Đọc truyện Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng – Chương 41
– Em đã bảo là không được mà. Anh muốn đi tìm ai? Có phải là cô Tinh Vân gì đó không? Đêm qua em ra rừng cùng ông, thấy có rất nhiều người lùng sục. Em đoán là tìm anh đấy. Anh đang trong tình trạng này, cần ít nhất là một tháng để có thể đi đứng lại như người bình thường. Giờ anh ra chẳng khác nào đi nộp mạng cho chúng. Vì cô gì đó của anh, hãy ráng chờ thêm một tháng nữa… – Anh không hiểu sao cô nhóc này có sức thuyết phục anh mạnh mẽ. Chắc vì cô bé quá giống Tinh Vân. Anh giờ chẳng khác gì người tàn phế. Bị cột chặt trên chiếc giường bằng tre mỏng manh.
Anh nằm đếm số lần mặt trời chui lên và lặn xuống, đếm lần mặt trăng lên đỉnh rồi biến mất sau bình minh. Anh không lúc nào không nghĩ đến Tinh Vân. Mỗi ngày, cô nhóc đều đến đút cho anh ăn, ông lão có gương mặt chất phác đến xem vết thương và thay thuốc cho anh, bà lão thì luôn thăm hỏi nhiệt tình. Họ quả là những người tốt. Một tuần trôi qua, anh cảm giác như mình đang quay lại thời còn nhỏ, tập đi tập đứng lại. Cũng may là lúc rơi, anh có lấy đà bật ra khỏi vách núi để rơi vào trúng rừng cây. Nếu không thì làm sao anh sống sót nổi chứ!
Tiếng kêu lách cách vọng ra lại từ cái cửa gỗ. Ông lão khéo léo ra dấu cho con nhỏ đưa anh vào phòng tìm chỗ nấp và đi ra mở cửa. Không ngoài tầm dự đoán của ông, đây đúng là những tên lưu manh đã cố lùng sục anh.
– Ông có thấy ai rớt xuống vực chạy qua chạy lại vùng này không? – Tên dẫn đầu hỏi.
Ông lão giả vờ run lên lập cập như người chẳng còn có thể sống lâu nữa.
– Mấy bữa, lão có lượm được một cái xác, máu me đầy mình….
– Là con trai hay con gái – Tên đó vội cướp lời.
– Là con trai… Da nó sao nhỉ? Hơi đen đen một chút. Mặc một bộ quần áo… như ông vậy – ông lão run run chỉ tay vào cái vest ngoài của hắn – nhưng đã rách tươm.
– Xác hắn đâu? – Tên đó vồn vập hỏi.
– Lão… Lão đã… chôn nó ở sau nhà…
Lão vừa chỉ tay ra đằng sau thì lập tức một tên trong cả bọn chạy ra sau xem xét. Được một lúc, tên đó chạy về báo cáo lại.
– Qủa thật có một nấm mồ ở đằng sau đại ca ạ.
Tên cầm đầu nhếch môi cười mãn nguyện.
– Chúng ta đi! – hắn ta ra lệnh.
Chờ hắn đi khuất, ông lão mới từ từ khép cửa lại.
– Cám ơn ông… – anh từ trong, chống cái nạng được gọt đẽo cẩn thận đi ra.
– Cậu không cần khách sáo như vậy.
– Đằng sau là nấm mồ của ai vậy ông? – Tinh Kỳ chau mày thắc mắc hỏi. – Đó là cha mẹ của cô bé này… Tụi nó mở công ty làm ăn thất thoát, lấy hết tiền, thế chấp nhà và đồng lương làm bác sĩ của ta mà trả nợ nhưng không đủ. Cuối cùng, bị bọn xã hội đen đuổi cùng giết tận. Ta, bà nó và nó may mắn không trúng đạn. Khi đến được đây thì cha mẹ của nó đã không chịu nổi mà chết. Đến tận bây giờ ta vẫn chưa dám trở về đó vì sợ bọn chúng vẫn nhớ món nợ cũ.
Ông lão ngồi xuống chiếc ghế, rót và đưa cho anh một cốc nước trà ấm. Vừa đưa cốc trà lên miệng, ông bỗng dưng nghĩ ra chuyện gì đó.
– Chẳng lẽ cậu cũng nợ nần chồng chất mà đến đây? – ông ta dò xét.
– Dạ không,… Công ti cháu vẫn ổn. Cháu thì sắp lên chức chủ tịch nhưng bị một tên vô lại đầy tham vọng ám sát – Tinh Kỳ cũng thành thật kể chuyện cho ông lão nghe.
– Vậy ra… cậu vội vàng muốn hồi phục như vậy là để về báo thù sao?
– Không… Vợ cháu sắp sinh rồi ạ. Cháu cần phải về gấp với cô ấy!
– Nhưng không thể gấp vậy được đâu. Ta tính toán rất kỹ rồi, nhanh lắm cũng phải một tháng trời. Thôi thì cậu cứ trú tạm ở nhà lão… Cậu vào nghỉ đi, đã khuya rồi – ông lão đứng dậy, hai tay vắt ra đằng sau trầm ngâm đi về phòng.
Trong khi đó, ở nhà họ Âu.
– Tinh Vân à, ta biết tình cảm của con và Kiến Bằng rất tốt… Nếu con muốn, có thể cưới Kiến Bằng. Ta cũng thấy yên tâm hơn khi thấy con có người chăm sóc – giọng ông Âu khàn khàn vang lên.
– Ba nói gì vậy ạ? Con với anh ấy chỉ là bạn. Con chỉ muốn là vợ của Tinh Kỳ. Không muốn là vợ của ai khác nữa…
– Ta sắp sửa giao lại chức chủ tịch này ột người khác đảm nhiệm thay. Con ở lại nhà họ Âu thêm nữa… chỉ thiệt cho con thôi – ông Âu vẫn lãnh đạm. Mắt ông tối đậm đầy trầm uất.
– Xin ba đừng nói vậy. Con yêu Tinh Kỳ chứ không yêu tiền hay chức vụ gì của anh ấy cả. Có chết con cũng không lấy người khác…
Ông Âu nhìn đứa con dâu đầy đáng thương. Ông cảm thấy vô cùng có lỗi đối với ông bạn chí cốt và trung thành của mình. Đòi ông ta gả con gái ông ta cho đã để giờ cô bé rơi vào tình cảnh đau đớn như thế này. Nhìn nó, ông lại không nỡ rời xa chức chủ tịch. Tinh Kỳ nhà ông đã ra đi, không chăm sóc được tận tình cho con bé thì nay ông phải gánh vác giúp nó chứ
Thông tin này lập tức vang đến tai của Lý Thập Toàn. Hắn ta liền mở ra một kế hoạch tiếp theo để loại trừ cô và đứa bé trong bụng.
Tinh Kỳ đột nhiên bất an, thấp tha thấp thỏm trên giường. Anh tập đi mấy ngày hôm nay nhưng không hiểu sao càng tập, kết quả càng tệ hại.
– Anh bình tĩnh chút đi. Cứ như vậy hoài thì đến chừng nào mới về với vợ anh được? – Cô nhóc đỡ anh đứng dậy.
Nghe đến chữ vợ con, người Tinh Kỳ nóng ran lên. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như bây giờ. Anh sợ Tinh Vân xảy ra chuyện gì nhưng lại không có mặt để bảo vệ cô. Cái chức chủ tịch trong công ti chẳng dính dáng gì đến cô mà anh phải lo cả. Tên Lý Thập Toàn không lẽ nào đi hại một người vô tội như vợ anh. Nhưng nghĩ đến đó anh lại càng lo sốt vó. Hắn ta thứ gì mà chẳng làm được, nhiều khi thà giết thừa còn hơn bỏ sót. Giết một loạt hết cả gia đình anh. Hắn mà đụng đến một sợi tóc của Tinh Vân, anh nhất định sẽ không tha cho hắn. Cây nạng lập tức lấy lại thế đứng dậy. Anh men dọc theo thành tre để đi qua đi lại.
– Hay quá, được rồi kìa. Để em kêu ông – cô bé reo lên đầy vui sướng.
Tinh Kỳ thì không thể chờ lâu hơn nữa. Anh nhất định phải tập mấy cái này xong cho thật mau để về với cô.
1 tháng sau
– Chị Tinh Vân đang làm gì vậy? – tiếng Hạ Hy trong trẻo vang lên trong điện thoại.
– Chị đang nghe nhạc. Gọi chị có chuyện gì sao?
– Ừm, em mới phát hiện ra một cửa hàng bán đồ dành cho em bé. Chúng ta đi mua đi. Em có rủ cả chị Tuệ Châu và Á Mỹ đi nữa! – Hạ Hy hớn hở.
– Được rồi, ở đâu? Chị sẽ đến.
– Tụi em đang ở trong quán cà phê Angelinus nè. Chị qua đây đi.
– Ừ.
Gập chiếc điện thoại nhỏ lại, Tinh Vân khệ nệ đi xuống lầu. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Tinh Kỳ mất, cô chịu đi ra ngoài. Cô bước ra khỏi xe. Quán cà phê xinh xắn hiện ra trước mắt. Cô vào trong, kiếm đám bạn mình.
– Chị à, chị dùng gì? – Hạ Hy chưa gì đã réo rắt bên tai cô.
Phải nói từ khi đính hôn với Gia Vệ xong, con bé nói nhiều kinh khủng.
– Cho chị một ly cappuchino, loại nào cũng được.
Cô phục vụ ghi vào một tờ giấy nhỏ rồi đi vào chuẩn bị. Đột nhiên bị một tên thanh niên đi phía sau chặn đứng.
– Cô cho thuốc này vào cốc cà phê đó cho cô ta. Đây là tiền thưởng – Hắn ta thì thầm và chìa ra 3 tờ 500000 cho cô ta.
Cô ta thấy tiền thì mắt sáng rực, vội vã đi vào trong pha gói thuốc vào và mang ra ngay. Tinh Vân đón nhận ly nước. Cô chẳng mảy may biết trong đó có thuốc độc, mà ngay lập tức cô uống và cả 2 đứa bé và mẹ của chúng đều sẽ chết. Cô đưa cốc lên miệng uống.
“Roạt”
– A…. – tiếng Tinh Vân la toáng lên khi thấy ly cà phê của cô bị đổ thành một vệt dài trên sàn.
Cái bóng người vừa đi qua đã hất đổ ly nước của cô. Hắn ta thậm chí không thèm ngoái lại nói một lời xin lỗi lao thẳng ra khỏi quán. Cô nhìn theo hắn đầy bàng hoàng. Tướng đi đó. Bất giác cô đứng dậy, lật đật chạy theo. Cô gọi to:
– Âu Tinh Kỳ! Âu Tinh Kỳ!… Hắn ta vẫn chạy, càng ngày càng nhanh hơn. Đám bạn cô thấy vậy liền chạy ra đuổi theo cô. Cô ngã xuống.
– A… – cô thất thanh la lên, mắt cô vẫn không rời khỏi hắn.
Hắn ta lập tức quay lại nhìn cô. Mặt hắn bịt kín mít, không để hở lấy một đường nét trên khuôn mặt. Thân hình cũng được che giấu rất khéo bằng chiếc áo lạnh phồng. Chiếc mũ quai nón che đi kiểu tóc quen thuộc. Rất may, cô kịp chống tay đỡ xuống nên chưa ngã nhào. Hạ Hy lo lắng chạy đến kế bên.
– Âu Tinh Kỳ… – Cô khóc nấc lên.
Hạ Hy nhìn về phía người đàn ông phía trước đang đứng lại đăm đăm nhìn Tinh Vân.
– Đừng bỏ em mà… Âu Tinh Kỳ… – cô vẫn tiếp tục ra sức gào lên.
Hắn ta nhìn cô xong mới phát hiện thấy Hạ Hy đứng kế bên từ lúc nào. Hắn liền chạy đi.
– Âu Tinh Kỳ… – tiếng kêu của cô nhỏ dần. Bụng cô đau nhói. Mồ hôi ướt đẫm trán.
– Chị à… – Hạ Hy lau mồ hôi giúp cô.
– Không sao chứ? – Tuệ Châu giờ mới chạy đến.
– Khổ thân, chắc em nhớ chồng quá… – Á Mỹ nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.
– Không đâu… – Tinh Vân bám chặt lấy tay Á Mỹ – em dám chắc đó chính là Tinh Kỳ. Em… đau quá!
– Mau đỡ Tinh Vân lên xe! – Á Mỹ ra lệnh.
Hạ Hy ngay lập tức nhấc một bên vai của cô lên. Á Mỹ bên kia đưa cô về nhà. Tuệ Châu lẽo đẽo đi theo mà không biết rằng từ ô cửa kính của quán cà phê, một người đàn ông đang nhìn đám tụi nó đầy tức giận. Hắn mở chiếc điện thoại ra lẩm bẩm.
– Hỏng nát kế hoạch rồi.
– Cái gì? Tại sao hỏng? Mày có biết tao canh mãi con nhỏ mới chịu ra ngoài không hả? – giọng Lý Thập Toàn rít lên qua điện thoại.
– Tự dưng có một thằng kia bay ngang qua làm đổ ly nước…
Hắn chưa kịp giải thích gì thêm thì đầu dây bên kia đã cúp máy. – Tinh Vân, em tỉnh rồi à?
– Kiến Bằng… – cô vội nắm lấy tay anh – Tinh Kỳ, anh ấy vẫn còn sống…
– Em nói gì vậy chứ? Tinh Kỳ đã bị chôn xuống mồ rồi… – Kiến Bằng buột miệng.
Cô sững sờ trước câu nói của anh. Kiến Bằng đây sao? Cô vội lui ra, tránh xa anh ra. Mặt cô từ trắng bệch vì sợ sệt chuyển sang đỏ rần vì tức giận.
– Anh đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa… – Cô gào lên xong nước mắt từ từ rơi xuống.
– Tinh Kỳ đã chết rồi, em nên chấp nhận sự thật đi! – Kiến Bằng cũng hét lên không thua gì cô lúc nãy.
– Hạ Hy mau tống tên này ra ngoài cho chị – Tinh Vân gục đầu xuống gối như không muốn nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình nữa.
Hạ Hy chết đứng được một lúc, cô liền nghe lời Tinh Vân tống Kiến Bằng ra ngoài.
– Tinh Vân à… cậu có chắc…? – Tuệ Châu ngồi xuống bên giường cô.
– Vừa nãy bác sĩ nói đứa bé trong bụng em thế nào? – Tinh Vân cố bình tĩnh nén tiếng nấc, nước mắt cô chảy ròng.
– Hoàn toàn bình thường, không sao cả… Ông ta cũng chẳng hiểu vì sao nó lại đạp cậu mạnh như vậy – Tuệ Châu nói.
– Vậy là đúng rồi… Chính là Tinh Kỳ… Anh ấy vẫn còn sống… – Tinh Vân nghẹn ngào, lần này là khóc vì quá vui mừng và hạnh phúc.
– Tại sao vậy chị? – Hạ Hy hỏi.
– Lần trước khi Tinh Kỳ gặp nạn. Nó cũng đạp rất mạnh. Hôm nay cũng vậy… Rõ ràng là chỉ có Tinh Kỳ … mới có thể…
– Tinh Vân à, bình thường chị sẽ không tin em. Nhưng biết sao được chứ, đó đều là con của Tinh Kỳ cho nên não của chúng có lẽ sẽ vượt trội hơn chăng?
– Gọi Gia Hoành, Hoàng Vũ và Gia Vệ cho em! Kiến Bằng không đáng tin nữa rồi.
Chưa đến 5 phút, cả ba người đều có mặt trong phòng của Tinh Vân.
– Em nói sao? Tinh Kỳ còn sống…? – Gia Hoành há hốc.
– Em xin thề với anh… Không thể nào là ảo tưởng được, tướng đi ấy… Không thể nhầm lẫn vào đâu được… – Tinh Vân ôm lấy đầu.
– Nhưng xác Tinh Kỳ đã được tìm thấy… – Hoàng Vũ phản đối giả thuyết của Tinh Vân.
– Nhưng đã ai nhìn thấy cái xác đó chưa? Em chưa thấy! Em chưa tin…
– Anh nhìn thấy rồi. Đúng là Tinh Kỳ… Dù mặt của nó đã bị những vết máu loang lổ che mất nhưng bộ đồ đó… Tinh Vân à, trưa hôm đó anh có gặp nó. Đó chính xác là bộ đồ nó đã mặc – Gia Vệ tiếp tục công việc phản bác.