Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 19: Có người kiếm chuyện (2)


Đọc truyện Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên – Chương 19: Có người kiếm chuyện (2)

Mặc Chi trở về phòng của mình với một nụ cười đầy mưu mô.

“Ngươi định như thế nào?” Huyền Ly có lẽ đã hiểu Mặc Chi đang sắp đặt một cái gì đó tiện thể hỏi vài lời.

“Kịch bản của ngày mai a! Diễn viên của bổn cô nương ta chắc bây giờ đang rất vui vẻ chờ vai của mình ngày mai.” Mặc Chi chỉ nói vài câu ẩn ý. Ngày mai nàng sẽ cho Kang biết bộ mặt ý trung nhân ngày đêm mong nhớ của hắn!

“Bị nha đầu ngươi nói như vậy thì chắc kết cục cũng chằng tốt đẹp gì. Thật thâm độc nga!”

Huyền Ly cảm thán trước một tiểu cô nương tâm địa thâm sâu, khó đoán và nhiều bí mật vô cùng này.

Mặc Chi đi đến bên chiếc đèn lồng để bàn và thổi tắt nến.

“Đang làm gì?”, “Ngủ a! Để ngày mai có tâm trạng tốt xem kịch.”

Mặc Chi chui vào trong chăn và bắt đầu đánh giấc ngay sau đó. “Ả Như Viên đó đúng là mệnh khổ, chọc ai không chọc mà lại chọc ngay thần chết.”

Huyền Ly cảm thấy thương hại nhưng cũng không phải thương hại gì mấy cho Cao Như Viên.

Buổi sáng.

Mặt trời lên đỉnh tỏa tia nắng ấm áp. Chim muôn hót líu lo, cây cối xanh tươi dưới bầu không khí trong xanh của buổi sáng.

Trong căn phòng. Mặc Chi bây giờ đã không còn ở trên giường. Tuy là chăn gối vẫn còn lộn xộn. Một con người với dáng ngủ thô bạo nằm dưới đất vẫn say sưa ngủ như không biết gì.

Mặc Chi lăn rồi đụng trúng chân bàn.

“A! Ai đánh ta!” Nàng bật dậy thì đầu lại trúng cạnh bàn.

“Oáp… sáng rồi hả.” Mặc Chi ngồi ngáp mấy cái rồi đi xuống sửa soạn.


Nàng nắm mặt nạ quỷ mở cửa đi ra bên ngoài. Nàng vươn vai dưới ánh nắng ấm áp.

“Ỷ! Chim bồ câu của vị nào sao lại đậu ở đây?” Mặc Chi thấy bồ câu đậu trước cửa phòng của Kang thắc mắc rồi đi tới lấy con bồ câu.

Nàng thấy bức thư dưới chân bồ câu rồi lấy dở ra xem.

“Tối nay hẹn chàng ở phủ của ta! Cao Như Viên!” Nàng không ngờ ả Như Viên này lại tự mình dâng tới cửa a!

“Gửi sai địa điểm rồi.” Nàng cười lạnh, nhét lá thư vào lại rồi ôm bồ câu chạy tới phủ của Lưu Chúc Thành.

Mặc Chi nhẹ nhàng đáp xuống. Không một ai có thể nhận thấy sự hiện diện của nàng.

“Nếu như muốn thì ta thành toàn cho đôi cẩu năm nữ các người.” Mặc Chi bước tới gõ cửa phòng của hắn rồi đặt bồ câu xuống đất.

Nàng tránh ở một chỗ khác quan sát biểu hiện của Lưu Chúc Thành.

“Ai đó?”

Lưu Chúc Thành mở cửa nhìn thấy một con bồ câu rồi nhặt lên xem.

“Là thư của Viên Viên! Tối nay hẹn chàng ở phủ của ta!” Vẻ mặt hắn như toát lên vẻ vui mừng không ngờ Cao Như Viên vậy mà lại chủ động kêu hắn tới phủ của nàng ta.

“Ha! Chờ xem vui mừng bao lâu!” Mặc Chi cười lạnh rồi thân ảnh nàng biến mất.

Buổi tối.

Phủ thái tử, tại phòng của Yang.

“Ăn mặt đơn giản là được, nàng đang mang thai.” Lưu Khải đứng ngồi không yên nhìn đám cung nữ sửa soạn cho Yang.


“Phải đấy! Tỷ của ta đẹp sẵn rồi. Mấy cái son phấn đậm sắc đó chỉ làm tỷ ấy mất đi vẻ đẹp tự nhiên mà thôi.” Kang cũng tiếp thêm vài câu.

“Mặc Chi muội ấy đâu?”, “Muội ấy bảo là bữa nay mặc đồ nữ nên cần trang hoàn vài thứ!”

“Không ngờ nga!” Yang hơi bất ngờ trước câu nói này của Kang. Mặc Chi trước gì tính cách mạnh mẽ không thích mặc y phục nữ mà bây giờ lại chủ động như thế!

“Ồn quá đấy! Mặc Chi kéo cửa đi vào trong phòng.

Mặc Chi mặc một bộ y phục màu xanh lá khoác thêm một chiếc áo lụa mỏng màu trắng bên ngoài, tay áo dài cột nơ nhỏ. Kiểu dáng gọn gàng đơn giản, váy ngắn ngang đầu gối tạo vẻ ngây thơ đáng yêu. Khuôn mặt trắng hồng, đôi môi đỏ mọng không sử dụng son phấn. Mái tóc cột cao kèm thêm vài món trang sức đơn giản. Hài màu xanh bên trên có một cục lông đáng yêu.

Mọi ánh mắt bây giờ đều hướng về nàng. Ngoại trừ nam trang thì dáng vẻ đáng yêu của nàng bây giờ vô cùng phù hợp với một tiểu hài tử tám tuổi.

Kang đứng dậy vổ tay táng thưởng. “Muội hôm nay không còn là một ông cụ non nữa. Bây giờ đúng là đáng yêu gấp vạn lần.”

“Phải đó! Mặc Chi đúng là rất dễ thương.”, “Ta muốn ôm rồi nựng muội ấy quá a!” Cung nữ trong phòng bây giờ thì cứ xào xáo ồn ào. Muốn ôm lấy tiểu hài đáng yêu vô đối này cho thỏa mãn ước muốn.

“Đừng mãi nhìn Mặc Chi, thê tử của ta cũng đẹp lắm mà.” Lưu Khải đỡ Yang đứng dậy.

Yang mặc y phục xanh lam, kiểu dáng đơn giản không gò bó nhưng vẫn tôn lên nét đẹp cao quý của nàng. Nàng búi tóc đơn giản cài trâm phụng và vài trâm hoa nhỏ đơn giản.

“Như vậy mới đúng là Yang!” Mặc Chi và Kang đồng thanh khen ngợi.

“Đi thôi!” Yang khoác tay của Lưu Khải mỉm cười rồi cả đoàn người rời phủ tới yến tiệc.

Có thể nói quý tộc bây giờ có thể nói là nhiều hơn cả yến tiệc trước gấp ba lần.

Bên trái là những quý tộc đang nói chuyện sôi nổi.bên phải toàn là những tiểu thư thiếu gia xuất thân quyền quý xinh đẹp kiêu ngạo.


Mặc Chi và Kang đi vào chỗ ngồi, lần này nàng ngồi chung với Kang hàng thứ hai sau Yang và Lưu Khải để quan sát hai con người kia.

Hoàng đế và hoàng hậu bước vào, mọi người đứng dậy hành lễ rồi tuyên bố khai yến.

“Ngươi thấy không? Tiểu thư ngồi bên đệ đệ của thái tử phi đúng là tuyệt sắc giai nhân!”, “Đúng đó! Nhỏ tuổi mà vẻ đẹp yêu mị này đúng là làm con người si mê.” Mấy tên thiếu gia nhìn Mặc Chi tỏ vẻ ái mộ, trầm trồ khen ngợi.

“Gì đâu chứ! Thứ vải nó mặc đúng là thô thiển.”, “Phải nga, còn nhỏ như thế, ăn mặc vậy là để dụ nam nhân hay sao!”, ” Hồ ly tinh không biết liêm sỉ.” Mấy vị tiểu thư thì lại tỏ vẻ chán ghét, chỉ trỏ còn mắng người.

Mặc Chi bên này vẫn thản nhiên ăn hoa quả mặc kệ sự đời. “Này, mấy người kia nói thế muội không giận à?” Kang ghé tai nói nhỏ với Mặc Chi.

“Miệng lưỡi thế gian, kệ bọn họ đi!” Mặc Chi lột quýt bỏ một miếng vào miệng của Kang rồi lại ăn tiếp.

“Ừ!” Kang thấy vậy cảm thấy Mặc Chi thật dễ dãi nhưng sự thật thì trái ngược hoàn toàn.

Các quý tộc dâng lên các món đồ châu báu làm quà tặng cho Yang mừng cho nàng mang thai.

Một vị tiểu thư dâng tặng một khúc đàn. Đàn xong nàng ta tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn Mặc Chi nhưng Mặc Chi lại tỏ vẻ không thèm để ý làm nàng ta vô cùng tức giận.

Nàng ta quay lại chỗ ngồi rồi kéo áo một nam nhân nói cái gì đó.

Hắn bước ra khỏi chỗ ngồi. Thỉnh an hoàng đế: “Nghe nói Muội muội của thái tử phi võ nghệ cao cường tại hạ muốn được thỉnh giáo một lần.”, “Chuẩn tấu!” Hoàng đế vui vẻ muốn nhìn thấy thực lực của Bạch Ngân chiến sĩ là như thế nào.

Mặc Chi ngồi ăn cảm thấy tên này là muốn trả thù cho muội muội muốn kiếm chuyện với mình.

“Đúng là không biết thức thời.” Huyền Ly cảm thán cho một tên đầu óc ngu si muốn làm anh hùng.

Mặc Chi cầm quạt trúc rời khỏi chỗ ngồi cầm theo chùm nho vừa đi vừa ăn.

Mọi người di chuyển đến một võ đài.

“Không biết cô nương muốn thi môn gì?”, “Tùy tiện.” Thấy Mặc Chi ngó lơ mình như thế làm cho hắn bị sỉ nhục.

“Vậy thì kiếm đạo.” Hoàng đế đưa ra quyết định, tên nam nhân lúc này cười kiêu ngạo nghĩ Mặc Chi sắp tới số.

“Được.” Cả hai đồng thanh đáp.


“Không biết tự lượng sức!”, Nam nhân cầm trường kiếm lao tới chỗ Mặc Chi. Mặc Chi vẫn thản nhiên mặc cho hắn ta đánh như thế nào cũng không trúng được nàng.

“Nhanh quá! Mình đã dùng tám phần công lực vẫn không đánh trúng con ả đó!” Mặc Chi xoay người đá văng kiếm của hắn ra khỏi kháng đài. Ai nấy cũng đều ngờ ngàng. Bạch Ngân chiến sĩ mà bị đánh bay kiếm dễ dàng vậy ư?

Nam nhân tức giận lao tới, trong tay áo có một thanh chủy thủ tấn công Mặc Chi.

“Dùng ám khí a! Gian lận kìa.” Kang bên dưới kháng đài hô to. Nhưng cả đám người đều im lặng vì sợ đắc tội với một nhân vật nổi danh này.

Cổ áo Mặc Chi rách một đường nhỏ. Nàng đứng yên một chổ cầm quạt đứng cười khiêu khích.

“Nga! Bạch ngân chiến sĩ chỉ có vậy thôi à. Nãy giờ ta chưa kịp khởi động gì cả.” Mặc Chi bóc quả nho cuối cùng bỏ vào miệng rồi đứng cười trêu chọc.

“Người đó sợ quá rồi nói sản chăng?” Đám đông xì xào bàn táng Mặc Chi đứng cười trên võ đài.

Nam nhân bùng bùng lửa giận lao tới định đâm chủy thủy vào cổ Mặc Chi nhưng thanh thanh chủy thủ của hắn bị Mặc Chi dùng quạt chặn vại cứng ngắt.

“Ngươi!”, “Ngươi cái giề? Tới lúc ta căng cơ khởi động rồi nga!” Mặc Chi thân ảnh quỷ dị biến mất. Tên nam nhân bây giờ tự dưng cảm thấy cột sống đau đớn. Tay chân muốn bứt ra khỏi cơ thể.

Một thân ảnh dưới chiếc mặt nạ quỷ đáng sợ đánh hắn không thể phản kháng.

“A!” Hắn kêu một tiến thảm thiết, xương cốt hắn nát vụn nằm chậc vật trên võ đài bị nàng đá xuống.

“Ca! Tiện tỳ nhà ngươi dám! Dám dùng ám chiêu hại ca ca của ta!” Vị tiểu thư ôm lấy nam nhân xương vốt nát vụn khóc lóc.

Mặc Chi rơi xuống võ đài nhẹ nhàng như lông vũ. Chiếc mặt nạ làm cho ai cũng cảm thấy sợ run người. Đánh người ra nông nổi này thì…

“Hắn ta xài ám khí, ta dùng tay không sao nói là xài ám chiêu chứ!” Mặc Chi cười khinh bỉ nhìn nam nhân đang thoi thóp đau đớn nằm kia rồi chỉ vào mặt vị tiểu thư kia nói.

“Đúng đó! Ca ca của ngươi sử dụng ám khí muốn giết cả muội muội ta chứ chỉ giáo cái gì!” Kang tức giận đứng ra bảo vệ Mặc Chi trước mặt vị tiểu thư kia.

Like và bỏ phiếu cho mình nha!

Mọi người đọc truyện vui vẻ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.