Đọc truyện Hoàng Tộc – Chương 645: Đàm phán cuối cùng (Đại kết cục)
Hai thuyền từ từ tới gần, Thân Quốc Cữu ở đầu thuyền ánh mắt ngưng trọng
nhìn thuyền của đối phương, ở bên cạnh hắn chính là Thân Uyên và Thiệu
Cảnh Văn lúc này Thân Quốc Cữu khẻ thở dài nói với Thiệu Cảnh Văn ở bên
cạnh:
– Cảnh Văn ngươi không cần lo lắng chút nữa ta sẽ không miễn cưỡng ngươi với tài hoa của ngươi ở lạc kinh ít nhất cũng là chư hầu một phương
tương lai cũng có thể làm tướng ngươi nên lưu lại.
Thiệu Cảnh Văn lắc đầu:
Thiệu Cảnh Văn ta mười năm trước đã thề thuần phục tướng quốc chưa từng
nghĩ qua chuyện phản bội tướng quốc, đại trượng phu một lời đáng nghìn
vàng, há có thể vì ham phú quý mà thay đổi lòng dạ.
Thân Quốc Cữu gật nhẹ đầu hắn chỉ thăm dò Thiệu Cảnh Văn mà thôi, Thiệu
Cảnh Văn tay cầm mười vạn đại quân một khi đàm phán thấn bại, Thiệu Cảnh Văn sẽ gặp hai lựa chọn hắn đi đường nào quan hệ tới sinh tử của Thân
Quốc Cữu, cũng may câu trả lời của Thiệu Cảnh Văn khiến cho Thân Quốc
Cữu rất hài lòng.
– Tướng quốc chúng ta lên đi.
Thân Uyên nhắc nhở Thân Quốc Cữu.
– Đi thôi gặp lại lão bằng hữu của chúng ta.
Thân Quốc Cữu vuốt râu cười cười, đội thuyền từ từ tiến lên phía trước
nhanh chóng giao thoa với thuyền của đối phương, Hoàng Phủ Vô Tấn mang
thủ hạ chờ đã lâu hắn ôm quyền cười nói:
– Tướng quốc phong thái vẫn như cũ, khiến cho Vô Tấn phải kính nể.
Thân Quốc Cữu đi qua boong thuyền cũng chắp tay với hắn:
– Điện hạ so với lúc trước đã hoàn toàn khác nhau rồi, đã là long phượng trong nhân, thiên hạ quy tâm, Thân Trăn chỉ có thể ngưỡng mộ.
Hoàng Phủ Vô Tấn lại khẽ gật đầu chào hỏi Thiệu Cảnh Văn, sau đó khoát tay:
– Tướng quốc quá khen mời tới khoang thuyền.
– Mời.
Song phương để tùy tùng ở bên ngoài, sáu người bọn họ vào trong buồng
nhỏ trên tàu, trên thuyền đã sớm bố trí một cái bàn hai cái ghế, Thân
Quốc Cữu cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn hai người ngồi xuống, những người
khác đứng ở sau lưng họ.
Có hai gã thân binh mang tới hai chén trà vô cùng khách khí.
Hoàng Phủ Vô Tấn hạ thấp người xuống nói:
– Tướng quốc không cùng Thân Tể thông đồng làm bậy giữ mình trong sạch, khiến cho Vô Tấn bội phục.
Thân Quốc Cữu nhẹ nhàng gật đầu hơi thương cảm nói:
– Thân Tể dù sao cũng là huynh đệ của ta, tuy đạo bất đồng nhưng khẩn cầu điện hạ vẫn giao thi thể hắn cho ta.
– Thi thể đã giao cho thái hậu, nàng đã an tháng hắn.
Thân Quốc Cữu trầm ngâm một tháng, như vậy cũng được hắn lại hỏi:
– Thái hậu cùng với ngoại tôn của ta thế nào rồi?
– Bọn họ đều ở Hoa Thanh cung thân phận bọn họ tôn quý ta nhất định không làm tổn thương.
Thân Quốc Cữu thở dài một hơi:
– Rất nhiều chuyện chỉ vì hoàn cảnh thay đổi nếu như thái hậu không mê
luyến quyền thế như vậy nghe ta khích lệ thì trong vòng mười năm không
thể chạm mặt điện hạ, điện hạ nếu như lúc trước Ung Kinh cùng điện hạ
kết minh điện hạ cảm thấy mình nên bắc tiến hay tây tiến.
Hoàng Phủ Vô Tấn lắc đầu:
– Ta hiểu ý của tướng quốc nhưng thẳng thắn mà nói sau khi lấy Bạch Sa
đảo ta vẫn muốn đánh Tề châu, cho dù cùng Ung Kinh kết minh ta vẫn như
trước, đánh Tề châu không có thể hòa giảng mười năm như Thân Quốc Cữu
nói.
Thân Quốc Cữu cười khổ nói:
– Được rồi mọi chuyện cũng đã diễn ra không đề cập nữa.
Hắn dừng ở trước mặt Hoàng Phủ Vô Tấn mà chậm rãi nói:
– Thân Trăn ta là người đọc qua sách thành hiền, biết rõ không thể
nghịch thiên mà đi, cho dù ta chiếm được Thục Châu hiểm yếu nhưng dân
tâm đã không theo, ta cũng không có cách nào, không muốn vì tư tâm mà
khiến cho dân chúng phải khổ, ta muốn hỏi điện hạ nếu như ta đầu hàng
điện hạ thì điện hạ định an trí ta thế nào?
Vần đề này Hoàng Phủ Vô Tấn đã suy nghĩ từ trước, hắn cười nói:
– Lạc kinh đang thi hành chế độ chính sự đường, nếu như Thân Quốc Cữu
nguyện ý đầu hàng, thì Thân Quốc Cữu và Bạch Minh Khải sẽ thêm hai chức
trong đó nữa, về phần chức vụ Thân Quốc Cữu vẫn là hộ bộ thượng thư.
Thân Quốc Cữu ngây ngẩn cả người hắn không ngờ Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn coi trọng hắn như vậy hắn thở dài rồi nói:
– Không dám dối gạt điện hạ ta vốn lưu lại một đường cho mình, mang Thân thị ra hải ngoại lập nước, ở Lữ Tống đảo, ta ở đó kinh doanh đã ba năm, cũng xây dựng được một cái trấn nhỏ một bến tàu, nhân khẩu có hơn sáu
nghìn người là ngư dân duyên hải, Thân thị tộc nhân có không ít người
qua đó nếu điện hạ ân chuẩn, ta vẫn muốn sang hải ngoại sáng lập ra quốc gia của mình. Về phần quân đội Thục Châu ta sẽ để lại, không mang đi
người nào, tự tới đó mộ quân làm tư binh, ta sẽ cam đoan với điện hạ
quốc gia của ta vĩnh viễn không xâm phạm Đại Ninh vương triều.
Hoàng Phủ Vô Tấn chắp tay sau lưng đi đi lại lại vàí bước, hắn nhìn về
phía dãy núi xa xa tâm tình trở nên mâu thuẫn vơi vai trò của một kẻ
thống trị hắn không muốn đơn giản thả Thân Quốc Cữu ra xa như vậy tương
lai con cháu của hắn có thể rất mạnh phản công lại đại lục, nhưng với tư cách là một hán nhân hắn muốn cho người của tộc nhân mình ra ngoài lập
nghiệp thậm chí sáng tạo ra quốc gia của mình, hắn biết chắc bên bờ đạ
dương kia là thổ địa mênh mông phì nhiêu.
Trầm tư hồi lâu hắn cuối cùng cũng trở về chỗ ngồi, Thân Quốc Cữu cũng
lo lắng, Hoàng Phủ Vô Tấn đã bắt giam con của hắn, y sẽ thả sao sao? Y
tin tưởng rằng tương lai mình sẽ không tiến công đại lục sao, trong lòng hắn do dự bất định hắn không còn đường lui rồi.
– Thân tướng quốc biết không, phía Nam Lữ Tống đảo là nam Dương đảo, mà ở phía nam Nam Dương đảo còn có một đại lục mênh mông bát ngát so với Đại Ninh vương triều chúng ta còn rộng lớn hơn nhiều, ta hi vọng tướng quốc cũng có thể giống như ta đưa ánh mắt phóng xa tới nghìn dặm.
Nói xong Hoàng Phủ Vô Tấn đứng lên, Thân Quốc Cữu vươn tay đây là lễ cầm tay ngang hàng, Thân Quốc Cữu đã minh bạch dòng nước mắt nóng bỏng từ
trong mắt của hắn trào ra, hắn cầm lấy tay của Hoàng Phủ Vô Tấn thi lễ
thật sâu thanh âm nức nở nói:
– Vài năm sau ta sẽ đích thân yết kiến bệ hạ.
Hoàng Phủ Vô Tấn lại nhìn về phía Thiệu Cảnh Văn, Thiệu Cảnh Văn yên
lặng bước tới bên cạnh Thân Quốc Cữu, Hoàng Phủ Vô Tấn chắp tay với hắn:
– Thiệu huynh bảo trọng.
– Bệ hạ bảo trọng.
Thiệu Cảnh Văn cũng đỏ đôi mắt lên.
Hoàng Phủ Vô Tấn khóe mắt cũng cay cay hắn miễn cưỡng cười nói:
– Các ngươi đi thôi, từ Nam Hải quận xuất phát, ta sẽ thả Thân Kỳ Võ và Long Thương hội ra, cho các ngươi cùng nhau lên đường.
Thân Quốc Cữu thi lễ thật sâu với Hoàng Phủ Vô Tấn, quay người rời đi một chuyến đi này không bao giờ quay đầu lại nữa.
Hai tháng sau Thân Quốc Cữu đã tới Phiên Vũ huyện ở Nam hải, mấy trăm
chiếc thuyền lớn đã chuẩn bị sẵn sàng kể cả hạt giống nông cụ tới vũ
khí, Hoàng Phủ Vô Tấn tặng cho bọn họ hai mươi ổ pháo cùng với một nghìn khẩu toái phát thương, để cho bọn họ chinh phục thổ dân địa phương.
Cùng đồng hành với hắn còn có ba nghìn thủy thủ tự nguyện đi và người nhà bọn họ, tổng cộng có tới hơn một vạn người.
– Phụ thân thời cơ đã tới mau lên thuyền thôi.
Thân Kỳ Võ thúc giục phụ thân của mình.
Thân Quốc Cữu từ từ quỳ xuống, lấy ra một cái khăn tay, đem bùn đất cất
vào bên trong đó, bỏ vào trong ngực mình, hắn hướng về cố hương dập đầu
ba cái thật sâu, nước mắt lại nhịn không được mà trào ra.
– Chúng ta đi thôi, thành lập Thân quốc.
Thân Quốc Cữu đứng lên cùng với nhi tử lên thuyền lớn, cáo biệt cố hương , thăng buồm xuất phát, mấy trăm chiếc thuyền lớn chạy ra xa cuối cùng
biến thành một chấm đen nhỏ mà biến mất trên biển cả.
Đúng lúc Thân Quốc Cữu suất lĩnh tộc nhân đi Lữ Tống đảo khai cương
khoách thổ thì năm trăm chiếc hạm đội viễn chinh mang theo năm nghìn
chiến sĩ Lưu Cầu quốc đã xuất phát về phía bắc mục tiêu của bọn họ chính là Cửu Châu đảo của Nhật Bản, đây chính là thứ mà Trần gia chuẩn bị một năm, cuối cùng bọn họ cũng tiến hành cuộc chiến viễn chinh.
Trên tàu chỉ huy Trần Anh cuối cùng cũng khôi phục trang phục nữ chiến,
buộc tóc lên đầu trên người mặc áo da cá mập, bên ngoài mặc hoàng kim
lân giáp, hai mái tóc đen mượt thả xuống hai cánh tay, trong tay nàng
cầm một cây hoành đao, phía sau lưng là một bộ cung tiễn, đôi mắt sáng
ngời, nhưng lúc này mang theo một chút thương cảm.
Nàng đứng ở trên mạn thuyền lẳng lặng nhìn đại lục Tây Phương xa xôi ở
đó có người yêu mà nàng khắc cốt ghi tâm, phụ thân Trần Ang Bang tiên
tới gần nàng, khẽ cười nói:
– Nắm lấy Cửu Châu đảo xong, chúng ta sẽ vào kinh triều kiến hắn, hắn đã đáp ứng ta nạp công chúa Lưu Cầu quốc làm phi.
Trần Anh không nói gì nàng vẫn y nguyên nhìn về phía phương tây trong mắt hiện ra một vẻ thương cảm và chờ đợi.
Nhân sinh có hi vọng, mới có thể trở nên hoàn mỹ.
~~~The End~~~