Bạn đang đọc Hoàng Tử, Công Chúa Thần Tượng (Star Idol): Chương 13: Chuẩn bị
Hôm nay là ngày cuối tuần nên hai cô nương nhà ta được nghỉ. Thiên An cứ tưởng sẽ được đánh một giấc ngon lành để ngủ bù cho buổi kiếm việc làm thêm hôm qua nhưng ai ngờ đâu. Điện thoại của Thiên An vang lên inh ỏi và từ sáng sớm cả Thiên Ánh và Thiên An phải buộc đến ngay Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển theo lệnh… Rầm… tiếng xô cửa vang lên làm dứt luôn đoạn độc tấu violin đang ở khúc cao trào của cô gái có ngoại hình nhỏ nhắn trông dễ thương đang đứng bên trong.
– Buổi sáng tốt lành nhỉ Minh An, Thiên Ánh ?!! -Mỹ Trang không vì thế mà bực mình mặt vẫn rất bình thản – Sẽ tốt lành hơn nếu không có cú điện thoại chết tiệt của ai kia! -Mặt Thiên An hầm hầm, cô đang rất bực bội
-Mỹ Trang rốt cuộc cậu gọi mình đến đây sớm như vậy là vì chuyện gì? Mình cho cậu 3 phút giải thích. Nhanh!
– Chậc! Bình tĩnh đi… đáng lẽ người bực tức là mình mới phải chứ… – Đặt cây violin lại trên giá, Mỹ Trang kéo cái ghế cạnh đó ngồi xuống. Câu nói của Mỹ Trang khiến Thiên An khó hiểu. Bực tức? Bộ cô đã làm gì cho Mỹ Trang tức sao? Hình như là…
– Minh An, suốt hôm qua cậu đã đi đâu? Thiên An chớp mắt… hôm qua? Thì ngày hôm qua khu F có buổi tự học nên cô đã cùng Thiên Ánh xin nghỉ và đi kiếm việc làm thêm đến tối thì về nhà ngủ… vậy thôi! Rồi chợt nhớ ra cái gì đó
-A! Mình quên mất…
– Cậu hay đó, có biết nhờ cái quên của cậu mà suốt hôm qua mình đã mệt lắm không?
– Bộ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Hôm qua mình chỉ quên gọi điện báo là mình không thể đến Câu lạc bộ luyện tập với cậu được thôi mà.
– Vậy cậu nói xem… Một mình tớ phải tự đi tìm người trong Câu lạc bộ luyện tập để chuẩn bị cho Lễ khai giảng mà trong khi đó chính cậu đã hứa sẽ tới giúp nhưng cuối cùng lại biến mất không một tin nhắn thông báo. Rồi còn vụ cậu hứa biểu diễn cho đám nữ sinh lớp mình nữa chứ, cậu có biết là mình phải tốn nước bọt cỡ nào để giải thích cho bọn họ hiểu hay không?!
– Được rồi, được rồi mà… là lỗi tại mình! Vậy… cậu đã lo vụ biễu diễn tới đâu rồi?
– Chưa được gì cả, thành viên trong Câu lạc bộ đều từ chối hết. Năm nào biễu diễn tiếc mục của Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển cũng không được chú ý nên các cậu ấy nản quá rồi -Mỹ Trang thở dài, đến cô còn thấy chán nói chi. Mà cũng phải thôi, năng lực của các thành viên hiện tại ở đây chỉ có vậy thì làm sao gây chú ý được… Mỹ Trang thầm ước nếu có một Thần tượng xuất hiện trong Câu lạc bộ này thì hay quá rồi.
Bỗng nhiên, tiếng violin không biết từ lúc nào vang lên. Mỹ Trang giật mình ngẩng đầu lên theo phản xạ và thấy trước mắt mình chính là… Thiên An. Mắt Mỹ Trang trở nên long lanh, không biết phải nói sao nhưng mà cô đang xúc động quá những gì có thể diễn tả lúc này chỉ là Hay-Tuyệt. Hôm dẫn Thiên An đến tham quan Câu lạc bộ nhìn vẻ lóng ngóng cứ tưởng Thiên An chỉ là người mới tập tành chơi thử chứ ai ngờ khả năng của Thiên An lại quá Good như vậy.
Rồi tiếng Violin đó cũng dứt, vừa đặt nhẹ cái violin trên vai xuống Thiên An ngay lập tức bị Mỹ Trang kéo áo
– Minh An! Mình không ngờ cậu lại có thể chơi Violin tuyệt đến vậy, sao hồi bữa giờ cậu không nói ình biết hả? Trời ơi, tiếng đàn của cậu nghe thật là da diết làm mình đang buồn phiền cũng phải lay động đó… Cậu biết không…. -Rồi đó, cái tính huyên thuyên của Mỹ Trang lại bắt đầu bộc phát. Thiên An chỉ còn biết đứng ngơ người, có cần phải xúc động đến vậy không chứ? Vừa rồi cô chỉ là thấy Mỹ Trang đang phiền não nên mới lôi cây Violin của mình ra chơi thử để có lại không khí thôi ấy mà. Với lại cô cũng muốn luyện tập lại khả năng của mình nữa.
Quay lại xem thử Thiên Ánh đâu rồi thì cô thấy chị mình đang ngồi chỗ cái Piano màu đen, tay cầm mấy bản nhạc vừa lấy trên giá đàn mà xem rất chăm chú. Hèn chi mà nãy giờ Thiên Ánh yên lặng thế!
– Vậy là năm nay Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển có hy vọng được tỏa sáng rồi -Mỹ Trang đột nhiên hét to làm Thiên An giật cả mình
– Mỹ Trang, cậu có vấn đề à có đến mức phải làm người khác giật mình đến thế kia không? Mà cậu vừa nói Hy vọng gì thế??
– Hy vọng mà mình nói chính là cậu đó!
– Hả? Là mình?
– Đúng vậy! Hehe, Minh An yêu quý ơi! -Mỹ Trang đột ngột giở giọng ngọt sớt, Thiên An thấy rùn mình -cậu chính là chàng trai tuyệt vời nhất, đẹp trai nhất, phong độ nhất, đáng yêu nhất trong lòng mình đó.
– Mỹ Trang… cậu muốn gì đây?! -Thiên An cảm thấy mùi đáng sợ đang tỏa ra từ Mỹ Trang, cô lùi dần từng bước theo quán tính thì Mỹ Trang cũng tiến dần theo bước chân của Thiên An.
– Đơn giản lắm! Mình chỉ là muốn chính thức mời cậu làm đại diện cho Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển biểu diễn trong Lễ khai giảng sắp tới thôi!
– Cái gì? Sao lại là mình? – Bởi vì cậu chơi violin rất tuyệt. Mình thấy cậu đúng là một nhân tài đó, nếu là cậu thì sau này không chỉ Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển nổi tiếng mà cả cậu cũng sẽ trở thành một người nổi tiếng nữa không bằng.
– Nhưng mà… mình… -Thiên An ấp úng, việc này khiến cô phân vân
– Đi mà… Minh An, cậu là hy vọng của Câu lạc bộ này đó… giúp mình đi! -Ánh mắt có vẻ rất tha thiết đó của Mỹ Trang khiến Thiên An khó đành lòng mà từ chối
– Được rồi! nhưng mà… Mình sẽ biễu diễn cùng Ánh Ánh – Nghe giọng nói của Thiên An hướng về mình Thiên Ánh hạ tờ bản nhạc xuống.
– Biễu diễn ở Lễ khai giảng? Liệu có được không? -Thiên Ánh hỏi lại. Thật ra từ nãy đến giờ Thiên Ánh cũng nghe và hiểu hết mọi chuyện rồi.
– Được mà, được mà… nếu có Ánh Ánh biễu diễn cùng, anh sẽ tự tin hơn(lại giở giọng). Đúng không Mỹ Trang? -Quay lại nhìn Mỹ Trang, ánh mắt của Thiên An như chắc chắn rằng nếu không có Thiên Ánh cô sẽ không biễu diễn.
– OK! Cứ theo ý cậu đi miễn sao có thể thuận lợi cho tiết mục của Lễ khai giảng sắp tới là được. Rồi Mỹ Trang đột nhiên nhận được cú điện thoại từ nhà mình và nói là có việc bận nên phải về trước. Thấy bóng Mỹ Trang vừa khuất Thiên An liền tranh thủ lôi Thiên Ánh chuồn về ngay Ký túc xá, cô cần phải tiếp tục sứ mệnh cao cả của mình. Trên đường về Ký túc xá, Thiên Ánh có vẻ suy tư, thấy vậy Thiên An liền quay sang hỏi:
– Có chuyện gì hả chị?
– Tiểu An liệu có ổn không?!
– Ưmh… em nghĩ sẽ ổn thôi. Chị không nhớ là hồi kia ở Nhật chị và em đã cùng nhau hòa tấu rất nhiều lần sao? Hai chúng ta cũng phối hợp rất ăn ý mà.
– Nhưng Tiểu An… em cũng biết lí do tại sao hôm qua thử nhạc ở Momizi chúng ta chỉ có thể phối hợp được 2 phút thôi phải không? -Thiên Ánh khá lo lắng. Thử nghĩ… 3 năm rồi, Thiên Ánh đã không hòa tấu cùng Thiên An sự đồng bộ về nhịp điệu cũng khó có thể nắm bắt.
– Thì chúng ta cố gắng luyện tập lại cùng nhau là được ấy mà… phải không? -Thiên An hồn nhiên -Thôi, đừng nói nữa chúng ta mau về Ký túc xá đi em buồn ngủ quá!
Nhìn cái dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài giữa cái nắng ban trưa thế này của cô em mình Thiên Ánh không khỏi bật cười. Phải, chỉ cần cố gắng là được thôi mà.