Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 13: Kinh thành, nơi tỏa sáng tâm hồn ăn uống (2)


Đọc truyện Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên – Chương 13: Kinh thành, nơi tỏa sáng tâm hồn ăn uống (2)

Mặc Chi chạy ra khỏi đường lớn. Lúc này đôi mắt nàng bỗng dưng sáng lên rực rỡ. “Khu phố đồ ăn a!” Nàng là một con người có tâm hồn ăn uống. Sở thích vẫn y như thời hiện đại, nàng có thể ăn hai mươi con gà nướng mà không biết ngán. Đồ ngọt thì chỉ cần ở đâu có đồ ngọt thì ở đó có Mặc Chi.

Mặc dù vậy nàng vẫn không mập nhưng đổi lại không cao lên được chỉ dừng lại ở một mét bốn lăm. Nên vẫn luôn bị người ta trêu chọc là nhóc chưa dậy thì. Nàng ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt. “Bánh quế hoa đặc biệt. Ghé qua thưởng thức đi!” Chủ quán rao rất nhiệt tình. Mặc Chi bị hấp dẫn bởi mùi thơm đó đi tới bảo ông chủ lấy năm cái. “Không ngon không lấy tiền. Chắc đây là lần đầu khách quan được ăn nhỉ?” Mặc Chi nhìn chiếc bánh được làm rất là tinh xảo và đẹp. Nàng đưa bánh vào miệng cắn một miếng.

Vị bùi của vỏ bánh, vị ngọt của nhân bánh làm cho nàng cảm thấy đây là tuyệt phẩm nhân gian. Thấy nàng ngon miệng ông chủ vui vẻ vô cùng. “Ông chủ, ta mua hết bánh hôm nay.” Mặc Chi ăn xong năm cái bánh liền bảo ông chủ gói tất cả đống bánh còn lại. Mặc Chi đưa cho ông chủ một kim tệ. “Khách quan, như vậy quá nhiều ta không thể lấy được.”, ông chủ thật thà đưa lại cho Mặc Chi. Nàng lại bỏ lại vào tay ông chủ cười vui vẻ nói “Coi như là tiền thừa thưởng cho tài nghệ của thúc đi. À phải rồi, nhớ tên ta Mặc Chi. Sau này khi nào rảnh ta sẽ tới ủng hộ thúc dài dài. Ta rất thích bánh này. Cáo từ.” Mặc Chi biến mất trước mắt của ông chủ phi thân bay lên nóc nhà chạy tới khách điếm. “Đúng là tuổi trẻ tài cao.” Thấy Mặc Chi có năng lực cao như vậy làm ông cảm thấy ngưỡng mộ.

Mặc Chi vừa đi vừa ăn, “Lão yêu quái, ăn bánh không?” Mặc Chi nói với Huyền Ly trong Long mệnh không gian. “Ta không thích đồ ngọt.” Hắn lạnh nhạt trả lời một câu.


“Ồ. Vậy ta ăn một mình.” Nàng tăng cước bộ chạy về khách điếm. Kang đang ngồi dưới phòng ăn thấy Mặc Chi trở về mang về một cái túi lớn nhưng lại xẹp lép. “Đây là cái gì?”, “Huynh ăn đi. Ngon lắm đó! Đáng lẽ muội định ở lại ăn thêm vài món nhưng trời gần tối nên chạy về đây.” Kang nhìn chiếc bánh rồi cũng cắn một miếng. Cảm giác của hắn cũng giống như nàng lúc nãy. Ăn xong cảm thấy là có tinh thần.

“À phải rồi, chừng nào muội đi.” Kang nhìn Mặc Chi ngồi gắp đồ ăn đầy bát với vẻ mặt vui sướng tột độ. “Chắc là đi với huynh vào hoàng cung chơi vài ngày nữa thì muội sẽ đi.” Mặc Chi đã lên sẵn kế hoạch cho chuyến đi lần này của mình nên bây giờ nàng không cần gấp gáp. “Mà ta nói này, dù không đeo mặt nạ nhưng vào khách điếm rồi cần gì phải mặc áo choàng đen như vậy?” Kang cảm thấy thắc mắc với sự khác người này của Mặc Chi. “Được rồi.” Nàng niệm chú ngụy trang Tinh Vũ khóa và chuông trói hồn thành những đồ vật bình thường để qua mắt mọi người vì sợ rằng có người ham muốn mà cướp đoạt của nàng. Mặc Chi cởi mũ của áo choàng, bao nhiêu cô nương cũng phải ngước nhìn mê say. “Hai mỹ nam tử ngồi dùng bữa với nhau a.” Mọi cô nương đều xì xào bàn táng.

“Đấy! Huynh thấy chưa.” Mặc Chi bây giờ cảm thấy không được tự nhiên nên đã đi lên phòng của mình. Nàng tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi để mai vào kinh.

Sáng ngày hôm sau.

Nàng thức dậy với con người tràn trề năng lượng. Nàng thay một bộ trang màu trắng xen lẫn màu xanh lam và mặc áo choàng đen đi xuống lầu. Kang thu dọn đồ đạc nên xuống sau. Nàng bảo mã phu dắt ngựa đứng chờ ở trước cửa. Một lần nữa Mặc Chi lại cướp đi trái tim của biết bao nhiêu cô gái bởi vẻ ngoài của mình. Nang thấy không ổn liền lấy mặt nạ quỷ đeo vào để che đi sự nổi bậc đó nếu không sẽ xảy ra bạo loạn vì nàng.

“Hôm nay dậy sớm nhỉ!”, “Hứ! Huynh nhiều lời quá đấy!” Mặc Chi leo lên lưng ngựa chạy đi trước. Kang nhìn thấy một đám đông chạy theo mình toàn là nữ tử nên cũng thúc ngựa chạy theo Mặc Chi. “Đi nhanh quá rồi đó!”


Hoàng cung.

Đông cung.

“Nương nương, có hai vị ngoài kia muốn gặp người tự xưng là Kang và Mặc Chi.” Cung nữ lễ phép trả lời cung kính với Yang. “Đã biết! Muội lui đi.” Yang từ trong phòng bước ra. Nàng mặc xiêm y màu vàng thêu hoa mẫu đơn. Nàng đeo trâm phụng mà hoàng hậu tặng nàng nhân ngày cưới. Khuôn mặt vẫn như xưa, nàng trang điểm một chút phấn son đơn giản để không làm mất đi vẻ ngoài tự nhiên.

“Tỷ!” Kang nhìn thấy Yang đi ra khỏi phủ vui mừng chạy tới ôm chầm lấy nàng. “Huynh tránh ra! Có ôm thì cũng để muội ôm. Huynh là nam nhân mà.” Mặc Chi chạy tới kéo Kang ra khỏi người của Kang. Kể ra thì nàng cũng giận Yang vì nếu nàng không xuất quan khi đó thì chắc không còn được thấy Yang nữa rồi.


“Mặc Chi, muội thật sự trưởng thành rồi.” Yang cười vui vẻ xoa đầu của Mặc Chi. Vào trong cung nàng cởi áo choàng và mặt nạ bỏ vào nhẫn không gian ngay cả Kang cũng thấy bất ngờ vì nãy giờ khuyên nàng không được. “Để ta dẫn hai người đi tham quan.” Yang đi trước dẫn đường cho Kang và Mặc Chi. Mặc Chi nhìn thấy phong cảnh nơi này trông thật thoải mái và thanh tĩnh. Đi thêm một đoạn là tới vườn thượng uyển.

Phi tần, cung nữ, thái giám nơi đây thật nhiều. Nhất là phi tần, mặt phấn son đậm sắc nàng cảm thấy thật mất tự nhiên. Một đám cung nữ và phi tần nhìn nàng và Kang rồi bàn táng. “Công tử kia thật có khí chất.”, “ta thấy thiếu niên kia đúng là mĩ nam trăm năm khó gặp. Từ khi nào ả kia lại có hai người như thế làm hộ vệ cơ chứ!” Người này tới người khác bàn táng không ngừng.

“Tỷ đưa đệ tới gặp tỷ phu. Mặc Chi thì chắc có thể tự lo liệu mà nhỉ.” Yang nhìn Mặc Chi tin tưởng. Nàng không bao giờ nhìn sai người. “Được a. Hai người đi sớm về sớm nhé!”

Mặc Chi vẫy chào hai tỷ đệ. “Này lão yêu quái có pháp thuật nào để ta có thể bay không?” Mặc Chi thần giao cách cảm với Huyền Ly. “Nhà ngươi quên Yêu Nguyệt Cơ à.” Hắn trả lời vỏn vẹn mấy chữ rồi cắt đứt liên lạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.