nữa, ăn cái khác.
Kèm theo lời nói là hành động, nó lại gắp thức ăn lia lịa trừ “món đó”
Chợt
Rầm
Nó đập tay xuống bàn một phát
-Quân à… trong…. mấy món này…. có rong biển không vậy?
-Có, Nhi bị gì vậy
-Chết rồi…… Nhi bị dị ứng, khó thở quá, tí nữa sẽ nổi ngứa đầy người thôi…..
Từ nhỏ nó đã bị dị ứng với rong biển, khổ nỗi trong món ăn lại trộn
chung một ít nên nó không biết, thành ra hậu quả là dị ứng “hoành hành”
-Thanh toán đi, tôi đi lấy xe, nhanh lên, dị ứng của cô ta thuộc dạng nặng, không nhanh thì không được đâu
Để lại Quân với nó, hắn chạy đi
“Cô ta cũng bị dị ứng với rong biển?… triệu chứng cũng giống mình? Sao giống…..?”- hắn không tin vào suy nghĩ của mình. Lấy xe thật nhanh
Nó được đưa đến một phòng mạch gần đó
-Phải chích thuốc mới giảm được sao?- Quân hét
-Sao? Cháu không chích đâu….. cho cháu uống thuốc đi ạ- nó khó nhọc nói
-Thuốc không đủ khả năng làm giảm dị ứng của cháu!- bác sĩ giải thích
-Không! vậy thôi cháu không chích đâu
Nó đứng dậy định bỏ đi nhưng hắn lại đẩy nó ngồi xuống
-Chích thuốc đi
Quân kéo tay hắn, Quân biết điều nó sợ sau con gián là chích thuốc vì
lúc nhỏ có lần vì đang chích thuốc mà ống chích lại bị gãy nữa chừng, đã đau càng đau hơn, nó bị bác sĩ bóp vào vết thương để ép cái cây kim ra, cho nên nó tởn tới già, cho tiền nó cũng không dám cho ông, bà nào
chích nữa
-Không có cách khác sao?
-Nếu để lâu thì dị ứng sẽ tăng và hại tới tính mạng
-Thật sao
“Xin lỗi Nhi, nhưng vì tốt cho Nhi thôi” Quân biết là nói thì không thể
nào thành công được nên chạy đến giữ tay nó. Nhưng nó lại dùng hết sức
mình mà vùng vẫy, miệng không ngừng hét
-Không, đừng……
Bốp
-Cậu làm gì vậy hả?- Quân gắt
-Nếu tôi không làm vậy thì cho dù mười người cũng không giữ im cô ta để chích cho đúng được
Nó ngất đi sau khi được hắn “tặng” cho một cú vào gáy
Bốn giờ sau, nó tỉnh lại, với cái đầu quay vòng, đến khi trái đất đã
ngừng quay và cái đầu nó cũng ngừng theo thì nó mới thấy Quân đang ngồi
gục mặt cạnh giường, còn hắn thì đang ngồi ở góc phòng
“Đang ăn mà? sao mình lại ở đây? Bị gì vậy nhỉ? Ax, sao đau đầu quá, chẳng nhớ được gì (nhưng ăn thì nhớ)”
(Chắc là bị đánh mạnh quá nên quên luôn òi)
Nó lay Quân dậy để giải đáp thắc mắc của mình
-Nhi tỉnh rồi hả?
-Sao Nhi lại ở đây? Đang ăn mà!!!
-Nhi không nhớ gì hả?
-Không nhớ thật sao?
-Ừ- Nó lắc đầu, thật sự là chẳng nhớ gì hết chỉ nhớ là ăn trúng miếng ớt thôi (!-!)
-Không lẽ đánh mạnh như vậy sao?
Quân kể cho nó nghe, từ đầu đến cuối, không sót một chi tiết và cái chi
tiết cuối cùng cũng là cái làm cho nó bực mình vì cái chi tiết đó mà đầu nó vẫn còn quay vòng vòng. Nó sấn tới chỗ hắn
-Ya- Đá vào chân hắn
Hắn mở mắt ra, nhìn nó có thoáng gì đó vui vui nhưng không ai thấy được. Đứng lên và nhìn chằm chằm nó (bị gì vậy nhỉ?)
-Sao anh dám đánh tôi hả?
-Muốn đánh lại à? Đánh đi
Nó giơ tay lên, nhưng….. nhìn mắt hắn sợ quá, lại nhớ tới chuyện lần
trước, đánh không lại hắn, lần này thua mà Quân thấy thì tiêu…..
-Hứ, vì tốt cho tôi nên….. tha cho anh đó
Rời khỏi phòng khám với sự luyến tiếc của nó (không phải tiếc phòng khám đâu)
-Không được câu cá rồi =_=
-Thôi để bữa khác, bây giờ Quân dẫn Nhi đi hội chợ chịu không? gần đây mới mở cái hội chợ
-Đi, chắc vui lắm đây, hehe- nó cười khoái chí tại lâu rồi có đi đâu
chơi đâu, mà lần đi chơi gần đây nhất là cái lần nó “được” hai con bạn
dụ ra gặp hắn và “được” hắn cho tập thể dục