Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 73: Gây Chiến74


Đọc truyện Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên – Chương 73: Gây Chiến74


Một đám mây đen to lớn che lắp cả bầu trời.

Có những cái gì đó đang tiến tới đây, một khí tức tà ác.

“Mọi người cẩn thận, kẻ địch bắt đầu tấn công!”, nhị trưởng lão có một món bảo bối khá thần kì.

Tùy là hình thức có hơi xấu xí, nói sao cho hợp nhỉ? Trông nó như cái chậu đựng nước vậy, nhưng ai mà quan tâm chứ! Chủ yếu là có lợi cho nhiệm vụ.

“Mọi người chú ý, bắt đầu bày trận!”, bốn vị trưởng lão cùng một tốp học viên khóa trên đứng thành ba vòng tròn bắt đầu bày ra kết giới.

Những học viên có chiến khí nghe theo sự chỉ huy của ngũ trưởng lão chia nhóm bảo vệ từng khu vực trong khi đàn anh và bốn trưởng lão lập kết giới và không để họ bị phân tâm.

Tốp pháp sư còn lại sẽ lo việc trị thương và tiếp tế.

“Tốt, bọn chúng sẽ không vào được kết giới này đâu!”, một đám học viên phấn khởi reo hò.

“Đừng có mà vội mừng, tương quan lực lượng của ta và bọn chúng chênh lệch rất lớn! Huống hồ có đánh thì chúng cũng không chết được!”, ngũ trưởng lão nhăn mày mà nói.

“Báo cáo! Có một đám người đang điên cuồng xông đến đây!”, nhóm trinh sát trở về báo cáo với nét mặt vô cùng hoang mang.


Mà cũng phải thôi, bởi vì phần lớn trong số đó chính là học viên của Hà Hoàng.

“Đám ruồi bọ cuối cùng cũng xuất hiện rồi à? Vậy đầu tiên là phải cắt đầu con đầu đàn nhỉ?”,điệu cười tà đạo của một ác ma thực thụ.

“Lũ Bách Thường kia, khôn hồn thì đưa tay chịu trói để bề trên của chúng ta còn suy sét mà tha cho các ngươi.

Còn không thì chôn thây ở đây đi nhé!”, một tên mặt mày hung tợn vác theo con đao to lớn trên vai mà cười một cách đắc chí với cái nhìn khinh bỉ.

“Ta khinh! Lũ chó đu theo chân chủ mà cũng dám nói chúng ta chịu trói ư!”, Cao Hoành Thí vẻ mặt tức giận chỉa kiếm về phía hắn và nói.

“Sư tỷ nói hay lắm, lũ chó quèn làm gì có cơ hội mà vác mặt lên đây nói chuyện chứ!”, một vài học viên khâm phục khí thế dũng cảm của Cao Hoành Thí hét lớn.

“Ha! Chỉ là một lũ yếu kém, bây giờ cũng không bằng quân số của Hà Hoàng mà cũng dám lên giọng.”, tên cầm đầu cười khinh bỉ mà nói.

Tiếng vỗ tay từ đâu phát ra, ngày một rõ ràng và lớn tới nỗi muốn làm thủng màng nhĩ.

Tất cả người bên phe địch vài người không chịu nổi nên đã ngất xỉu ngay lập tức, nặng hơn thì thủng cả màng nhĩ hay thổ huyết rồi chết luôn.

“Cái quái gì thế! Là kẻ nào?!”, tên cầm đầu bịt tai nhăn mặt.

“Hay, hay.

Hay cho một lũ chó tiên phong, à không là ruồi bọ dơ bẩn mới đúng mà cũng dám vác xác tới đây làm party máu cho ta đấy! Chắc các ngươi còn nhớ ta mà nhỉ?”, một ánh nhìn đủ bóp chết con mồi, là ai?
“Đúng là không ai độc mồm bằng lão mà.

Haha…!nhưng mà cái từ đó lão học từ cái lúc nào vậy nhỉ?”, Mặc Chi nhìn Huyền Ly mà cười ngây ngốc.

“Như vầy đi, bên các ngươi cử ra ba người mạnh nhất ra đây đấu với chúng ta, nếu mà bên ta thắng các ngươi cứ theo điều ta nói ban đầu, còn nếu bên ngươi thắng thì bọn ta đồng ý ra đi tay không.

À quên nữa, các vị trưởng lão sẽ không tham gia trận này.” một tên quân sư của tên áo đen đứng cạnh tên cầm đầu mà nói.

Vẻ mặt của hắn lộ ra một chút gian xảo khiến bên Bách Thường phải dè chừng.

“Ngươi nghĩ ngươi có tư cách ra điều kiện với chúng ta hả, tên cầy thui kia!”, một thân ảnh đi ra từ đám đông với nụ cười nhẹ.


“Tên kia, ngươi là ai mà đòi quyết định chuyện đại sự này.

Thế này là đã quá nương tay với các ngươi rồi!”, “Đại Đầu, ngươi cứ bình tĩnh, để ta xem hắn làm được gì.”, tên quân sư áo đen dơ tay chặn tên cầm đầu bảo hắn phải nghe theo sắp xếp của mình.

Mặc Chi lấy chiếc túi càn khôn bỏ ra hai tảng băng, nhìn kĩ chính là hai tên hoàng tử đã được tình báo báo cáo lại.

Lúc này hắn có chút trợn tròn mắt, nhất là tên Đại Đầu là đoàn quân phía sau, nàng lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt nở một nụ cười ác ma.

“Mới đó mà đã quên ta rồi à Lũ,Ruồi,Bọ.

Xem ra phá có mấy cái thành cũng không đủ gây ấn tượng với các ngươi à?” Mặc Chi nở một nụ cười tinh nghịch.

“Ta nhớ ra ngươi rồi! Ngươi là kẻ đã làm cho đại ca của ta phải bại liệt khi đưa tin tình báo trở về!”, một tên mặt đen xì xì giọng đầy tức giận nhìn về phía Mặc Chi đầy oán hận.

“Đại ca ngươi là ai nhỉ? Chúng ta có gặp hắn hả Huyền Ly?”, Mặc Chi xoa cằm nghĩ ngợi.

“Chắc là cái tên bị ngươi đá bay nhưng trái banh chứ gì?”, Huyền Ly vừa nói vừa ngoáy lỗ tai.

“Mà thôi, quan tâm làm gì? Sau ngày hôm nay bọn chúng cũng làm bữa party cho lão thôi mà! Giết nhiều quá ta cũng không biết tất cả bao nhiêu tên.”, Mặc Chi thở dài nhún vai một cách nhẹ nhàng.

“Thì ra ngươi chính là kẻ làm ra chuyện đó!”, tên Đại Đầu mặt nổi gân máu, mắt đỏ ngầu tràn đầy oán khí.

“Có chuyện gì vậy Mặc Chi? Các ngươi đang nói về chuyện gì vậy?”, ngũ trưởng lão nghiêm nghị nhìn Mặc Chi.

“À thì, con làm nhiều quá giờ cũng không nhớ mình đã làm cái gì luôn.”, Mặc Chi lắc đầu chịu thua với vẻ mặt vô tội.


“Để ta thống kê cho ngươi nghe xem học trò của ngươi đã làm cái gì.

Thành trì bị phá hủy hai mươi bảy cái, số người thiệt mạng một vạn, hai người bị bắt cóc.”, tên quân sư nhăn mặt nói.

“Gì chứ! Ít vậy hả? Vậy chốc nữa làm thịt các ngươi xong ta và Huyền Ly đi san bằng nước ngươi luôn? Sẵn tiện xây vài cái hồ cá xấu chặt khúc bọn hoàng thất ném xuống cũng quá sảng khoái mà nhỉ?”, Mặc Chi vẻ mặt tính toán một cách nghiêm túc.

Nàng còn định cho dâng sóng thần cuốn hết lâu đài, cung điện gì đó của chúng sau đó xây một khu nghỉ mát nổi tiếng nhất đại lục.

(Nhưng mà Mặc Chi à, ước mơ chỉ là ước mơ thôi nhé.

Tỉnh lại dùm tui! Nói gì thì nói chứ bản thân tui cũng muốn như vậy)
Mọi người ai nghe xong, mặt mày cũng xanh lè không tin vào những gì mình nghe được.

Chỉ có ngũ trưởng lão là cười một cách vô cùng sảng khoái.

Ngũ trưởng lão vỗ vai Mặc Chi rồi dơ ngón cái lên và nói: “Đúng là học trò cưng của ta mà, ha ha ha!!”, “Trời đất ơi, đây có đúng là ngũ trưởng lão mà tôi từng kính trọng không vậy? Ngài ấy mà cũng có ngày cười một cách sảng khoái như vậy sao?”, học viên khi chứng kiến cảnh này cũng không biết nói như thế nào, tuy là không nói to nhưng mọi người đều có chung một luồng suy nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.