Đọc truyện Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên – Chương 15: Đệ đệ huynh nói là nữ!
Mặc Chi nghe từ triệu kiến ngay lập tức liền liều uống một ly rượu và nằm say ở tại chỗ ngồi. Yang quay ra sau thấy Mặc Chi đã gục và nhìn thấy ly rượu trên bàn.
“Phụ hoàng cho phép nữ nhi dẫn muội ấy về. Nữ nhi quên muội ấy còn là hài tử không chuẩn bị nước trái cây.” Yang đứng dậy kính cẩn thưa.
“Được rồi, con cứ đưa muội muội về nghỉ ngơi.” Hoàng đế Lưu Khang xua tay bảo tùy ý. Yang nghe vậy liền dìu Mặc Chi về cung.
Trên đường về cung.
“Tỷ… nất… muội được… về… rồi hả?” Mặc Chi mặt đỏ bừng, đầu quay mòng mòng và còn nất vì rượu mạnh. “Muốn rời đi thì cứ nói ta đưa muội về. Chứ uống thế này. Aiz…” Yang thở dài nhìn bộ dạng say xỉn bây giờ của Mặc Chi lắc đầu. Mặc Chi được đưa lên giường. Cung nữ cởi giúp nàng lớp áo cho đỡ nóng và đắp chăn cho nàng rồi theo Yang lại yến tiệc.
“Hưm hưm…. phải vào… nất… Long mệnh không…. gian… Kêu lão… yêu quái…nất…giải… nất… rượu cho mình mới được.” Mặc Chi vừa nói vừa chỉ này chỉ nọ rồi té xuống giường. Nàng đi vào không gian Long điện. Rớt ngay trên người Huyền Ly.
“Con nhóc thối làm gì mà hôi quá vậy.”, “Ha ha… nất… uống rượu ớ! Ha ha ha…” vừa dứt câu nàng liền gục ngủ trong lòng Mặc Ly.
“Như vậy có phải khả ái hơn không.” Huyền Ly chọt chọt má Mặc Chi. “Ợ ~” Mặc Chi ợ một cái mùi rượu liền toát ra nồng nặc. Huyền Ly nín thở lấy tay quạt quạt. “Ta xin rút lại câu vừa nãy.” Nói rồi hắn đi lấy dược giải rượu cho nàng uống rồi đặt nàng trên chiếc giường lông mao ấm áp rồi biến đâu mất.
Tấm gương bên kia đột nhiên sáng lên. Âu Dương Nguyên Minh kêu Mặc Chi trong tâm trạng phấn khởi vô cùng. “Mặc Chi muội có đó không?”, nghe thấy tiếng của Âu Dương Nguyên Minh nàng lăn xuống giường, tay vịn giường cố đứng dậy. Dáng đi lảo đảo xém đập mặt vào gương. “Ca… nất… hả.”, “Muội sao vậy?” Âu Dương Nguyên Minh thấy Mặc Chi mặt đỏ kè còn nất. “Ha ha, uống… nất… tí rượu ớ mà…” Mặc Chi ngồi phịch xuống đất tay vịn tấm gương vừa nói vừa cười vớ vẫn như một con sâu rượu. “Hể, mới tám tuổi mà muội dám uống rượu à.” Âu Dương Nguyên Minh quát. “Vì bất… đắc dĩ mà… a…nất.” Mặc Chi mắt nhắm mắt mở dường như rất buồn ngủ. “Có uống thì cũng phải để ca ca uống. Ta không cho phép muội đụng vào rượu.” Âu Dương Nguyên Minh ngồi giáo huấn Mặc Chi một trận. “Nhưng ca… nất… đâu có ở… nất… đó. Rượu mạnh thật… nất… uống giải rượu rồi vẫn… nất… chưa hết!” Mặc Chi nói xong liền gục ngã trước gương. Đánh một giấc thật ngon để ngày mai có thể khởi hành. “Ở đây mọi người đều tưởng muội là nam nhi nên phong làm ngũ hoàng tử a.” Âu Dương Nguyên Minh thấy Mặc Chi bên kia đã đi vào giấc ngủ nên không nỡ kêu nàng dậy trò chuyện. Rồi lại cười mỉm kết thúc cuộc trò chuyện.
Hoàng hậu Nguyệt Giao thấy Âu Dương Nguyên Minh trong phòng chạy tới ôm chặt. “Con tự dưng biến mất trước mặt ta. Làm ta sợ quá đi mất!” Cùng lúc đó hoàng đế Âu Dương Mặc và Thái tử Âu Dương Mặc Nguyên đi vào thở phào nhẹ nhỏm. “Lúc nãy mậu hậu đi vào thấy con biến mất lúc đó liền hoảng sợ vô cùng.” Nguyệt Giao lấy khăn lau nước mắt.
“Phải đó! Đệ đi đâu vậy? Ta và phụ hoàng cũng rất là lo.” Âu Dương Mặc Nguyên cũng hỏi Âu Dương Nguyên Minh một câu như vậy.
“Nếu đệ nói đã gặp nửa kia của mình thì sao.”, “Nửa kia? Con đang nói gì vậy Minh nhi.” Nguyệt Giao khó hiểu nhìn Âu Dương Nguyên Minh. Chưa bao giờ nàng thấy hài nhi của mình cười một cách tự hào hạnh phúc như vậy.
“Con đã gặp được nó! Ở đâu?”
Âu Dương Mặc kích động khi nghe câu nói này của Âu Dương Nguyên Minh.
“Mấy người năm đó có phải giấu ta điều gì?” Nguyệt Giao nghi hoặc nhìn Âu Dương Mặc và Âu Dương Mặc Nguyên “Mẫu hậu đó là vì…”, “Con im miệng cho ta.” Âu Dương Mặc Nguyên định giải thích nhưng vô dụng.
Âu Dương Mặc thở dài và kể lại tất cả mọi chuyện từ tám năm trước. “Đứa con trai xấu số của ta.” Nguyệt Giao ôm mặt tựa vào người Âu Dương Mặc khóc nức nở.
“Đệ ấy đúng là một đứa trẻ xấu số.” Âu Dương Mặc Nguyên cảm thấy thương cho đệ đệ của mình. Còn nhỏ như vậy đã phải lưu lạc nơi xa xôi.
“Không biết nó có sống tốt không?” Nguyệt Giao bây giờ cảm thấy đau lòng. Là nàng bỏ rơi nó.
“Sống rất tốt! Hơn nữa còn mang trong người thất hệ nguyên tố.” Âu Dương Nguyên Minh trấn an mẫu hậu của mình sau cú sốc đó. “Nếu nó trở về ta lại có thêm một ngũ hoàng tử, một đệ đệ nữa rồi.”, “Phải, phải!” Âu Dương Mặc Nguyên cảm thấy vô cùng tự hào. Trong ba năm qua đã lên kế hoạch đi tìm bằng được đệ đệ thất lạc.
“Huynh nói cái gì mà đệ đệ. Nửa kia là nữ nhi. Không phải nam nhi như huynh nghĩ à mà nó cũng có vài nét giống nam nhi thật, tuấn tú vô cùng.” Âu Dương Nguyên Minh tấm tắc khen một câu.
“Là nữ sao? Vậy thì là công chúa.” Âu Dương Mặc vui mừng đây là đứa con gái mà mình cảm thấy tự hào. “Theo tính cách muội ấy thì thần nhi nghĩ vẫn nên giữ hiệu hoàng tử thì hơn. Nhìn muội ấy cứ như con trai vậy. Mặc đồ toàn là nam trang.” Âu Dương hồi tưởng lại những lúc gặp Mặc Chi.
“Vậy muội ấy ở đâu? Tên là gì.” Âu Dương Mặc Nguyên hỏi vào trọng điểm. “Muội ấy tên Mặc Chi, sống tại đại lục Changlasiss, bộ lạc cổ xưa Satana quy ẩn thần bí. Thực lực hình như ban nãy đệ cảm nhận được hình như là…” Âu Dương Nguyên Minh hồi tưởng lại cảm giác.
“Là?” Mọi người đều nôn nóng muốn nghe.
“Tôn Quân đỉnh phong.”
Xin lỗi mọi người vì hôm qua chỗ của ad bị cúp điện một ngày trời giờ mới có lại. Nên giờ pin đang ở mức 5% không thể viết tiếp nên chap hơi ngắn.
Xin lỗi mọi người!