Đọc truyện Hoàng Tử Cát Tường – Chương 15
Nàng thích hắn, nàng Hách Thiên Hương, thích cái Vụ Tịch ngay cả lai lịch cũng không rõ này.
Lời nói tối hôm qua, không phải là nhất thời xúc động, càng không
phải là an ủi thuần túy. Chính là, phần thích này của nàng, có sâu đến
mức có thể gả cho hắn sao?
Nàng không biết, hơn nữa đầu óc thật loạn, tựa hồ làm thế nào đều không thể làm rõ suy nghĩ của mình.
Bên trong chòi nghỉ mát, sương khói lượn lờ. Vốn là vẻ bình thản,
nhưng bởi vì nữ nhân ngồi bên trong đình khiến cho không còn bình thản
nữa.
“A!” Chịu không được! Hách Thiên Hương hét lớn một tiếng, sau đó giống như không có khí lực gục xuống bàn, kéo dài hơi tàn.
“Hách tiểu thư, ngươi không sao chứ.” Nha hoàn Hỉ Nhi bị tiếng hô này làm sợ hết hồn, run rẩy hỏi.
“Không có chuyện gì.” Nàng hữu khí vô lực trả lời.
“Thiên Hương muội muội chính là có tâm sự?” Đang thêu khăn, Quý Vũ Nhu buông khăn thêu trong tay xuống, quan tâm hỏi.
“Ta…” Nàng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười ha ha nói, “Không phải,
bất quá Vũ Nhu tỷ, hôm nay ngươi thật vui vẻ, không cần lo lắng chuyện
tiến cung.”
Chỉ mới có một ngày, đã nghe đến Quý thế bá lớn tiếng ồn ào, nói là Vũ Nhu tỷ có thể không cần tiến cung tham gia chọn tú nữ.
Vụ Tịch đến tột cùng là ai? Thế nhưng có thể nói được là làm được.
A, không được. Nghĩ một điểm, đầu của nàng càng lớn.
“Đúng vậy a, ta đều nói tiểu thư nhà chúng ta phúc khí tốt.” Một bên Hỉ Nhi cười tiếp lời.
“Ai, các ngươi…” Quý Vũ Nhu mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng cười.
Không cần tiến cung, tự nhiên bớt đi một khối tâm bệnh của nàng.
“Tiểu thư a, vậy ngươi cũng không cần vội vã lập gia đình, có thể lại tiếp tục cùng Hách công tử…” Hỉ Nhi vui mừng nói.
Nhắc tới Hách Thiên Phong, khóe miệng vốn đang nhấc lên, Quý Vũ Nhu
bất giác hạ đôi mắt xuống, “Nhưng Hách đại ca hắn… Hắn đối với ta căn
bản vô tình.” Nếu là có ý, như thế nào lại không tới tham gia chọn rể
lần đó?
“Đừng như vậy, Vũ Nhu tỷ.” Hách Thiên Hương an ủi, “Ta không phải đã nói ta sẽ giúp ngươi sao!”
“Hách tiểu thư thật tính giúp tiểu thư nhà ta?” Tiếp lời không phải là Quý Vũ Nhu, mà là Hỉ Nhi.
“Đó là dĩ nhiên.” Nói giúp, đương nhiên sẽ giúp, “Bất quá theo ta
biết, Phong ca từ trước đến giờ tương đối thích nữ tử kiên cường.” Hách
Thiên Hương suy nghĩ một chút nói. Trong ấn tượng của nàng, đại đường ca đối với những hiệp nữ giang hồ tính cách cương liệt kia tương đối tán
thưởng.
“Kiên cường…” Quý Vũ Nhu lẩm bẩm, cái này tựa hồ chính là khiến khuyết của nàng.
“Không cần nản chí nhanh như vậy, dù sao bây giờ nếu không phải gấp gáp lập gia đình, tự nhiên có thể có thời gian thay đổi.”
“Thay đổi?” Là chỉ nàng sao?
Quý Vũ Nhu rũ đôi mắt xuống, ngó chừng khăn thêu trên bàn đá. Nàng có thể vì Hách đại ca mà thay đổi sao? Nàng làm được sao?
“Tiểu thư, Hách tiểu thư, uống chút trà hạ nhiệt đi.” Hỉ Nhi đánh vỡ trầm mặc, tay chân lanh lẹ bưng lên hai chén trà xanh.
Hách Thiên Hương không dị nghị nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, “Đúng
rồi, Vũ Nhu tỷ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Một lát sau,từ ngữ nàng
nói có chút quanh co, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Quý Vũ Nhu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
Nói còn chưa nói, Hách Thiên Hương mặt đã đỏ lên.
“Sao vậy?”
“Là… Thì thích một người, thích đến muốn gả, kia là loại tâm tình gì?” Đỏ mặt, Hách Thiên Hương rất nhỏ giọng hỏi.
“A?!” Câu này vừa hỏi, không riêng mặt Quý Vũ Nhu cũng đỏ, ngay cả mặt Hỉ Nhi, cũng sát hồng đến mức như muốn rỉ máu. (Haizz~~~ Đúng là mấy tiểu thư khuê các mà)
“Thiên Hương muội muội, ngươi đây là…”
“Nói đi!” Nàng như làm nũng kéo kéo cánh tay của đối phương. Bởi vì
nàng muốn biết mình đối với Vụ Tịch, đến tột cùng là loại tình cảm gì?
“Tiểu thư, ta coi Hách tiểu thư là thật muốn biết, không bằng tiểu thư… nói đi.” Hỉ Nhi nói.
Quý Vũ Nhu nhẹ nhàng gật đầu, qua thật lâu, mới như con kiến kêu lại
nói: “Thật ra thì thích một người, thích nhiều lắm, dĩ nhiên là rất muốn cùng người đó ở chung một chỗ, muốn thời thời khắc khắc có thể nhìn
người đó, một lòng, mà cũng sẽ thời thời khắc khắc nhớ thương đối
phương.”
Là như thế phải không? Tâm tình thích đến muốn gả, chính là loại này? Hách Thiên Hương sờ sờ ngọc bội trong ngực, nàng đối với Vụ Tịch, cũng có tình cảm như vậy sao? Là thích, nhưng có thích đến muốn ở chung một
chỗ cả đời sao? “Vậy ngươi đối với Phong ca chính là cảm giác như vậy?” Nàng hướng nàng nháy mắt.
“Wow, ngươi giễu cợt ta!” Quý Vũ Nhu mặt càng đỏ hơn.
“Ta… Ta nào có a, ta chỉ muốn..”
“Thiên Hương!”
Một giọng nói nam xen vào, khiến cho hai nữ đang đùa giỡn dừng tay lại.
“Phong ca!” Vừa nhìn thấy mặt, Hách Thiên Hương nhảy dựng lên chạy
tới trước mặt Hách Thiên Phong, “Ngươi cũng tới nơi này hóng mát?”
“Ta là cố ý tới tìm ngươi.” Hắn theo thói quen vuốt vuốt cái trán của nàng, “Ngươi hiện tại đã không có chuyện gì, ta đã mau mau an bài ngươi trở về Tô Châu, người trong nhà đều thực lo lắng cho ngươi, trước khi
đi, ta đã tu thư về nhà.”
Trở về Tô Châu? “Ta không cần!” Không hề nghĩ ngợi, nàng trực tiếp cự tuyệt.
“Không thể tùy hứng như vậy! Ngươi biết ngươi trốn đi để cho bao nhiêu người lo lắng không?” Hách Thiên Phong tức giận nói.
“Chính là ta mới không cần thừa kế gia nghiệp a!” Nàng rời nhà trốn đi, chính là có lý do a!
“Khụ!” Hách Thiên Phong không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Chuyện này, lão gia tử có nói sẽ suy nghĩ một chút.” Lý do thứ nhất là chính
Thiên Hương không muốn, mà lý do thứ hai, là lấy võ công của Thiên
Hương, thật muốn kế thừa, chỉ sợ sẽ đập phá chiêu bài Hách gia.
“Thật?” Hách Thiên Hương kinh ngạc níu lưỡi. Sẽ có chuyện tốt như vậy?
“Đúng vậy a, thật sự.” Hắn có chút không thể làm gì nhìn tiểu đường
muội bị mọi người cưng chìu lên trời, “Cho nên ngươi mau chút trở về Tô
Châu, đối với lão gia tử nói mấy lời hay, không ai sẽ phạt được ngươi.
Ta còn có việc phải đi Lạc Dương tham gia đại hội võ lâm, không thể cùng ngươi trở về, bất quá ta có phái thân tín cùng ngươi lên đường.”
“A?” Nói đến đại hội võ lâm, trong đầu Hách Thiên Hương mới nhớ tới
nguyên nhân mình tới huyện An Dương, “Ta cũng đi tham gia đại hội võ
lâm.” Đây chính là đại sự hạng nhất năm nay a!
“Ngươi cũng muốn?” Hách Thiên Phong sửng sốt.
“Đúng vậy.” Gật đầu như băm tỏi.
“Hồ nháo!” Nếu để cho trên dưới Hách gia biết hắn để cho Thiên Hương
đi tham gia đại hội võ lâm, chỉ sợ hắn có mấy tầng da cũng không đủ
tróc.
“Có cái gì hồ nháo, lại cũng không ai quy định không thể tham gia đại hội võ lâm, huống chi, ta chỉ xem một chút, cũng không phải lên đài tỷ
võ.” Hơn nữa lấy võ công của nàng, cho dù lên đài, cũng chỉ có bị đánh
xuống đài như sao xẹt, “Các ngươi không phải nói, muốn tăng nhiều kinh
nghiệm một chút sao? Ta bây giờ vẫn là đang học hỏi kinh nghiệm a.”
“Đó là…” Hách Thiên Phong ngắc ngứ, nhưng ngay sau đó lại nói, “Tóm lại không thể, ngươi biết điều một chút trở về Tô Châu.”
“Mới không!” Hàm răng dùng sức khẽ cắn, nàng cố gắng khiến cho trong
mắt mình bức ra vài giọt nước mắt, “Phong ca, ta… ta…” Nước mắt cá sấu,
đây là cảnh giới tối cao.
Hách Thiên Phong da đầu một trận tê dại. Hắn biết, tiểu đường muội
này rất hiểu chọc ngay tử huyệt của hắn, “Thiên Hương, ngươi…” Mới tính
hảo hảo giáo dục tiểu đường muội của mình một phen, lại bị một đạo thanh âm khác cắt đứt.
“Hách đại ca!” Quý Vũ Nhu vẫn trầm mặc ở bên, đột ngột đứng lên.
“Quý cô nương?” Quay đầu nhìn Quý Vũ Nhu, Hách Thiên Phong có chút kinh ngạc vẻ mặt lúc này của đối phương.
“Ta… Ta cũng muốn.” Ngón tay thật chặt nắm thêu khăn, nàng giống như
khua lên dũng khí cả đời nói, “Đúng, ta cũng muốn cùng các ngươi tham
gia đại hội võ lâm.” Nếu trời cao lại cho nàng một lần cơ hội, như vậy
lần này, nàng vô luận thế nào sẽ không giống lúc trước chỉ biết tiếp
nhận mà thôi. Nàng cũng muốn… cũng muốn dùng cố gắng của mình đi tranh
thủ, tranh thủ một phần tình yêu nàng khát vọng.
Cái gì?! “Ngươi cũng muốn?” Ngữ khí không sợ người chết không đủ, Hách Thiên Phong cùng Hách Thiên Hương trăm miệng một lời hỏi.
“Ừ, ta muốn đi.” Khuôn mặt ôn nhu lóng lánh ánh sáng kiên định. Quý Vũ Nhu thẳng tắp nhìn người trong lòng của mình.
Cho dù là nữ nhân nhu nhược, cũng có thể vì… tình yêu kiên trì này, mà trở nên kiên cường.
Vũ Nhu tỷ cũng nói muốn đi tham gia đại hội võ lâm. Điểm này, thực
ngoài lường trước của Hách Thiên Hương. Bất quá, như vậy cũng tốt, thừa
dịp Phong ca cùng Vũ Nhu tỷ trừng to đôi mắt nhỏ nhìn lẫn nhau, nàng
thoát thân.
Xem ra, hôm nay Vũ Nhu tỷ trở nên không giống với lúc trước, mà phần thay đổi này, là bởi vì Phong ca đi.
Từ trong ngực móc ra ngọc bội vẫn mang trên người, Hách Thiên Hương lần đầu tiên tỉ mỉ nhìn nó.
Ngọc bội xanh ngọc bích, trong sáng thanh minh. Ngọc bội hình tròn,
một vòng phía ngoài khắc hoa văn tinh sảo, mà bên trong thì có khắc một
con rồng bốn chân, một cái chân trước của nó tựa như nắm một quả châu,
trên châu có khắc hai chữ “Thần Vụ”.
Thần Vụ… Như nói ngược lại, trong tên Vụ Tịch vốn có chữ Vụ, vậy Thần? (Tên ca vốn là Thần Vụ nghĩa là sương ban mai, nhưng ca thường dùng tên Tịch Vụ nghĩa là sương ban đêm)
Suy nghĩ hướng vào ngọc bội trong tay, nàng bất giác nhíu mày. Nếu
lúc đầu nàng không cầm khối ngọc bội này, hai người bọn họ có phải ra
khỏi núi xong, sẽ mỗi người đi một ngả hay không?
Ngọc ở trong người, có một tia ấm áp.
Hắn muốn nàng bảo vệ khối ngọc này thật tốt, đem thành đồ vật quý giá hơn cả tính mạng của nàng. Nhưng khối ngọc này…
Không được, nàng phải đi hỏi rõ, hắn đến tột cùng là thân phận gì,
tại sao hắn hôm qua mới nói có thể không để cho Vũ Nhu tỷ tiến cung, hôm nay Quý thế bá liền thật sự nói Vũ Nhu tỷ không cần tiến cung.
Có lẽ thân phận của hắn, so với suy nghĩ của nàng càng thêm…
Mới muốn nhấc chân đi tới hương các Vụ Tịch ở tạm, phía sau liền nổi
lên một trận thanh âm gió động, ngay một khắc sau đó, một cỗ mùi vị gay
mũi trào vào cái mũi của nàng.
Hách Thiên Hương tay mềm nhũn, ngọc bội không tiếng động rơi mạnh vào một bên cây.
Bên cạnh, có thanh âm xa lạ nói: “Không có bắt lầm người đi.”
“Hẳn là không có.”
Bắt người? Bọn họ là ai? Nàng xê dịch môi, cố gắng mở miệng muốn hỏi, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng mệt mỏi, mệt mỏi cơ hồ không mở ra
được, cuối cùng đập vào mi mắt, một mảnh đen nhánh.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Thật buồn ngủ, muốn ngủ quá, muốn như vậy thì nằm ngủ đi…
Bất quá, chung quanh thật giống như có người nói chuyện, mà nàng…
nàng hẳn đang vội vã đi tìm Vụ Tịch, vội vã muốn hỏi rõ hắn, hắn đến tột cùng là ai a? Nàng làm sao có thể ngủ thiếp đi đâu?
Nàng chỉ nhớ rõ, có một cỗ mùi vị của thuốc, sau đó…
“A!” Đột nhiên mở mắt ra, Hách Thiên Hương nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh.
Túp lều nhỏ ẩm thấp, một ngọn lửa mơ hồ chiếu sáng tình cảnh trong
túp lều. Hai người, một mập một gầy, ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa.
Mập mạp nghe động tĩnh, hướng Hách Thiên Hương nhìn lại, “Ngươi cuối
cùng tỉnh.” Mà người gầy, thì như cũ chỉ cho thêm củi vào đống lửa.
“Các ngươi bắt ta… Ách, có mục đích gì?” Trấn định một chút tâm tình của mình, Hách Thiên Hương mở miệng hỏi.
“Nói nhảm nhiều như vậy, bắt ngươi tự nhiên là có mục đích.” Mập mạp vừa nói, đứng dậy, đi tới trước mặt nàng.
Mục đích? Hai conmắt quay tròn lưu chuyển, Hách Thiên Hương trong
lòng âm thầm nói, mục đích, bắt người như nàng có mục đích gì? Vì sắc
đẹp? Rất không có khả năng đi, nếu bọn họ là hái hoa tặc, làm thế nào
cũng nên chọn Vũ Nhu tỷ hạ thủ a; nếu là vì tiền, có vẻ hẳn không cần
phải bắt người, mà là vàng bạc châu báu trong Quý phủ đi.
Vân vân, nếu là vì tiền tài, nàng nhớ lúc trước nàng từng giá trị một ngàn lượng hoàng kim, “Hai vị đại gia.” Hách Thiên Hương liếm liếm khóe môi hơi khô nói, “Nếu như hai vị là vì một ngàn lượng hoàng kim tiền
thưởng, vậy đã muộn một bước rồi, đại đường ca của ta đã tìm được ta.”
Ai, chỉ hy vọng bọn họ có thể hòa bình tiếp nhận sự thật, thả nàng.
“Một ngàn lượng hoàng kim? Hừ!” trong mũi mập mạp tuôn ra một tiếng
hừ lạnh, “Chỉ là một ngàn lượng hoàng kim, trong mắt chủ tử chúng ta, có là cái gì.”
Chủ tử? Lẽ nào bọn cướp không chỉ có hai người bọn họ? “Vậy các ngươi muốn làm gì?” Co đầu lại, nàng rất thức thời giả bộ nhát gan.
“Chúng ta đương nhiên là…”
“Tiểu Tam, cùng nàng nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Người gầy thủy chung không lên tiếng rốt cục lên tiếng nói.
Mập mạp sờ sờ cái mũi, “Dù sao chúng ta cũng đã đem nữ nhân này thu
vào tay, chỉ cần giao cho chủ tử, ngày sau còn sợ không hưởng được vinh
hoa phú quý sao?”
“Vậy cũng phải xem người ta có coi trọng nữ nhân này thật hay không.” Một đôi mắt lạnh của người gầy lướt qua Hách Thiên Hương, thản nhiên
nói.
Đây là một cuộc đánh cược, mà quy tắc của cuộc đánh cược này là tầm quan trọng của nữ tử này trong lòng Thập tam hoàng tử.
Hai người thản nhiên nói chuyện, Hách Thiên Hương nghe được cũng
không hiểu ra sao, “Các ngươi… không có bắt lầm người đi?” Nàng hoài
nghi.
“Ta nghĩ —— bọn họ hẳn là không bắt lầm người.” Thanh âm réo rắt, giống như sợi tơ lặng lẽ vang lên trong túp lều sập xệ.
Một chút thân ảnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cánh cửa nhà tranh, ánh lửa tỏa ra, mượn bóng đêm, đem bóng dáng của hắn kéo ra thật dài
thật dài.
“Vụ Tịch!” Hách Thiên Hương kêu lên. Cả người vừa mừng vừa sợ, muốn
đứng lên chạy đến trước mặt hắn, nhưng mới nhích người lại cảm thấy cả
người bủn rủn, tứ chi vô lực, “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Hẳn là thuốc mê bọn chúng sử dụng vẫn còn chưa hết hiệu lực đi.” Nhìn Hách Thiên Hương, Vụ Tịch nhẹ ngữ nói.
“Ngươi… Làm sao ngươi tìm được tới nơi này?” Mập mạp lúc này đang cầm trong tay hai cây đại đao, trong sắc mặt mang theo một tia hoảng sợ
nhìn Vụ Tịch. Bọn họ rõ ràng thiên y vô phùng bắt người a, căn bản không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện, không có lý nào hắn có thể một đường truy
tung tới đây?! (Thiên y vô phùng: chỉ những tấm xiêm y tiên nữ không một vết kim chỉ, không một vết chắp nối. Ở đây chỉ những việc hoàn mỹ
không lộ chút dấu vết)
“Ngươi không cần biết quá nhiều, bởi vì nếu người chết, biết được nhiều hơn nữa cũng vô dụng.” Khóe miệng tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), thanh âm kia như thực như ảo làm cho người ta cảm thấy có chút không rõ.
“Tiểu Tam!” Người gầy trầm giọng nói, “Nhớ kỹ sứ mạng của chúng ta.”
Nếu Thập tam hoàng tử đuổi theo đến nơi này, vậy tự nhiên đại biểu địa
vị của nữ tử này ở trong lòng hắn không bình thường.
Giọng nói người gầy như có tác dụng bình ổn, mập mạp từ từ trấn định
lại, “Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, nữ nhân này nhất
định phải chết.” Cây đao gác trên cổ Hách Thiên Hương, mập mạp oán hận
nói.
Không cần… không có như vậy thật đi. Hách Thiên Hương không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, “Đại gia, có gì… từ từ nói a!” Nàng mới mười sáu,
còn chưa muốn chết a!
“Tiểu Tam, mang nàng đi phục mệnh, nơi này để ta chống đỡ.” Người gầy ra lệnh.
“Lão Đại!” Nếu hắn đi, một mình lão đại, làm sao có thể ngăn được
Thập tam hoàng tử trong kinh thành người người e ngại, “Ta lưu lại,
ngươi mang cô gái này đi.”
“Nói cái gì, nếu lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta và ngươi đều không tránh được cái chết.” Có thể sống một liền là một.
“Nhưng…”
Hai người, như có tranh luận. Hách Thiên Hương bị đao gác trên cổ,
chỉ có thể mãnh liệt nuốt nước miếng, mà Vụ Tịch thì giống như nhàn nhã
đi chơi vuốt vuốt ngọc bội trong tay.
Ngọc bội trong suốt, chính là lúc nàng bị hôn mê rơi xuống.
Ô ô ô~~~, hắn không phải là nói thích nàng sao? Phải cứu nàng, tốt
xấu gì cũng phải xuất ra chút thành ý a! Tức giận quăng cho Vụ Tịch một
cái liếc mắt, Hách Thiên Hương âm thầm ở trong lòng lẩm bẩm. Giống như
cảm nhận được ánh mắt của nàng, Vụ Tịch rốt cục miễn cưỡng ngẩng đầu,
“Ta khuyên các ngươi, tốt nhất người nào cũng không nên đi, bởi vì một
khi động, liền rất có thể hài cốt cũng không còn.”
Mười ngón tay đột nhiên chuyển động, sợi tơ mảnh bắn ra, rối rít quấn lấy cổ, cổ tay, cổ chân cà những chỗ yếu hại của mập gầy hai người.
Dưới ánh lửa, sợi tơ phát ra nhiều tia ánh sáng lạnh. (aaaaa. Không
được, không được, mau mau thanh tẩy cái đầu óc đen tối của ta, nhìn thấy mấy chữ “những chỗ yếu hại” kia là ta lại không nhịn được….. mà cười
đau bụng. Rốt cuộc là những chỗ nào ta? Hắc hắc. Tội lỗi, tội lỗi quá.
Amen!!!)
“Ngươi ——” mập gầy hai người cả kinh! Sợi tơ này từ khi nào bò lên người mà bọn họ thế nhưng không hề có cảm giác.
Hách Thiên Hương cả người ngu ngơ, nhìn từng một sợi tơ, cùng với vẻ
mặt âm u lần lượt thay đổi của Vụ Tịch. Hắn… Hắn là làm thế nào mà làm
được như vậy?
Trong lúc vô tình, chỉ trong khoảng cách gần như vậy, ở dưới ba đôi mắt, đưa ra vũ khí trí mạng nhất.
Thân thể mềm nhũn, nàng lại co quắp trở lại trên mặt đất.
“Các ngươi nói xem, ta làm như thế nào xử phạt các ngươi đâu?” Mười
ngón tay nắm Thiên Tàm Ti, Vụ Tịch vung lên nồng đậm ý cười, “Là đem
thịt các ngươi xả thành từng mảnh, hay cứ như thế này đem các ngươi cắt
rời? Hoặc là, các ngươi có đề nghị tốt hơn?” Ngữ điệu ôn nhu, nói ra
những lời đáng sợ, chỉ có những người hiểu hắn mới biết lúc này hắn thật sự giận dữ.
Không ai có thể sau khi thương tổn người hắn yêu, còn có thể toàn thân trở lui.
Bọn họ không thể, hắn cũng không cho phép.
Mập gầy hai người thân thể cứng ngắc, không dám động đậy chút nào.
Những sợi tơ này, nhìn như mỏng manh, thật ra so với dây thép càng chắc
hơn. Chỉ cần cố gắng động đậy, sau một khắc thân thể sẽ bị cứa đứt.
“Thập tam hoàng tử, ngươi muốn giết cứ giết, không cần hành hạ huynh
đệ hai người chúng ta.” Người gầy mấp máy môi, nói thẳng. Chỉ có thể
trách hắn quá mức khinh địch.
Chưa từng nghĩ quá, nguy cơ tùy thời sẽ xuất hiện.
“Giết, ta sẽ giết, bất quá sẽ không rất nhanh như vậy.” Mềm nhẹ cười nói, mười ngón tay thon dài trong ngọn lửa mông lung vũ động thật đẹp
mắt. Thiên Tàm Ti càng ngày càng siết chặt, ghìm chặt vào da thịt hai
người, máu đã nhiều tia rỉ ra.
Thập tam hoàng tử, nàng không nghe lầm chứ. Hách Thiên Hương cố gắng
tiêu hóa tin tức nàng mới nghe được. Bình thường, chỉ có một loại người
được gọi là hoàng tử, đó chính là con của hoàng thượng. Hai người kia
gọi Vụ Tịch là Thập tam hoàng tử, là chỉ… Vụ Tịch là con thứ mười ba của đương kim hoàng thượng sao? (Không cần truy từ gốc rẽ thế đâu tỷ, cứ hiểu theo nghĩa đen của từ đi)
Thập tam hoàng tử Thiệu Thần Vụ. Đúng rồi, trên mảnh ngọc bội hắn cho nàng, không phải là có hai chữ Thần Vụ sao? Đó chính là tên hắn a!
“Ngô… Oa ..” Âm thanh kêu rên xen lẫn thống khổ nỉ non cắt đứt sự xuất thần của Hách Thiên Hương.
Lúc này, trên người mập gầy hai người đã máu tươi đầm đìa. Thiên Tàm Ti vốn là màu trắng đã nhuộm thành sắc đỏ.
“Màu sắc thật bẩn đâu… Thật rất bẩn.” Thanh âm lạnh như băng, giống như châm luồn vào trong tai.
“Van xin… van xin Thập tam hoàng tử cho… cho thống khoái.” Thanh âm như vỡ nát vang lên.
“Ta cũng vậy nghĩ a, chỉ tiếc, người các ngươi muốn thương tổn, là
người ta thích nhất.” Nụ cười chẳng biết biến mất từ lúc nào, trong đôi
mắt của hắn có tia sáng lành lạnh dọa người.
Cái loại ánh mắt này… Cái loại ánh mắt này… Đó là cha từng nói với
nàng, ánh mắt mà chỉ có người động sát ý mới có! “Đừng… Đừng như vậy!”
Giãy dụa bò dậy, Hách Thiên Hương đung đưa hướng phía Vụ Tịch đi tới.
Không kịp tiêu hóa sự thật là hắn yêu nàng, trước mắt, nàng chỉ muốn
ngăn cản hắn giết người. Cha từng nói, một khi một người có sát ý, thì
người khác tốt nhất tránh thật xa. Bởi vì người có sát ý, là người khó
đoán nhất.
Nhưng hắn… hắn là Vụ Tịch a… là Vụ Tịch nàng yêu thích a…
“Đừng… Đừng giết.” Lảo đảo đi tới bên cạnh hắn, nàng kéo ống tay áo của hắn nói.
“Ngươi muốn ta thả hai người kia?” Hắn quay đầu nhìn nàng, thần sắc không hiểu.
“Ừ.” Nàng gật đầu, cảm thấy hai chân như nhũn ra, “Bọn họ… Thật ra cũng chưa làm gì đả thương ta, cho nên… để bọn hắn đi.”
“Đã vào tay ta, không thể thả người.” Một khi hắn muốn giết, thì
người đó sẽ không thể còn sống. Huống chi, bọn họ vốn đáng chết.
“Nhưng giết bọn họ xong, ngươi nhất định sẽ thương tâm.”
“Thương tâm? Ngươi nói ta sẽ thương tâm?” Hắn phì cười một tiếng,
“Ngươi có biết trong tay ta đã giết bao nhiêu người không? Thiên Hương,
tay của ta đã dính rất nhiều rất nhiều máu, nhiều đến căn bản không cách nào rửa sạch, cho nên, nhiều hơn hai cái mạng cũng không vấn đề gì.”
Hắn và nàng, có quá nhiều điểm khác biệt, bị nàng hấp dẫn, có lẽ là
bởi vì nàng quá trong sạch… Có cái trong sạch mà hắn không có!
“Không phải, ngươi có, có quan tâm!” Nàng dùng hết khí lực hô, nhưng
thanh âm vọng lại, lại nhỏ đến tội nghiệp, “Ta biết, ngươi nhất định sẽ
quan tâm.”
Nếu không quan tâm, đêm đó hắn tại sao lại tới phòng của nàng, yếu ớt uyển nhược giống như đứa trẻ, tìm kiếm một người có thể tin tưởng.
Bởi vì hắn vẫn quan tâm, quan tâm quá khứ của hắn, quan tâm vết thương của hắn, cùng với… những người đã mất mạng trong tay hắn.
Rõ ràng là một câu hắn không muốn nghe, nhưng từ trong miệng của nàng hô lên, lại làm cho hắn không cách nào bác bỏ, “Ta… Quan tâm sao?” Lẩm
bẩm nói nhỏ, càng giống tự nói với chính mình.
“Đúng, ngươi có quan tâm.” Đầu của nàng nặng nề điểm một cái, “Bởi vì ta biết, thật ra ngươi căn bản không thích giết người, thật ra ngươi
căn bản sợ nhìn thấy màu máu, thật ra ngươi căn bản… ngươi căn bản rất
thiện lương!”
Thiện lương! Nếu không bởi vì có người rời đi, có người phản bội, có lẽ hắn bây giờ sẽ là một thiếu niên ngây thơ.
Nước mắt nhẹ nhàng, như chuỗi trân châu bị chặt đứt lăn xuống từ vành mắt nàng.
“Thiên Hương…” Nước mắt kia, vì hắn mà rơi sao? Thật nhiều người đã ở trước mặt hắn rơi nước mắt, có khẩn cầu, có thống khổ, có ai điếu,
nhưng … Nước mắt của nàng, lại làm cho hắn đau lòng.
Trong đau lòng, lại cảm thấy thật thoải mái. Phảng phất như đất đai khô hạn, rốt cục được nước mưa làm dịu.
“Bỏ qua cho bọn họ được không?” Thay vì nói thương hại mập gầy hai
người, không bằng nói bởi vì nàng không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của hắn.
“Ta…” Thanh âm của hắn, lần đầu xuất hiện do dự.
“Vụ!” Nàng lần đầu tiên gọi tên hắn. Mà mắt, thì thẳng tắp nhìn hắn, như muốn nhìn sâu vào trong tâm hồn hắn.
Lông mi thật dài bao trùm ở mi mắt, vẻ mặt của hắn giống như đang không ngừng suy nghĩ.
Thiên Tàm Ti ngưng lại co rút, cũng khiến cho mập gầy hai người tạm thời có thể thở dốc.
“Không nên tiếp tục làm chuyện sẽ làm cho mình hối hận.” Thanh âm kia nhẹ nhàng mà ôn nhu ở bên tai hắn.
Hắn sẽ hối hận sao? Có sao? Cúi đầu, hắn nhìn sợi tơ quấn đầy hai tay mình. Nếu như giết người không hối hận, vậy tại sao khi Tiểu Đào chết,
hắn như trước sẽ rơi lệ đầy mặt đâu?
Khóc như vậy, giống như là hắn dùng hết tất cả nước mắt của mình để
khóc. Hắn vì Tiểu Đào mà rơi nước mắt, mà nàng… thì vì hắn mà rơi nước
mắt.
Vì hắn rơi nước mắt a… Dĩ nhiên là rõ ràng như vậy.
Nhẹ buông tay, Thiên Tàm Ti vốn quấn quanh trên người mập gầy hai
người toàn bộ thu hồi, “Trở về nói cho Bát ca, người không phạm ta, ta
không phạm người, nếu hắn còn chưa từ bỏ ý định, thì đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.” Nhìn chắm chằm ánh sáng từ đống lửa, Vụ Tịch lạnh
lùng nói.
“Khụ! Khụ!” Mập gầy hai người giờ phút này ngã ngồi dưới đất, không
ngừng ho nhẹ. Trên mặt vẫn tràn đầy vẻ không dám tin, tựa hồ không tin
mình có thể thoát được một mạng, “Ngươi thật muốn thả chúng ta?” Mập mạp trước tiên mở miệng hỏi.
“Hay là các ngươi không muốn đi?” Hơi khiêu mi, Vụ Tịch hỏi ngược lại.
“Không có, không có.” Mập mạp kinh hồn chưa định lắc đầu, “Chúng ta
đi.” Chẳng qua là cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, sau khi xúc phạm
đến Thập tam hoàng tử còn có thể lưu lại một cái mạng.
Trong truyền thuyết, phàm là người Thập tam hoàng tử muồn giết, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ngoại lệ sống sót.
“Đại ca, chúng ta đi!” Mập mạp khó khăn đứng lên nói.
Người gầy gật đầu, đồng thời liếc Hách Thiên Hương một cái. Hắn biết, bọn họ có thể sống bởi vì nữ nhân này.
Thì ra Thập tam hoàng tử lãnh tình như vậy, cũng sẽ có lúc chân chính động tình. Nếu như… Nếu như có thể đem nàng giao cho Bát hoàng tử, như
vậy liền tương đương với việc có thể hoàn toàn khống chế được Thập tam
hoàng tử.
Đáng tiếc… Thật sự là… Đáng tiếc…
“Chúng ta đi thôi.” Than nhẹ một mạch, người gầy nói. Thật ra cho dù ở chỗ này có thể bảo toàn tánh mạng, nhưng kỳ thật trở lại chỗ Bát hoàng
tử, cũng không biết có thể giữ được tính mạng hay không.
Đây là mạng làm nô tài a! Chính là Tiểu Tam tựa hồ còn chưa rõ lắm.
Mập gầy hai người mang theo thương tổn, nhanh chóng rời đi nhà tranh.
“Không sao chứ.” Vụ Tịch đem Hách Thiên Hương ngồi một bên ôm lấy, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Nếu không phải hắn vẫn phái người âm thầm quan sát Thiên Hương, chỉ
sợ không thể nhanh như vậy phát hiện nàng bị bắt đi, lại càng không thể
tìm tới.
“Ta không sao.” Nàng lắc đầu. Nàng bây giờ nhiều lắm chỉ là cả người
bủn rủn, bị chút kinh sợ mà thôi, “Ngươi… Ngươi là Thập tam hoàng tử?”
Sợ hãi, ánh mắt của nàng nhìn hắn.
Trong truyền thuyết Thập tam hoàng tử Thiệu Thần Vụ, giết người thành cuồng, máu lạnh lại vô tình, phàm là người đối với hắn nói năng lỗ
mãng, cho tới bây giờ đều không có kết quả tốt, nếu không phải hắn bảo
vệ Hoàng thượng cho tới nay, công lao không thể bỏ qua, chỉ sợ sớm đã bị người khác can thiệp.
“Đúng.” Hắn trả lời.
“Như vậy… Trong dân gian nói, ngươi gian dâm Tiểu Đào không thành,
cho nên giết người diệt khẩu, chính là Tiểu Đào ngươi đêm hôm đó nói với ta phản bội ngươi, mà đem ngươi đẩy xuống sườn núi?” Bây giờ nàng cuối
cùng cũng biết tin đồn không lý nào có thể tin. Người truyền người, càng truyền càng khoa trương. (*vỗ bàn* *ôm bụng* Ôi Zời ơi, tôi chết đây, gian dâm không thành, cái tin đồn này đúng là có 1 0 2. Há há há)
“Thì ra còn có loại tin đồn này a!” Hắn cười lạnh một tiếng. Bất quá, hắn trong dân gian, cũng luôn luôn không có loại bình luận tốt đẹp gì.
Bởi vì hắn căn bản chẳng muốn đi làm dáng.
“Ngươi ——” nàng muốn nói lại thôi.
“Không cần lộ ra thương hại của ngươi, cái ta cần không phải thương
hại!” Hắn mấp máy khóe môi nói. Hắn muốn, lòng của nàng. Cho dù nàng
từng nói thích hắn, nhưng … Tại sao hắn vẫn là có cảm giác không cách
nào bắt được tâm của nàng?
“Không phải là thương hại!” Nàng vội vàng lắc đầu nói, “Là thương tiếc.”
“Thương… Tiếc.” Hắn kinh ngạc. Chưa từng có người đối với hắn dùng hai chữ này.
“Bởi vì yêu, cho nên mới phải thương tiếc.” Đúng vậy, bởi vì yêu hắn, bởi vì đau lòng hắn, cho nên mới có cảm giác thương tiếc này.
“Ngươi yêu ta?” Nếu lời nói vừa rồi chỉ làm cho hắn giật mình, thì
lời nói của nàng bây giờ, lại làm cho hắn kinh ngạc. Có thể sao? Không
chỉ là thích, mà là yêu.
Tâm tình mừng như điên, thoáng chốc tuôn ra vòng quanh cả người. Hắn ôm nàng, run giọng hỏi : “Ngươi… Yêu ta?”
“Đúng, yêu ngươi.” Tâm tính của hắn, nàng cảm thụ nhận được. Nam
nhân như vậy, nàng muốn ở bên cả đời, “Cho nên từ nay về sau, ngươi có
thể tin tưởng ta.” Mà nàng, cũng sẽ tin hắn.
Sau đó, nàng thấy nụ cười trên mặt hắn, kia là lần đầu tiên, nàng phát hiện nụ cười đích thực của hắn, cười… thật vui vẻ.
~~~~~~~~~~~~~~~
Sâu trong tình,
Duy có một người,
Nhớ ngươi, mong ngươi,
Cho nên yêu ngươi, muốn ngươi!
~~~~~~~~~~~~~~~