7:00 pm.
Ở nơi phòng khách trong một căn biệt thự sang trọng tại Anh có một người đàn ông bằng cỡ tuổi trung niên đang ngồi đối diện với một cô gái khoảng chừng 17, 18 tuổi, khuôn mặt ông lạnh lùng như băng nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn còn nét ấm áp của mặt trời, còn khuôn mặt cô gái thì chẳng có một ánh nắng nào cả. Bỗng… miệng ông mấp mấy ra vài chữ.
– Tối nay con hãy bay qua Việt Nam!
– Tại sao vậy? – cô gái đó hỏi mà khuôn mặt lạnh tanh, khuôn mặt ấy chẳng có biểu hiện gì cả, chẳng biết là cô ấy đang vui hay buồn nữa.
– Ba muốn như vậy – Ông đáp lại nó một cách thản nhiên.
– Nhưng con không muốn.
– Không cãi gì nữa, ba đã mua sẵn vé bay cho con rồi, mau lên phòng sắp xếp hành lí, 9 giờ tối nay sẽ cất cánh.
Nó không nói không rằng gì nữa, đứng dậy bước lên phòng.
– Nếu con thích thì có thể kêu bạn con đi theo – Ông nói vọng theo khi nó vừa bước lên cầu thang.
Nó khựng lại 3s rồi tiếp tục bước đi. Đi lên đến phòng nó liền lôi vali ra để đựng đồ. Nó chỉ lấy vài bộ đồ cần thiết và vài thứ khác. Sắp xếp xong xui, Ry lấy cái điện thoại ra để gọi cho 2 con bạn thân.
….
Ting… ting… ting…
– A lo, ai vậy? – Mun đang ăn bánh coi phim ở trong nhà, nghe tiếng điện thoại rung liền lấy lên áp vào tai nghe.
“Tao” – Chất giọng lạnh lùng phát ra từ bên nó [ lạnh nhạt nhỉ ].
Mun thấy cái giọng quen quen, liền lấy ra nhìn lại cái tên trên màn hình điện thoại, đập vào mắt Mun nguyên chữ ” Băng Băng lạnh “.
– Ahihi.. mày hả? gọi tao có chi không?
“Xếp hành lí, 9 giờ tối ra sân bay về Việt Nam, kêu con Shin luôn”
Tút… tút… tút…
– Ê… ê… con kia… ashii…
….
Thế là Mun phải tra danh bạ để gọi điện thoại cho Shin.
Gì thế Mun? – Shin đầu dây bên kia sau tiếng tút dài cuối cùng cũng chịu bắt máy.
– Tất nhiên là có.
“Chuyện gì?”
– Con Ry kêu tụi mình xếp hành lí rồi tối nay ra sân bay đi về Việt Nam.
“HẢ…?? À mà mấy giờ vậy?” – Shin lúc đầu khá ngạc nhiên.
– Làm gì mà la lên dữ vậy? Hình như là 9 giờ tối nay á.
“Ừ… ừ… tao biết rồi, cúp máy đây”
– Ừ
…
9:00 pm tại sân bay nước Anh có ba người con gái đang đứng trò chuyện với nhau [nói vậy thôi chứ có Shin và Mun nói với nhau à]
– Chuyến bay từ Anh sang Việt Nam chuẩn bị khởi hành ( tiếng Anh).- Giọng nói ngọt lịm phát ra từ cái loa của mấy cô tiếp viên.
Vậy là ba người nhanh chân bước lên máy bay để ổn định chỗ ngồi, ở trên đó riêng đứa nào đứa nấy tự làm việc sở thích của bản thân. Ry ngủ, Shin đọc truyện tiểu thuyết, Mun vừa ăn bim bim vừa xem phim hài trên điện thoại.
~ 6 tiếng sau ~
Thời gian thấm thoát cũng trôi qua, cái nơi mà tụi nó đang cần đến thì cuối cùng cũng được đến.
[ Tua nhanh thời gian xíu ]
Tụi nó đồng lượt bước xuống máy và bây giờ tụi nó cũng chính là tâm điểm của mọi người. Nó nhíu mày khó chịu vì bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy. Sao ở bên nước nào nó cũng bị những ánh mắt đó nhìn thế? Bên Anh cũng có mà bên đây cũng có luôn là sao? Gạt bỏ tất cả ánh mắt khi tụi nó nhìn thấy ông tài xế xe riêng do chính ba nó kêu đang chờ tụi nó ở đằng kia. Bước nhanh lại phía xe đó, nó hỏi:
– Ông là người mà ba tôi kêu.
– Vâng, thưa tiểu thư – Ông ta cung kính cúi đầu chào.
– Được rồi.
Nó bắt đầu bước lên xe, 2 đứa kia cũng đồng loạt bước lên.
…
Tại Biệt Thự!
– Có tổng cộng bao nhiêu phòng? – Shin ở dưới phòng khách hỏi.
– Nhiều lắm! Có tới tận 7, 8 phòng lận – Mun lon ton chạy khắp nơi trên lầu.
– Đã vậy? – Shin nghe thế cũng phóng nhanh lên đó theo Mun. Chỉ có nó nảy giờ là ngồi ngay sô pha xem tin tức thôi.
…
– Mày lấy phòng nào Mun? – Shin hào hứng hỏi.
– Tao á? Tao lấy phòng thứ nhất phía bên phải – Mun cũng đáp lại lời Shin.
– Vậy tao ở chung phòng với mày nhá!
– why??
– Mày không nhớ hả Mun. – Shin đang cố gắng gợi lại chuyện cũ để thành chuyện mới.
– Nhớ gì là nhớ gì? – Mun mặt vô số tội hỏi ngược lại.
Bụp.. Thế là Mun hưởng chọn cú đập đầu do Shin làm.
– Đau..!! – Mun la.
– Cho mày vừa, bạn bè lâu năm mà quên vậy đấy.
– Rồi.. rồi.. sao, mày nói đi – Mun chào thua với con này.
– Tao sợ “ma” ý, nhớ chưa?- Nhắc đến từ “ma” thì giọng của Shin lại run lên.
– Nhớ rồi, vậy giờ mày có vô không đây?
– Tất nhiên là vào rồi – Shin phóng nhanh như quả tiễn chạy ào vào phòng.