Đọc truyện Hoàng Tộc – Chương 636: Tưởng thị huynh đệ (thượng)
Các binh sĩ
khó có thể chịu đựng được giá lạnh nữa, chủ soái đã hạ lệnh mười vạn đại quân liên tục bỏ vũ khí xuống, bỏ khôi giáp chạy về phía bờ đông,
Trương Sùng Tuấn nở ra nụ cười trên khuôn mặt nói với tả hữu:
– Mở ra một con đường cho bọn hắn lên đường.
Nhiều đội binh sĩ đầu hàng lên bờ, Trương Sùng Tuấn lại hạ lệnh cho thủ
hạ nhen một đống lửa, cho các binh sĩ sưởi ấm, quân Tây Lương sau khi
tiếp nhận đại quân đầu hàng, Trương Sùng Tuấn cũng lập tức phân ra ba
đường, một đường năm vạn kỵ binh do đệ đệ của hắn Trương Sùng Nghĩa
thống lĩnh, hướng về phía Tấn Nam xuất phát, mọt đường khác do đại tướng Lô Thắng Suất thống lĩnh mang theo La Chí Ngọc đến Thái Nguyên phủ đàu
hàng, mặt khác hắn tự mình dẫn mười lăm vạn thiết kỵ dùng tốc độ như gió bay điện chớp tiến thẳng về Quan trung, phối hợp với quân Đồng Uan
nghênh chiến Thân Tể.
Đồng Quan ở phía đông Quan Trung lúc này chỉ vẻn vẹn có hai vạn quân đóng quân.
Nhưng vấn đề là hai vạn quân Đồng Quan hiện tại không chỉ thủ một tòa
thành, mà phụ trách toàn bộ an toàn phía đông của Quan Trung.
Sau khi quân Tây Lương bức bách La Chí Ngọc đầu hàng, Đồng Quan cũng
diễn ra một hồi đại chiến Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình thống suất hai mươi
vạn đại quân Sở chiếm lấy Đồng Quan.
Ở trước Đồng Quan mấy ổ hỏa pháo không ngừng oanh kích mấy tòa thành
kiên cố, cho dù nó đã bị quân Sở đánh làm cho lở loét nhưng vẫn sừng
sững không đổ.
Hai viên đại bác vượt qua đầu tường Đồng Quan, binh sĩ thủ thành liền ôm đầu rúc rưới chân thành, pháo bay vào thành nổ tung khiến cho tất cả
quân coi thành đều kinh hãi giật mình.
Toàn bộ Đồng Quan có hơn một vạn quân coi giữ, chia làm ba ca ngày đêm
phòng thủ, cho dù Sở quân tấn công năm ngày nhưng quân coi giữ chết và
bị thương không tới hai nghìn người.
Rất nhiều người phát hiện sáng hôm nay quân Sở công kích đã yếu bớt, khiến cho bọn họ cũng có thể xem xét tình hình phương xa.
– Giáo úy có phần không thích hợp.
Một lão binh ở dưới góc thành lầm bầm nói.
– Có chỗ nào không đúng?
– Giáo úy hình như là có đất trống.
Lão binh chỉ vào một mảng rừng bên ngoài rồi nói:
Địa phương này lớn như vậy tối thiểu cũng chỉ có thể dung nạp một trăm
cây pháo tại sao bọn họ chỉ dùng có hai cây tấn công chúng ta.
– Ngươi nói đúng thật là kỳ lạ, liệu có phải là Sở quân tiến công từ phía sau?
Giáo úy lộ vẻ sợ hãi:
– Rất có thể hiện tại hoàng hà đã đóng băng Sở quân băng qua hoàng hà dễ dàng bọn họ rõ ràng có thể lấy được Đồng Quan nhưng lại từ từ như vậy
cho thấy là cố ý, ta đoán chừng Sở quân có âm mưu kìm giữ ở đây để cho
chủ soái tới kinh thành, mặc Đồng Quan rồi.
Giáo úy vẫy tay một cái, mấy tên đội trưởng xúm lại, giáo úy thấp giọng nói:
– Từ hôm nay Sở quân tiến công giảm bớt, đoán chừng bọn họ vây sau lưng
chúng ta rồi, mọi người thông minh một chút không giữ được thì đầu hàng, hiểu chưa?
Chúng đội trưởng gật đầu, theo lời giáo úy bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Vượt qua hoàng hà tiến vào trong quan xong là Phùng Dực quận năm vạn
quân Sở thế như chẻ tre cơ hồ không gặp phải ngăn cản cho dù Thân Tể ở
Hoàng Hà cùng với Vị Xuyên bố trí gần vạn quân đọi nhưng dưới quân số áp đảo, năm vạn quân Sở đã qua sông dễ dàng, thủ thành Đồng Quan cũng biết rằng đại thế đã mất liền bỏ qua chống cự mở thành đầu hàng.
Đồng Quan thất thủ ý nghĩa là cửa lớn của Quan Trung cũng khai mở, Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình dẫn mười lăm vạn quân từ Đồng Quan tiến vào Quan
Trung.
Đêm khuya trong ánh lửa phần phật, Sở quân xếp thành từng hàng tiến vào
Đồng Quan, Hoàng Phủ Vô Tấn cưỡi một con ngựa với sự hộ vệ của mấy trăm
thân binh tiến về phía đại môn Đồng Quan.
Hắn đánh giá tòa thành bốn phía, thấy ở đây vô cùng kiên cố dưới sự oanh kích liên tục của pháo có rất nhiều nơi sụp xuống, kiến trúc quan nội
bị tạc hủy hiện ra một đống bừa bộn.
Thủ thành Đồng Quan tên gọi là Tưởng Tử Thông, hắn là người tiên phong
đầu hàng Sở quân, dưới sự dẫn dắt của Trương Nhan Niên hắn nhanh chóng
bước tới quỳ xuống thi lễ với Hoàng Phủ Vô Tấn:
– Bại binh chi tướng Tưởng Tử Thông tham kiến nhiếp chính vương điện hạ.
Hoàng Phủ Vô Tấn thấy vẻ mặt của hắn xấu hổ thì đỡ hắn dậy rồi nói:
– Thiếu tướng quân không cần áy náy, đây là chiều hướng mà thôi, La Chí
Ngọc đã suất lĩnh mười lăm vạn đai quân đầu hàng Lạc kinh, Ung kinh tùy
thời có thể phá, Thân Tể sắp bị diệt tới nơi, vì đảm bảo tính mạng của
binh sĩ mà đầu hàng đây là cử chỉ sáng suốt về sau lập công cho tốt vì
chính mình mà kiếm tiền đồ.
Tưởng Tử Thông cảm kích trong lòng vội vàng nói:
– Ty chức nhất định sẽ tận tâm hiệu lực vì điện hạ, vì Đại Ninh vương triều.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu cười nói:
– Ta nghe huynh trưởng Tưởng Hiếu Không là chủ tướng Phong kho phải không?
– Đúng thế.
– Được vậy ngươi khích lệ huynh trưởng Hiếu Thông quy hàng ta sẽ phong cho huynh đệ các ngươi thành hai huyện công.
Tưởng Tử Thông đại hỉ lập tức khom người nói:
– Ty chức nguyện hiệu lực vì điện hạ.
Hắn lập tức xuống dưới chuẩn bị, Hoàng Phủ Vô Tấn lại sai người gọi Trương Nhan Niên tới nói với hắn:
– Phong kho là trọng địa của Thân Tể, đoạt được nó có ý nghĩa trọng đại, ngươi dẫn theo ba vạn kỵ binh mang theo Tưởng Tử Thông đến phong kho,
nếu như đánh nó Thân Tể sẽ phái trọng binh tới hộ vệ, ngươi có thể tùy
nghi hành động.
Triệu Thắng Nam liền ôm quyền:
– Ty chức minh bạch ty chức sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Phong kho.
Một khắc đồng hồ sau, ba vạn thiết kỵ dưới sự thống lãnh của Trương Nhan Niên nhanh chóng tiến về phía Phong kho, Hoàng Phủ Vô Tấn lú này hạ
lệnh, lưu lại một vạn quân phòng thủ Đồng Quan còn lại mười bảy vạn quân do hắn suất lĩnh, cũng từ từ tiến về phía Phong kho.
Phong kho gần với thái kho ở Quan Trung, trên thực tế nó là một phần của thái kho, Thân hoàng hậu ở Quan Trung sau khi đả kích hoàng tộc liền ở
Phong kho trữ 180 vạn thạch lương thực, cung cấp cho Thân Tể làm quân
lương, mà bây giờ nó chính là tính mạng của Thân Tể.
Một tên lính hướng về phía đại doanh chủ soái của Thân Tể cấp báo:
– Đại tướng quân Đồng Quan cấp báo.
Đại quân của Thân Tể đã vây khốn kinh thành ba ngày, ngày hôm qua hắn đã phát động trên một vạ người tấn công, bọn họ không có vũ khí công thành chỉ có thể tạm thời có mười khung thang, cho dù quân đội Thân Tể tiến
công mãnh liệt, nhưng quân coi giữ Ung kinh vẫn ngang ngạnh phòng thủ,
khiến cho Thân Tể công thành dùng thảm bại mà chấm dứt.