Đọc truyện Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng – Chương 2
Tinh Kỳ đang đi với Á Mỹ chợt hỏi vu vơ:
_Chúng ta chia tay thì sao?
_…. Sao tự nhiên anh hỏi vậy? – Á Mỹ lo lắng
_…
_Anh thích Hoàng Tinh Vân thật sao?
_Anh cũng không biết
Hai người đi với nhau, chỉ như những người bạn. Á Mỹ nhìn anh, nhưng chẳng bao giờ thấy anh nhìn lại cô lấy một lần. Anh chưa bao giờ nắm tay cô, chưa bao giờ ôm cô và đương nhiên giữa hai người chưa bao giờ có nụ hôn nào cả
_Âu Tinh Kỳ này, anh phải trả lời em thật thật lòng đó!
_Chuyện gì? – giọng Tinh Kỳ đều đều, ánh mắt xa xăm, đúng là anh chưa bao giờ nhìn cô
_Anh có thích em không? – Á Mỹ nghe giọng mình lạc hẳn
Tinh Kỳ không đi nữa, dừng lại. Á Mỹ cũng đứng lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh. Anh nhắm mắt, rồi khẽ thở dài…
_Không…
_Em về…
Nói rồi làm ngay. Á Mỹ về căn biệt thự im ắng, thu dọn đồ đạc, không giấu nổi nước mắt. Lúc cô xách va li xuống cầu thang. Tinh Vân nhìn thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:
_Chị, chị đi đâu vậy ?
Á Mỹ quay lại, đối diện với cái người đã đẩy cô vào tình cảnh này. Cô chỉ muốn hét lên thật to, chửi rủa thật nhiều, nhưng cô không làm được. Cô gái ấy quá nhỏ bé…
_Chị… có việc bận. Phải về nhà
Tinh Vân nghe giọng cô khẽ run, định đặt tay lên vai cô ấy an ủi, nhưng cô ấy đã vụt chạy đi mất.
_Em chuẩn bị xong chưa? – Gia Vệ vừa đi ra khỏi phòng, hỏi Tinh Vân. Phòng anh và Gia Hoành đối diện phòng cô _Em chưa chuẩn bị gì cả! Bình thường chúng ta đi chơi, có phải chuẩn bị gì đâu ạ – Tinh Vân trả lời
_Ừ, em nói phải – nói rồi Gia Vệ bế bổng cô lên
_Ơ… Anh làm gì thế? – mặt Tinh Vân đỏ ửng
_Đưa em đi chơi – nói rồi Gia Vệ phóng vút ra ngoài biển
_Này, anh có ý đồ gì thế?
_Chẳng có ý đồ gì cả!
_Anh nói dối, bình thường anh không vậy – cô kiên quyết
_Này, sao em giỏi thế? Ai nghĩ gì em cũng biết hết à? Bình thường em lầm lì ít nói, ngoan hiền thế mà lại tinh. Ừ, anh đang giúp em có được Tinh Kỳ, thế được chưa? – Gia Vệ thú nhận
_Tại sao? – cô ấy hỏi
_Vì hai người đều là những người bạn từ nhỏ đến lớn của anh, anh không muốn nhìn thấy hai người buồn, thế thôi!
_Èo
Bất chợt, Gia Vệ quay lại hướng ngôi biệt thự. Ánh đèn hắt ra từ phía lan can không người
**********
“Thằng Gia Hoành sao thế nhỉ? Tự dưng hẹn mình ra biển hóng gió? Nằm điều hòa mát hơn mà! Bình thường nó dở dở ương ương, tự dưng hôm nay dở chứng” – Tinh Kỳ nghĩ thầm, tiến gần đến chỗ nó hẹn, nơi sáng nhất cả bãi biển. Nơi chốn cũng không xác định ra hồn. Đột nhiên tất cả các đèn ở bên ngoài biệt thự sáng trưng…
***********
_Tinh Kỳ đến rồi đấy! Yên nhé!
_Này, này, anh định làm gì? – Cô nhóc giãy đành đạch trên tay anh
_Yên nào!
Mặt Gia Vệ áp sát mặt Tinh Vân, đầu anh nghiêng đến đối diện cô.
Tinh Kỳ đứng đó, sững người. Bất chợt Gia Vệ, buông Tinh Vân ra, thả cô xuống đất. Tinh Vân nhìn Tinh Kỳ, không chớp mắt. Cô vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô nhìn Gia Vệ đang cười khúc khích, rồi nhìn mặt Tinh Kỳ lạnh như tảng băng. Cô hiểu ra mọi chuyện. Cô đưa tay lên đôi môi mình, nhìn Tinh Kỳ trăng trối ************
Tinh Kỳ:
Tôi biết em được bao nhiêu năm rồi nhỉ? Chỉ biết là khi bố tôi cho tôi đến bệnh viện thăm vợ đồng nghiệp. Tôi đã không thể nào không nhìn ngắm em. Khác xa tôi, một người luôn ngăm ngăm đen, em trắng>”