Đọc truyện Hoàng Tộc Bại Hoại – Chương 2
Sự thật đã chứng minh, con mắt của Hồng Lôi không tệ, lần mạo hiểm đánh cuộc này của hắn rốt cuộc đã dành được thắng lợi.
Triệu Tĩnh làm hoàng đế cũng xứng đáng. Tuy chỉ 17 tuổi, nhưng cũng đã dự mưu 7 năm. Thử nghĩ xem, một hài tử 10 tuổi có thể sống sót trong chốn cung đình tàn khốc vô tình này đã khó, vậy mà còn có thể ẩn dấu mục đích lừa gạt tất cả mọi người, bày mưu lập kế. Người chín chắn kiên nhẫn vốn đã hiếm, càng quan trọng hơn, từ xưa tới nay, đế vương nào cũng phải lạnh lùng vô tình, nếu không khó thành đại sự. Mà Triệu Tĩnh, vì ngôi vị hoàng đế, có thể ngay cả phụ hoàng cùng huynh trưởng cũng không tha.
Song, người như vậy cũng rất nguy hiểm, hắn có thể giết anh em, đương nhiên cũng có thể giết tên nhạc phụ không cùng huyết thống của hắn. Đến khi nguy hiểm, Hồng Lôi hoài nghi có khi nào Triệu Tĩnh cũng sẽ giết chết nữ nhi của hắn – đương kim hoàng hậu Hồng Linh hay không?
Nhưng bây giờ xem ra, Triệu Tĩnh rất yêu Hồng Linh. Song cổ nhân nói rất đúng, lòng người khó dò, huống chi là một vị hoàng đế lãnh huyết tàn nhẫn. Bây giờ Triệu Tĩnh chỉ mới là thiếu niên mười bảy tuổi, sau nay, nếu hắn ghẻ lạnh Hồng Linh, vậy Hồng Diệp sơn trang sẽ thành thế nào đây?
Xem ra hắn nên vì tương lai mà chuẩn bị một kế sách vẹn toàn!
Chỉ là, triều đình đổi chủ, sinh ra chấn động tất nhiên sẽ vô cùng mãnh liệt.
Mất ba ngày chỉnh đốn, tình hình cơ bản đã ổn định. Đại thần vẫn là các đại thần cũ, chỉ có mấy vị trung thành với thái tử cùng người của ngũ hoàng tử xúc phạm thiên uy của tân thiên tử đã bị tử hình, sung quân hoặc nhốt vào thiên lao. Vì giết gà dọa khỉ, cho nên không còn ai dám mạo phạm nữa. Có hai vị trung thần của Tiên Hoàng đã từ quan về quê khiến tân thiên tử nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn ân chuẩn, chỉ là người hắn đầy hàn khí khiến không khí xung quanh như ngưng trọng lại.
Lúc này, bào đệ của Tiên Hoàng – cửu vương gia Triệu Hồng Lân đang cùng thê tử đến Xuất Vân Phong thăm ái tử nghe tin dữ, liền ngày ngày đêm đêm chạy về kinh thành.
Ngoài biên cảnh, Khiết Đan cùng Mông Cổ nghe Tống quốc đổi chủ, lòng quân tan rã, hẳn là thời cơ tốt để tấn công. Dù không bắt tay với nhau, nhưng lại đồng thời giáp công từ hai phía, thế như chẻ tre!
Biên cảnh báo về, tân nhậm hoàng đế triệu đại thần vào thương nghị, cuối cùng phong cho Cung Dực tướng quân chức Định Viễn đại tướng quân, dẫn theo mười vạn đại quân nghênh đón quân Mông Cổ. Đại tướng quân mặc dù không phục tân thiên tử, nhưng vì đất nước, nên đã dẫn chỉ thi hành. Chỉ ý tiếp theo của hoàng đế còn làm người khác khó hiểu hơn, không ngờ hoàng đế lại đem bình phù huy động mười vạn đại quân giao cho tứ hoàng tử, cũng lệnh cho hắn đứng đầu chúng tướng, xuất binh đánh Khiết Đan.
Cả triều văn võ bá quan ai cũng kinh ngạc. Rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ cái gì? Đăng cơ chưa được bảy ngày, căn cơ còn chưa củng cố, đã đem mười vạn đại quân giao cho tứ hoàng tử, chẳng lẽ không sợ hắn cầm binh tạo phản sao?
Chớ nói cả triều văn võ, mà ngay cả tứ hoàng tử Triệu Kỳ cũng nghi ngờ trong lòng.
Đến khi bãi triều, Triệu Kỳ liền tới Ngự Thư phòng tìm Triệu Tĩnh hỏi cho rõ ràng. Đáp án lại ngoài dự liệu, cũng như mũi tên nhọn bắn thẳng vào tim hắn!
Cho dù đã về vương phủ, bên tai hắn vẫn hồi tưởng lại những lời cuồng tiếu Triệu Tĩnh nói, mặc dù đang cười, nhưng lại tràn ngập thê lương cùng bi ai:
“Là người thì sẽ có nhược điểm. Ngươi giấu tốt lắm, nhưng Trẫm biết nhược điểm lớn nhất của ngươi đang ở trong hoàng cung của Trẫm, cho nên Trẫm không sợ ngươi tạo phản… Ngươi ngạc nhiên vì Trẫm biết bí mật của ngươi sao? Ha ha… bởi vì ngươi và Trẫm cùng chảy chung một dòng máu, cũng đồng dạng là dòng màu điên cuồng… ha ha ha…”