Bạn đang đọc Hoàng Tử, Công Chúa Thần Tượng (Star Idol): Chương 44: Thể thao(2)
– TRÁNH RA!!!
RẦM… Bộp…bộp…bộp……………
Đi sau tiếng hét thất thanh là vang lên tiếng va đập khủng khiếp của cái gì đó… cái gì??…!! Là Một trái bóng chuyền ư?? Tiếng bộp bộp của trái bóng sau khi va đập thì rơi xuống nảy lên theo trọng lực và cuối cùng là lăn một đường dài dưới đất…
Nhìn lại lúc nãy…
Với cái giác quan nhạy bén của mình Thiên Ánh nhận ra có một cái gì đó đang lao về phía mình với một lực rất lớn… cô nhanh chóng theo phản xạ một tay đẩy Kim Hạnh sang một bên, tay còn lại thì dồn nhanh lực vào khuỷu tay đưa ra trước chặn vật đang muốn phóng vào mặt mình và lấy đà hất vật đó sang một bên với lực tương đối làm nó chuyển hướng đập ngay vào tường rồi rơi xuống.
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nổi mà mọi ngươi xung quanh không biết chuyện gì đã xảy ra nữa…
– Thiên Ánh, Thiên Ánh, cậu có sao không?? –Sau khi vượt qua mối nguy hiểm tức thời, Kim Hạnh ngồi dậy tới chỗ Thiên Ánh lo lắng hỏi han.
Lúc này, từ xa cả Thiên An và Hoàng Quân đang chơi bóng rổ cũng bị ảnh hưởng bởi âm thanh sự việc mà giật mình ngơ ngác. Ngay lập tức Thiên An lao nhanh đến chỗ Thiên Ánh nơi khán đài:
– Chị… à Ánh Ánh! Có làm sao không? Chuyện gì xảy ra vậy? –Thiên An hỏi với giọng gấp gáp đầy lo lắng mà xém nữa gọi nhầm cách xưng hô.
Theo sau Thiên An, Hoàng Quân với cả đội bóng rổ nam sinh 11F1 cũng có mặt.
-Không sao! – Đáp lại những câu hỏi là một giọng nói tỉnh bơ, âm điệu tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra. Thiên Ánh đứng dậy phủi người rồi đưa đôi mắt nhìn về trái bóng chuyền bằng da nhựa cứng đã lăn tới dưới chân cô. Thiên Ánh xoay người nhìn lên vết nứt vừa mới tạo thành ở trên tường rồi ngay lập tức quay đầu lại nhìn về hướng đối diện…
Nơi đó, một đám nữ sinh đang đứng tụm lại một chỗ có vẻ sợ sệt như mình vừa làm chuyện xấu. Rồi họ càng tỏ ra lo sợ hơn khi nhìn thấy tia mắt sắc xảo của nạn nhân đang lia về phía mình… Nhưng đâu tưởng vậy là xong, cô gái dẫn đầu của đám nữ sinh đó hình như vẫn bình thản. Cô gái dù hơi sợ điều gì đó nhưng đã cố bỏ qua nổi sợ của ánh mắt kia nhìn mình, cô bước chân tới chỗ Thiên Ánh.
Trong nhà thể thao dồn hết ánh mắt chú ý ngay đến cô. Đó chẳng phải là Hotgirls số 1 của Học viện Star Idol – Đàn chị lớp 12F1 Trần Lyly hay sao?
– Hay, hay lắm! Có thể đỡ được quả này của tôi coi như cô cũng không tầm thường – Giọng cười nghe phần gian trá của Lyly khiến 7 nữ sinh còn lại của lớp 11F1 thoát khỏi sự rụt rè bình thường vốn có mà đồng loạt đứng dậy.
Những cái nhìn gay gắt hướng thẳng đến Lyly, nhưng dường như cô ả chẳng tỏ ra ảnh hưởng gì. Đi theo sau cô, có đến thêm khoảng 10 nữ sinh lớp 12F1, chỉ vừa mới đây thôi còn tỏ vẻ sợ sệt nhưng giờ lại hống hách kéo theo kẻ dẫn đầu.
– Lyly, chị làm vậy là ý gì? –Một nữ sinh mạnh miệng kêu lên
– Phải đó, dám tấn công thành viên 11F1 có phải chị muốn gây sự không? – Lần này, không riêng chỉ 1 nữ sinh mà còn có nam sinh tiếp lời.
– Ái chà! Lần đầu tiên thấy nam sinh và nữ sinh của cái lớp 11 vốn ‘trọng nam khinh nữ’ lại vì một học sinh mới mà dám kết hợp to tiếng với đàn chị đấy –Lyly nói cái giọng đầy châm chọt.
Nhưng có lẽ nhờ câu nói này của cô mà tự nhiên là cả nam lẫn nữ của 11F1 ngớ người nhìn nhau. Phải, đây là lần đầu tiên họ cảm thấy giữa họ có một cái gì đó… liên kết. Trong khối 11 chỉ riêng cái lớp đặc biệt này là không sợ đối đầu với đàn anh đàn chị 12. Bởi vì họ là cái lớp 11 đặc biệt, đã từng dưới sự dẫn dắt hà khắc cùng với cái Luật ác nghiệt của Lớp trưởng Hoàng Quân mà vượt mặt khối 12 đứng đầu tất cả mọi mặt từ thành tích học tập, Thể thao hay thứ hạng Idol ( Không tính đến Hoàng Quân hay một số học sinh chỉ là con cái của nghệ sĩ không phải hot teen, còn lại đều nằm trong hot20)
– Chắc chị chưa biết điều này nhỉ? Trong Luật của lớp 11F1 đã có ghi chú rõ dù trong lớp có đấu đá hay phân biệt gì nhưng vẫn luôn đoàn kết tự tin trước những đối thủ trong Học viện Star Idol. –Một giọng nam vang lên, là Quốc Thái. Đúng là quân sự của lớp có khác toàn nói những câu thuyết phục lòng người.
Nhưng cái lạ ở đây là cái ghi chú này hình như cả lớp chưa bao giờ nghe từ Luật. Nó có từ khi nào vậy chứ?! Mọi người xì xào nói nhỏ với nhau.
– Mặc kệ mấy người làm gì? Mục đích của tôi không phải là rảnh rỗi nghe giảng ba cái Luật nhảm nhí đó đâu?
– Vậy cô muốn gì? Thách đấu? –Im lặng từ nãy giờ, đến lúc này Hoàng Quân mới đột ngột lên tiếng.
– Đúng là Hoàng Quân có khác, đúng vậy đó! Tôi muốn thách đấu bóng chuyền nữ với lớp cậu. Rõ ràng lần trước chúng ta chỉ hòa nên coi như lớp tôi chưa hoàn toàn thua lớp cậu đâu.
– Hay đây! Lớp cô đã vốn thua thảm hại rồi, nên lần trước với môn bóng chuyền lớp tôi mới nhường cho hòa giờ lại dám thách đấu. Đúng là gan không nhỏ. Được thôi, tôi chấp nhận.
– Hoàng Quân, tôi biết trước cậu sẽ chấp nhận rồi. Nhưng kẻ mà tôi muốn thách đấu chủ yếu chính là con nhỏ kia kìa! Sao? Cô có dám không? –Lyly nói tay chỉ về phía mặt Thiên Ánh, hỏi giọng thách thức. Thấy đối phương có vẻ đang suy nghĩ điều gì Lyly lại tiếp tục dùng điệu khiêu khích – A! Hay là Thần tượng mới của Star Idol chúng ta là kẻ nhát ké, sợ người ta thấy mình thua nhục quá nên không dám đấu.
– Hứ! Ánh Ánh còn chưa trả lời, bà chị đừng có hống hách .Không biết ai thua rồi nhục hơn ai đâu?! –Thiên An bất bình lên tiếng. Dám khinh thường chị của cô, Trần Lyly đúng là ăn gan trời rồi!
– Được. Tôi sẽ đấu. –Cầm trái bóng dưới chân mình lên. Thiên Ánh gật đầu quả quyết.
……………………………………..
Hai bên chuẩn bị người thi đấu 2 chọi 2, và vì thời gian tự học cũng gần hết nên chỉ đấu 1 trận duy nhất quyết định thắng thua.
– Thiên Ánh à! Mình với cậu thi đấu nha! –Kim Hạnh lên tiếng
– Không được! –Ngay lập tức ý của Kim Hạnh đã bị Hoàng Quân chen ngang bát bỏ -Để kẻ vô dụng như cô thi đấu làm vướn tay vướn chân cô ta lỡ như lần này không chỉ 1 mà cả 2 người đều bị thương thì coi như lớp ta thua chắc chẳng phải sao?
– Không đâu, mình hứa lần này sẽ cẩn thận và thi đấu hết mình để chiến thắng. Hoàng Quân, mình xin cậu hãy ình tham gia với Thiên Ánh.
– Không.
– Thôi đi, Hoàng Quân! Lyly không phải là một đối thủ tầm thường mà Kim Hạnh lại là người chơi bóng chuyền giỏi nhất khối vì thế để cô ấy thi đấu mới là cách tốt nhất. –Quốc Thái ra lời giúp Kim Hạnh năn nỉ Hoàng Quân, rồi đoạn cậu nói nhỏ vào tai Quân –‘’Lần này, mình sẽ kêu Kim Hạnh chuẩn bị tốt sẽ không bị thương như lần trước đâu! Cậu đừng lo quá!’’
Nghe câu nói của Quốc Thái, Hoàng Quân bực bội quay đi lầm bầm –Ai thèm lo chứ?!
– Được rồi, Kim Hạnh _ Thiên Ánh hai người lo chuẩn bị tốt đi, nhất định phải thắng đó –Quốc Thái dặn dò.
– Hàn Thiên Ánh! Lần này cô mà để cho lớp bị thua thì không cần điều kiện thứ 3 hay gì hết tôi sẽ đuổi cô ra khỏi lớp luôn. Cẩn thận đấy! –Kèm theo lời dặn của Quốc Thái, Hoàng Quân lên tiếng nhìn Thiên Ánh đe dọa.
– Khỏi lo, tôi cũng là thành viên 11F1 nên không để cậu thất vọng đâu.
– Kim Hạnh, rốt cuộc lần trước thi đấu đã có chuyện gì mà phải để hòa vậy? –Thiên Ánh và Kim Hạnh đang ngồi cột dây giày và đeo băng tay thì Thiên Ánh đột nhiên thắc mắc hỏi.
– À… là do cái này –Kim Hạnh chỉ vào cái băng trên tay mình –Đợt trước, do mình sơ ý không đeo nó nên trong lúc thi đấu vô tình bị thương không thể thi đấu nữa nên Hoàng Quân mới đứng ra tuyên bố hòa.
– Thì ra là thế! Hèn gì mình thấy cậu ta lo lắng cho cậu thế?!
– Không phải như cậu nghĩ đâu? Quân làm sao mà lo lắng ình chứ?! Thôi đến lúc rồi… bọn mình ra thôi!
Kim Hạnh vô tư đi trước để lại Thiên Ánh phía sau khẽ nhìn cô bạn mình nói –“ Hoàng Quân thật sự rất lo cho cậu!!”
………………………………………………………..
Huýt! Tiếng còi của trọng tài lại vang lên.
Trận đầu đã bắt đầu được 15 phút, nhưng đội của Lyly đã ăn liên tiếp 3 điểm rồi. Bên đội của Thiên Ánh hình như đang phòng thủ rất lơ là, điều này thật kì lạ khiến lớp 11 đứng cổ vũ cũng căng mặt.
Thiên An đứng hét cổ vũ nhiệt tình cho Thiên Ánh, thật ức chế! Nếu là cô chơi cùng Thiên Ánh thì chắc chắn cả hai sẽ kết hợp rất ăn ý, chấp luôn đối thủ. Nhưng thật sự rất tiếc vì giờ cô là boy! Đành đứng ngoài cổ vũ chứ biết sao… Nhưng Thiên Ánh thật lạ, hình như cô đang cố tình chơi như vậy bởi vì đây không phải là thực lực của cô. Thiên An biết từ nhỏ tuy Thiên Ánh không hứng thú với thể thao nhưng một khi đã đụng vào thì nhất định sẽ chơi được rất nhanh và còn rất giỏi nữa.
Sau lần ghi điểm thứ 3, Lyly có vẻ rất đắc chí ném cái nhìn khinh khỉnh về phía Thiên Ánh. Nhưng bên Thiên Ánh vẫn giữ thái độ khiến người ta khó biết cô đang suy tính điều gì.
Ngay khi Lyly nhận được cú chuyền bóng từ trợ thủ của mình thì ngay lập tức nhảy lên dùng lực từ tay phải đập thẳng bóng xuống sân đối thủ… cô ả đang tự mãn trong lòng rằng chắc chắn với cú này mình sẽ lại tiếp tục ăn điểm.
Nhưng mọi chuyện chắc gì sẽ dễ dàng như thế! Thiên Ánh quay lại làm hiệu nháy mắt với Kim Hạnh. Hiểu ý, ngay lập tức Kim Hạnh lùi qua phải còn Thiên Ánh tiến nhanh lên phía trước chắn bóng lại nhưng cổ tay của cô lại đổi hướng không đánh ngược về sân đối thủ như lần trước mà là chuyền qua bên phải cho bạn chơi. Lúc này, đội Lyly nhất thời sơ ý chỉ lo tập trung vào cú chắn của Thiên Ánh mà nhất thời quên mất người còn lại… kết quả đội Thiên Ánh ăn lại một điểm. Đâu chỉ vậy là xong!
Lợi dụng cơ hội thừa thắng xong lên, lúc này Thiên Ánh và Kim Hạnh mới bắt đầu phản công, sử dụng lối chơi đầy kĩ thuật và sự kết hợp rất ăn ý mà hai cô gái này đã nhanh chóng lật ngược tình thế khiến đối phương không kịp trở tay. Và chính lúc này mới nhìn rõ thực lực của đối thủ, thì ra từ đầu giờ họ chỉ là chơi thả nhường 3 điểm cho đội Lyly đợi đến lúc thích hợp thì dùng chiến lược tấn công ngược lại.
Huýt. Tiếng coi vang lên kết thúc trận đấu với thời gian tự do 30 phút. Kết quả đã quá rõ, bên lớp 11 WIN với tỉ số áp đảo khá lớn 12:3
Giữa sân bóng, trong khi không chỉ cả lớp 11F1 mà lớp 10F1 cũng chạy ào ra hoan hô đội chiến thắng thì ở phía sân bên kia…
Lyly lúc này đã ngồi thụp xuống nền đất, thì ra ngay cả cái đất này cũng tỏ ra lạnh lẽo với cô. Công sức bỏ biết bao nhiêu ngày đêm tập luyện để có ngày thách đấu lại và chiến thắng vụt dậy trước 11F1 nhưng không ngờ cuối cùng cũng đổ sông đổ biển.
Sao cuộc đời của Trần Lyly cô lại quá thê thảm như vậy? Lớn lên trong gia đình khá giả, làm tiểu thư danh giá sống trong cảnh ấm no kiêu sa. Nhưng từ khi bước vào cấp 3 cô đã biết thế nào ý nghĩa của câu “Núi cao còn có núi cao hơn”. Cô –lúc nào cũng đứng sau Hà Vi và Quỳnh Trâm. Lớp 12 vốn đứng đầu học viện của cô lại bị cái lớp 11 vượt mặt dễ dàng về mọi mặt. Và từ khi cô ta –Hàn Thiên Ánh xuất hiện thì cuộc sống của cô lại thêm ngày một đen tối, con nhỏ đó đã cướp mọi thứ của cô từ cơ hội được vào V-Star và đến cả cơ hội giúp khối 12 có thể ngóc đầu dậy… tất cả là vì nó mà chấm hết. Lòng Lyly lúc này cứ sôi sục nổi oán hận tưởng chừng khó có thể nguôi.
– Hàn Thiên Ánh, Tao ghét mày!!