Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 4: Cuộc hội ngộ phía sau tấm gương


Đọc truyện Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên – Chương 4: Cuộc hội ngộ phía sau tấm gương

Đêm xuống những ngọn đèn lại được thắp sáng lên. Dưới ánh lửa, từng đoàn người ca hát nhảy múa vô cùng vui vẻ.

Hôm nay là ngày mà họ thu hoạch lương thực, ngày mà cây Tinh Thủy Thảo ra trái vô cùng trân quý và đây cũng là lễ hội đón chào đứa bé vừa xuất hiện tại cõi đời này, tại bộ lạc Changlasiss.

Mặc Chi được Yang mặc một trang phục thật đẹp đẽ để đi tham gia lễ hội. Ai nấy cũng đều cười vui vẻ và vô cùng phấn khởi. Mặc Chi trầm trồ vì bây giờ nàng mới biết được văn hóa ở đây thật là sôi nổi và độc đáo. Nếu như nàng ở thời hiện đại trước giờ nàng chỉ đi làm nhiệm vụ tổ chức giao hoặc là tự nhốt mình trong phòng để chế ra một loại thuốc độc nào đó.

Khung cảnh bây giờ làm nàng rung động trước cái đẹp của con người ở đây. Đa số vị thành niên toàn là những tuấn nam mĩ nữ làm lay động lòng người. Nàng mặc trang phục màu đỏ bắc mắt, đầu đeo khóa Tinh Vũ phát ra ánh sáng xinh đẹp mê hoặc con người. Nhìn nàng bây giờ giống như là một tiểu mĩ nhân yêu mị với đôi mắt màu xanh như viên bảo thạch hiếm thấy.


“Tới giờ thu hoạch Tinh Thủy Thảo và làm nghi thức!” Đại trưởng lão hô hào mọi hưởng ứng. Các cô gái nhảy những vũ điệu uyển chuyển tay bưng rỗ đựng Tinh Thủy Thảo trân quý. Những chàng trai đánh trống khua chiêng hát lên những bài ca sôi động.

“Mặc Chi sau nghi thức mỗi người chúng ta sẽ có được một quả Tinh Thủy Thảo.”, “Nó có công dụng gì nga?” Mặc Chi nhìn những quả Tinh Thủy Thảo giống những bọng nước dễ vỡ. Vỏ trong suốt bên trong là một thịt quả màu đỏ.

“Công dụng có thể so với các loại dược liệu quý hiếm trong luyện dược. Đối với người bình thường thì có thể thay đổi gân cốt của họ.” Yang từ từ giải thích cho Mặc Chi.

“Tới giờ làm nghi thức!” Đại trưởng lão cùng mười vị trưởng lão khác bước lên sàn. Mọi người hướng về hai bức tượng thần mặt Trời và mặt Trăng ngước nhìn với ánh mắt tôn kính.

“Thần mặt Trời là cha, Thần mặt Trăng là mẹ. Hôm nay là nghi lễ chào đón một đứa trẻ mới được sinh ra đời. Với muôn lòng thành kính, xin người hãy ban phước lành cho đứa trẻ ấy!” Bên dưới Yang bồng Mặc Chi đi lên. Mặc Chi khi tiếp xúc với hai bức tượng trên này cảm giác được uy áp thật lớn nhưng đổi lại nó không khó chịu như là nàng nghĩ. Đại trưởng lão bồng Mặc Chi đặt vào bàn tay của hai bức tượng, một luồng sức mạnh kì bí nào đó xâm nhập vào cơ thể làm nàng cảm thấy thật đau đớn. Long mệnh trên tráng bỗng dưng lại xuất hiện. Mười một vị trưởng lão trầm trồ. Mọi người bên dưới thấy ánh sáng nâng Mặc Chi bay lên họ quỳ lạy cho đó là hai vị thần xuất hiện. “Tỷ, từ trước đến giờ Kang chưa thấy nghi thức nào mà hai vị thần thật sự xuất hiện. Lòng của Kang bây giờ cảm thấy thật hạnh phúc.” Kang ngước nhìn ánh sáng trên sàn.

Mặc Chi cảm thấy đau đớn tột cùng. Giống như nó đáng tạo cho nàng một thân thể mới “Chuyện gì thế này! Ngực mình bây giờ thật nhói, thân thể giống như bỏ vào lò lửa đúc khuông vậy.” Đôi mắt Mặc Chi bây giờ càng làm nàng đau đớn hơn giống như là móc mắt của nàng vậy.

Ánh sáng màu đỏ và trắng xen kẽ lên tiếp bao phủ lấy nàng giống như một con sâu nằm trong kén. “Đây là Hoàng Tinh Thể?” Trận pháp có thể nặn ra hình hài của con người thất truyền bấy lâu nay lại tái xuất. Ánh sáng biến mất cái kén màu đỏ dần dần nứt ra từng miếng một. Trong cùng là cái kén màu trắng bao phủ lấy thân nàng giống như xác ướp.


Mọi người đều trầm trồ lần đầu tiên họ thấy hai vị thần – cha mẹ của họ tặng món quà lớn lao cho đứa trẻ thiên bẩm này. Đúng là trời cao có mắt.

Bên trong cái kén.

“Đau thật! Đây là một không gian khác nữa ư.” Mặc Chi ngồi dậy khi thấy bản thân có sự biến đổi làm nàng thất thần hơn “Đây là mình sao?” Ngồi thần thừ trước một chiếc gương trong suốt bộ dạng này của nàng bây giờ phải nói là yêu mị vô cùng làm cả tiên cũng phải ganh ghét đố kị. Mái tóc bạch kim dưới phần đuôi hơi đỏ, đôi mắt xanh như viên bảo thạch bây giờ bên còn lại là đôi mắt vàng kim tức đôi mắt của rồng. Dáng vẻ bây giờ của nàng hẳng là làm cho mọi người một phen thất thần, “Nên khiêm tốn lại thì hơn!” Bên phải của nàng bỗng xuất hiện một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn, “Hừm, cũng đúng lúc đấy nhưng chỉ khi ra ngoài giang hồ mới dùng. Nhưng còn tóc và mắt cũng nên bình thường như mọi người là được. Đúng rồi mình phải khiêm tốn.” Mặc Chi xoa cằm ngẫm nghĩ rồi nhìn thấy bên kia có một cái gì đó phát sáng. “Nga là bảo bối nga!!” Mặc Chi vui sướng chạy tới đón lấy bảo vật. Tay trái nàng là túi càn khôn tay phải là nhẫn không gian tiện quá còn gì. Bỗng nàng cảm thấy như có cái gì đó làm nàng đau đớn lồng ngực rất đau.

Nàng tới trước một chiếc gương chạm tay vào bên kia chiếc gương là một thiếu niên trông giống nàng như một khuôn đúc ra. Thiếu niên bên kia chiếc gương cất giọng nói: “Ngươi trông thật giống ta, ngươi là người mang Long mệnh đúng không?” Mặc Chi thẫn thờ sao người kia lại biết mình mang Long mệnh? Duy nhất chỉ có nửa kia của nàng, nàng chợt nhận ra điều gì đó: “Không lẽ ngươi là nửa còn lại tức là ca ca của ta!”, thiếu niên bên kia tấm gương xúc động từ lâu hắn đã nghi ngờ rằng mình có một người em nhưng hắn đoán chỉ là trực giác cho thấy vậy.

Giọt nước mắt rơi xuống. Khuôn mặt của Mặc Chi đẫm lệ tuy nàng biết ở thế giới này mình có một người anh em song sinh nhưng cuộc gặp gỡ này quá ngắn ngũi. Nếu muốn tìm thấy người ca ca này trước năm hai tuổi thì phải vượt qua tử kiếp.


Thiếu niên chạm tay vào gương giống nàng nhìn nàng với nụ cười ấm áp. “Đừng khóc, một ngày nào đó nhất định ta sẽ tìm ra muội nên đừng lo lắng. Nếu muội tìm ta Thì tới đại lục Yala. Ta là tứ hoàng tử của vương triều Âu Dương, tên ta Âu Dương Nguyên Minh.”, “Muội nhớ rồi! Tên muội là Mặc Chi đại lục Satana.” Mặc Chi cười lên trong niềm hạnh phúc và đầy nước mắt. Nguyên Minh dần biết mất trước mặt nàng để lại cái chạm tay rồi biến mất.

Khi đó nàng biết không gian này là do Long mệnh tạo ra tức hai huynh muội bọn họ có thể gặp gỡ nhau qua tấm gương này trong mọt thời gian nhất định.

Cái kén cuối cùng nở ra là thân hình của một tiểu hài tử bốn tuổi. Nàng bây giờ tóc đen mắt xanh như mọi khi không giống như trong không gian lúc nãy. Tiếng bước chân vội vả chạy lên sàn ôm lấy Mặc Chi. Yang khóc nức nở ôm chầm lấy Mặc Chi: “Muội lâu như vậy biết làm cho ta và Kang lo lắng lắm không?” Mặc Chi lúc ấy ngơ ngác nhưng hồi tỉnh lại cũng đáp trả Yang bằng một cái ôm ấm áp và nước mắt của một tiểu hài tử xa mẹ lâu ngày.

Tym và bỏ phiếu cho mình có thêm động lực viết tiếp vào ngày mai nha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.