Hoàng Tử Cát Tường

Chương 10


Đọc truyện Hoàng Tử Cát Tường – Chương 10

“Thật… Thật… Thật… Dễ uống…” Giống như tất cả những người say rượu, nàng bắt đầu vô ý thức lẩm bẩm.

“Rốt cục say.” Chỉ chỉ ngón tay, Vụ Tịch không ngoài ý muốn nhìn tình cảnh trước mắt.

Tửu lương của nàng tốt vượt ra khỏi dự tính của hắn, vốn tưởng rằng
mấy chén sẽ say, không nghĩ tới nàng lại uống ước chừng mười sáu chén.
Bất quá vẻ say rượu của nàng, cũng là hắn chưa từng thấy qua. Ửng đỏ hai gò má, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, còn có đôi mắt như thu thủy
kia nửa mở nửa khép. Mà loại diện mạo này của nàng, cho đến nay, chỉ có
một mình hắn mới nhìn qua. Nghĩ đến điều này, Vụ Tịch không khỏi khẽ
cười một tiếng. Nếu chỉ có hắn nhìn qua, như vậy từ nay về sau, tự nhiên cũng chỉ có một mình hắn mới có thể nhìn. Đứng lên, hắn đi tới bên cạnh nàng, cúi người xuống đem người say đến rối tinh rối mù ôm lấy, “Tiểu
nhị, dẫn đường, ta muốn trở về phòng.” Để mặt nàng chôn trong ngực hắn,
hắn gọi tiểu nhị cách đó không xa.

“Được, công tử, mời đi theo ta.” Tiểu nhị cơ trí vội vàng chạy lên
trước, dẫn đầu đi phía trước, đạp lên cầu thang, cung kính dẫn Vụ Tịch
tới căn phòng tốt nhất trong điếm.

“Chính là chỗ này, công tử, còn có một phòng hảo hạng ở cách vách.”
Tiểu nhị khuôn mặt nở nụ cười nói, “Công tử nếu còn gì phân phó, cức

việc gọi tiểu nhân là được.”

“Ừ, ngươi đi xuống trước đi.” Vung tay lên, Vụ Tịch bình lui tiểu nhị.(tình huống rất chi là gian nan và cấp bách a)

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại. Trong phòng, chỉ còn lại Vụ Tịch cùng Hách Thiên Hương. (đóng cửa, tắt đèn. Hắc hắc)

Đem người trong ngực đặt lên giường mềm, Vụ Tịch mới nghĩ ngồi thẳng
lên, nhưng ngoài ý muốn bị một bàn tay mềm mại nắm ở cổ. Đôi mắt như thu thủy vốn nửa mở nửa khép lúc này xuất kỳ thanh tỉnh.

“Ngươi ——” hắn ngẩn ra, trong lòng không khỏi đập loạn một chút. Ở
bên cạnh nàng, hắn thật sơ suất lơ là đến không ngờ sao? Cư nhiên có thể dễ dàng để cho nàng nắm ở cổ của hắn, nếu nàng muốn tính mạng của hắn,
như vậy hắn còn có thể có cơ hội chạy thoát?

Hắn ánh mắt phức tạp nhìn nàng, mà nàng thì thẳng tắp nhìn lại của hắn.

Rốt cục, một chút ngây ngốc cười triển lộ trên mặt Hách Thiên Hương,
“Rượu, thật dễ… Uống.” Nàng si ngốc cười một tiếng, đứt quãng nói.

Vụ Tịch chớp chớp đôi mắt. Nàng vẫn là say, chỉ có đôi mắt thanh tỉnh, mà không phải là thần chí.

“Ngươi say.” Hắn hòa nhã nói.

“Say… Ta có sao?” Lại là mấy tiếng cười khúc khích, một cái tay khác
của nàng cũng nắm ở cổ của hắn. Lực đạo lớn hơn, khiến cho cả người hắn
cơ hồ gục trên người nàng.

“Ngươi thật sự say.” Lúc nàng thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ không làm ra động tác như vậy.

“Thơm quá, trên người của ngươi thơm quá…” Nàng loạng choạng đầu, mặt càng ngày càng để sát vào hắn, như muốn ngửi được rõ ràng mùi trên
người hắn.

Thơm? Làm sao có thể! Vụ Tịch nhướng nhướng mày, hắn mỗi ngày chỉ có
trong vòng một canh giờ lúc sáng sớm, trong cơ thể mới có thể phát ra

mùi thơm, mà bây giờ, căn bản là canh giờ không đúng.

“Ngươi nhất định là ngửi lầm rồi.”

“Mới… Mới không có đâu, thật sự… thơm quá, cùng vừa rồi ta uống… thơm như nhau…” Hách Thiên Hương giọng nói không rõ nói.

Nàng chỉ kia chính là rượu sao? Bởi vì nàng cùng hắn uống qua cùng loại rượu. Trong lòng hắn thầm tự suy đoán.

“Ta còn muốn… còn muốn uống nữa, thơm quá thơm quá… Nấc, rượu…” Đầu
nhỏ từ trong ngực hắn dời đến bên cạnh gương mặt hắn, nàng theo dõi
phiếm môi sáng bóng xinh đẹp kia của hắn, ha ha cười một tiếng. Nàng tìm được rồi, tìm được chỗ phát ra mùi thơm. Bản tay trắng nõn nhỏ và dài
dần dần đưa tới gần môi của hắn, Hách Thiên Hương nheo lại đôi mắt, cố
gắng muốn nhìn rõ đôi môi kia. Mà Vụ Tịch, thì cả người cứng đờ. Nàng
đang làm cái gì vậy? Tư thái như vậy, động tác như vậy, nàng có biết làm như vậy hậu quả thế nào không? (thế nào hả Tịch ca? Hắc hắc *cười đến gian trá*)

“Buông tay.” Hắn nhẹ lẩm bẩm, cố gắng bỏ qua ngón tay dao động trên
môi hắn. Thật ra, chỉ cần hắn muốn, lấy năng lực của hắn, có thể lập tức vọt đến cách nàng năm thước. Chẳng qua là… khí lực trên người có cảm
giác từng điểm từng điểm bị rút đi. Hướng về phía nàng như vậy, hắn thế
nhưng có một loại cảm giác… vô lực.

“Ta muốn… uống rượu đâu…” Cười khúc khích xen lẫn rù rì, môi đỏ mọng
đụng lên môi của hắn, giống như là muốn thu lấy tất cả hơi rượu bán trên môi hắn, nàng giống như chó nhỏ vươn ra đầu lưỡi, chà liếm môi của hắn. Ôn nhu, mang theo nhiệt độ nóng rực, thổi quét tất cả băng lạnh.


Hắn lại bị… Vụ Tịch híp mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hách
Thiên Hương lộ ra khuôn mặt mê say. Không có bất kỳ kỷ xảo, càng chưa
nói tới hấp dẫn câu dẫn, nhưng lại kỳ dị làm cho hắn phản kháng không
được. Lãnh địa chưa bao giờ từng bị đụng chạm qua, mà nay, thế nhưng đơn giản đã bị nữ tử bình thường không có gì lạ này đụng chạm. Hương rượu
súc tích, trong không khí nhàn nhạt tản ra. (Hắc hắc, tóm lại là Tịch ca bị cưỡng hôn. Há há)

Trên môi hắn, lây dính hương rượu của nàng, mà trên môi nàng, thì lây dính hương rượu của hắn. Túy ngọa mỹ nhât tất, say rốt cuộc là ai, lại
là gối đầu trên chân người nào?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bắt đầu để ý tâm tình không rõ của mình,

Bởi vì ta không cách nào biết mình đến tột cùng là muốn cái gì!

Tâm tình không khỏi rung động,

Hay cho tới nay vẫn là tín niệm kia?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.