Đọc truyện Hoàng Tộc – Chương 631: Thân Tể nổi điên (hạ)
Phủ của Hoàng
Phủ Vô Tấn lúc này giăng đèn kết hoa, bữa cơm tất niên sắp bắt đầu,
trong đại sảnh và hậu đường chiếu sáng như là ban ngày đại tẩu Thích
Hinh Lan mang theo một đôi chất nhi chất nữ ở đây Đóa Đóa và Lạc Lạc
thông minh hoạt bát khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ mặc quần áo mới, tay cầm lấy phong bao lỳ xì , trốn ở trong phòng nhỏ kiểm kê thu hoạch.
– Lạc Lạc Đóa Đóa.
Ở trong sân truyền tới thanh âm của mẫu thân, hai hài tử sợ hãi đem tiền cất đi chột dạ chạy khỏi phòng:
– Mẹ chúng con ở đây.
Thích Hinh Lan cười nói với hai đứa con của mình:
– Mau cùng mẹ đi ra, thái tổ mẫu tìm các con đó.
Lạc Lạc cùng với Đóa Đóa nắm tay của mẫu thân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi:
– Mẹ có chuyện gì vậy?
Thích Hinh Lan ôn nhu nói với hai người bọn họ:
– Hôm nay là giao thừa, các ngươi cũng phải đi tế tự tổ puhj, dập đầu vài cái.
– Mẹ giống như năm trước sao?
– Đúng rồi giống như năm trước.
Thích Hinh Lan mang theo đôi nhi tử nhanh chóng bước tới hậu viện.
Hậu viện lúc này đã tu sửa hoàn toàn, trong đường ngoại trừ cung phụng
Lương vương và Lan Lăng quận vương linh vị thì năm này còn có linh vị
của thái tử Thiên Phượng và Tấn An hoàng đế.
Hoàng Phủ Duy Minh đã được phong tước Ngô quốc công vì hắn đảm nhiệm
Đông Hải quận vẫn còn chưa trôi chảy cho nên không thể chạy về.
Tế tự đã bắt đầu Hoàng Phủ Vô Tấn đang mặc áo bào màu đen đầu đội mũ, quỳ gối trước linh vị, dập đầu ba cái.
Hắn đứng lên đỡ tổ mẫu dậy Diệp Vấn Thiên cười nói:
– Hảo hài tử tay chân của tổ mẫu cũng không vững được ngày hôm qua quét lá quét được vài cái đã mệt không chịu được rồi.
Vô Tấn đỡ tổ mẫu ngồi xuống cười nói:
– Về sau con tiếp tục giúp tổ mẫu quét.
Diệp Vấn Thiên cười khoát tay:
– Không cần ta bốn mươi năm cầu nguyện đã đủ rồi đầu năm Hạm nhi muốn đưa ta tới Thiên Tích Tự tạ thần cũng không cần quét nữa.
Diệp Vấn Thiên lại cười nói với mấy người Tô Hạm:
– Mọi người thượng hương đi, chúng ta có thể ăn cơm tất niên rồi.
Tô Hạm nhận lấy hài tử trong tay của nha hoàn, nàng cầm từng nén hương
tiến tới, Hoàng Phủ Vô Tấn ôm lấy hài tử chưa đầy một tuổi lại nhìn linh vị mà cười nói:
– Các ngươi còn nhỏ phụ thân thay các ngươi thắp hương, sang năm các ngươi phải tự mình dập đầu hiểu chưa?
Hai hài tử còn chưa nói chuyện được chỉ kêu la muốn mẫu thân, Hoàng Phủ
Vô Tấn đưa hài tử cho nha hoàn, đi tới trước mặt Tề Phượng Vũ, nàng đã
mang bầu chín tháng, bụng đã hạ xuống đây là điềm báo sắp sinh.
Hoàng Phủ Vô Tấn đỡ lấy nàng ân cần hỏi thăm:
– Nàng làm được không?
Tề Phượng Vũ cười cười:
– Không có chuyện gì chỉ là hơi chậm mà thôi, đợi chút nữa Kinh Nương sẽ giúp thiếp đúng rồi hình như có người tìm chàng.
Hoàng Phủ Vô Tấn giật mình nhìn về phía bên ngoài từ đường, đại tẩu đang mang Lạc Lạc và Đóa Đóa tiến tới ở phía sau bọn họ quản gia đang ngoắc
hắn.
Tô Hạm đã dâng hương xong nàng cười nói với Hoàng Phủ Vô Tấn:
– Phu lang hẳn là có chuyện trọng yếu chàng đi trước đi nội đường có thiếp rồi.
Tế tự đều là do nam tộc chủ trì nhưng nhà của Hoàng Phủ Vô Tấn nam đinh
rất thưa thớt chỉ có thể do con dâu chủ trì, hắn cảm kích gật đầu với
thê tử rồi bước nhanh ra khỏi từ đường.
– Có chuyện gì?
Lão quản gia vội vàng nói:
– Cao tiên sinh nói là Ung kinh đã xảy ra chuyện trọng đại bảo tiểu nhân gọi lão gia.
– Người ở nơi nào?
– Đang ở trong thư phòng chờ đợi.
Hoàng Phủ Vô Tấn mấy ngày nay chú ý tới biến cố Ung kinh hắn đã nhận
được tình báo có đại lượng trang đinh hoàng tộc vào kinh chiến biến sắp
xảy ra hắn cũng đoán được chút ẩn tình.
Hắn vội vàng trở lại từ đường áy náy cười nói với tổ mẫu:
– Tổ mẫu bên ngoài có chuyện gấp, tôn nhi không thể nói chuyện với tổ mẫu được nữa.
Diệp Vấn Thiên ôm Lạc Lạc và Đóa Đóa trong lòng gật đầu cười nói:
– Ngươi cứ lấy quốc sự làm trọng mau đi đi có nhiều cháu dâu giúp ta như vậy không có ngươi đám nữ nhân sẽ vui vẻ hơn.
Lạc Lạc dương khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:
– Thái tổ mẫu con không phải là nữ nhân.
Tất cả mọi người nở ra nụ cười Hoàng Phủ Vô Tấn vuốt tóc nó rồi nói:
– Vậy tốt nhất hãy hiếu kính thái tổ mẫu để cho thái tổ mẫu cao hứng, thúc thúc sẽ tặng cho con một con ngựa con.
Hai mắt của Lạc Lạc tỏa sáng rồi hắn kéo tay thúc thúc như con khỉ con,
mọi người lại nói đùa vài câu, Hoàng Phủ Vô Tấn lúc này mới đi ra khỏi
thư phòng.
Ở bên trong thư phòng, phụ tá Cao Ngang đang ngồi uống trà chờ đợi hắn
vừa nhận được thư bồ câu từ Ung kinh đưa tới trong lòng rất kích động cơ hội đã tới nhưng không biết bọn họ có thể nắm lấy được hay không.
Ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hoàng Phủ Vô Tấn đã tới Cao Ngang lập tức tiến lên hành lễ:
– Điện hạ Ung kinh có tin cấp báo.
Hoàng Phủ Vô Tấn chỉ tay lên một cái ghế rồi nói:
– Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.
Hai người ngồi xuống Cao Ngang kích động nói:
– Vừa mới nhận được tình báo từ Ung kinh, Hoàng Phủ Điềm chuẩn bị phát
động chính biến cung đình, Thân thái hậu đã ra tay trước, Hoàng Phủ Điềm bị cấm ở trong cung hai gã sư phó bị tịch biên chém đầu hơn nữa còn có
hơn một trăm hoàng tộc bị tru sát, Thân Quốc Cữu cũng bị bức rời khỏi
Ung kinh, nghe nói còn có không ít đại thần cùng đi.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật gật đầu Thân thái hậu ra tay trước nằm trong sự
tiên liệu của hắn, Ung Kinh hoàng tộc làm ra thanh thế như vậy, làm sao
thái hậu không biết được.
– Vậy còn hoàng tộc thì sao? Tình báo đã đề cập tới chưa?
Cao Ngang mang một phong thư bồ câu đưa cho Vô Tấn rồi nói:
– Đề cập tới rồi, Thân thái hậu đem người nhà của bọn họ tập trung lại chuẩn bị xử lý.
Hoàng Phủ Vô Tấn tiếp nhận thư bồ câu tỉ mỉ xem một lần sau đó đi đi lại lại trong thư phòng trầm tư hồi lâu không nói, sau một lát hắn bỗng
nhiên quay đầu lại:
– Tiên sinh cho rằng Thân Tể sẽ đứng ngoài quan sát sao?
– Tuyệt đối sẽ không.
Cao Ngang cũng nhiều lần cân nhắc qua chuyện này:
– Đầu tiên thái hậu binh lực cũng không có nhiều, nàng chỉ có một vạn
Long Vũ quân và năm nghìn Tú Y vệ hiện tại nàng phản biến thành công cho thấy trong tay nàng cũng có tới hai vạn năm nghìn người nhưng ty chức
lo lắng, nàng trước khi làm chuyện phản biến vô cùng khẩn trương lúc đó
nhất định sẽ cầu viện Thân Tể như vậy Thân Tể hiện tại chắc chắn là đang trên đường tới kinh thành, có khả năng lại suất quân trở lại kinh
thành.