Hoàng Thượng Uy Vũ!

Chương 8


Đọc truyện Hoàng Thượng Uy Vũ! – Chương 8

Hôm sau trời vừa sáng, Bành lão thái đã thức dậy, muốn nấu một bữa cho con trai út ăn ngon một chút.

Không ngờ còn có người dậy sớm hơn cả bà.

Nhiếp Văn Uyên nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, thấy là Bành lão thái, cười nói: “Mẹ, sao lại dậy sớm như vậy?”

“Người già rồi, cái gì cũng thấy thiếu.” Bành lão thái lẩm bẩm một tiếng, nhìn hắn không thuần thục lắm mà thái rau trên cái thớt gỗ, “Ngươi làm gì đó?”

“Sáng qua Lang Nhi nói muốn ăn rau trộn, ta lần đầu tiên làm, lát nữa người nêm nếm giùm ta nhé?”

Dù một chút cũng không thích người con rể này, Bành lão thái cũng chẳng bới móc được gì, “ừ” một tiếng xem như trả lời, đứng xem một lát, nói: “Sao không gọi mấy người phía dưới phụ một tay? Ngươi cắt cho tới bao giờ?”

“Tính tình Lang Nhi người cũng biết mà, ta nấu bữa cơm mà còn làm phiền bảy, tám người trợ thủ, y nhất định không vui.” Nhiếp Văn Uyên cười nói, “Thật vất vả mới dỗ y ăn được một ít… Hơn nữa ta cũng vui vẻ làm, những năm này luôn là y giúp đỡ ta, ta ngược lại chưa làm được gì cho y.”

Bành lão thái biết hắn là chỉ chuyện Bành Điềm lĩnh binh đánh giặc, thầm nghĩ cẩu hoàng đế này vẫn có chút lương tâm, giọng điệu  khi nói chuyện cũng tốt hơn rất nhiều: “Khó khăn cho ngươi rồi.”


Nhiếp Văn Uyên chỉ cười cười.

Lão thái thái đi đi lại lại trong phòng bếp, liếc nhìn nồi cháo còn nấu trên lửa, lại nhìn mấy món ăn đã được làm tốt, sau đó dời ghế ngồi xuống, vậy mà thật sự không nhúng tay vào, chỉ thỉnh thoảng góp ý khi Nhiếp Văn Uyên phạm sai lầm.

Nhiếp Văn Uyên quả là một học trò mười phần dễ bảo, Bành lão thái nói một lần là có thể nhớ kỹ, từ một mà suy ra mười, bữa cơm này làm nhanh hơn bình thường, nhìn cũng đẹp mắt, chỉ đợi Bành Điềm nếm thử mùi vị thế nào mà thôi.

Rửa tay xong, Nhiếp Văn Uyên giống mọi ngày tự múc cho Bành Điềm một bát lớn.

Bành lão thái cùng hắn đi về, gặp phải binh tướng mới vừa thức dậy, những người này sẽ dừng chân nhường đường, cúi đầu hành lễ với bà trước, rồi mới hành lễ với Nhiếp Văn Uyên.

Trong lòng Bành lão thái rõ ràng, này tất nhiên chẳng phải nhờ uy danh năm đó của bà, mà là do Nhiếp Văn Uyên lập ra quy củ.

Kỳ thực nghĩ kỹ lại, trước kia ở trong cung cũng là như thế, cung nhân thấy bà và Bành lão gia tử đều luôn cung cung kính kính, giống như cha mẹ ruột của Nhiếp Văn Uyên vậy.

Chỉ là khi đó bọn họ ít khi trò chuyện cùng Nhiếp Văn Uyên, cũng không thể vào cung nên chưa từng có được cảm nhận rõ ràng như hôm nay.

Bành lão thái bỗng mềm lòng đi, con của mình là con, con trai người ta không phải là con chắc?

Bà vẫn luôn sợ con mình chịu khổ, kết quả là vô hình trung đè nặng lên Nhiếp Văn Uyên bao nhiêu gông xiềng, làm hắn khổ sở.

Tới gần đại trướng, Bành lão thái hỏi: “Nghe nói chư vị trong triều thúc giục ngươi nạp phi.”

Nhiếp Văn Uyên “vâng” một tiếng, thẳng thắn đáp: “Vẫn luôn thúc giục, sợ ta không có con nối dõi, Đại Chiêu không thể tiếp tục được nữa. Trước kia ta chỉ có thể tìm lý do qua loa lấy lệ, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đợi Lang Nhi sinh xong, xem bọn họ còn có thể tìm cớ gì.”


Bành lão thái im lặng chốc lát, lại hỏi: “Thật không nạp nữa?”

“Thật!” Nhiếp Văn Uyên cười nói, “Có Lang Nhi là đủ rồi. Vất vả lắm mời lừa được y về, không đối tốt với y, sớm muộn gì người cùng cha, đại ca nhị tỷ cũng cướp y đi mất, đến lúc đó ta có muốn nói lí lẽ với người cũng không được nữa.”

Bành lão thái nghe xong hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Đế hậu và Bành lão thái cùng ăn sáng, đang chuẩn bị triệu mấy vị tướng lĩnh tiến vào nghị sự thì nghe bên ngoài có người đến báo, nói là Đại Khuy phái sứ thần đến cầu hoà.

Bành Điềm vỗ đùi cười ha ha: “Ta đã nói tên râu rậm kia là con hổ giấy mà! Các ngươi còn khăng khăng không tin! Thế nào? Cầu hoà tới rồi nha!”

Nhiếp Văn Uyên cười đến bất đắc dĩ, một mặt vỗ mu bàn tay Bành Điềm ra hiệu y nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người nghe đi, một mặt nói: “Cho vào!”

Sứ thần bị người mang vào lều lớn, thái độ kính cẩn nghe theo, hai đầu gối quỳ xuống hành lễ với Nhiếp Văn Uyên và Bành Điềm, nâng bức thư cầu hòa qua đỉnh đầu.

Tự có người lấy thư ra kiểm nghiệm, xem xét ổn thỏa, thấy không có gì kỳ lạ mới trình lên.

Nhiếp Văn Uyên cẩn thận đọc một lần, nhíu mày, hỏi sứ thần: “Việc này là thật?”


“Chính xác trăm phần trăm!” Thân thể sứ thần kia phục (quỳ rạp trên đất) càng thấp hơn, “Nước ta thông thương cùng quý quốc vốn nhờ bệ hạ ân điển, dân chúng cảm kích vô cùng. Không biết tại sao đội buôn đi vào quý quốc buôn bán lại nhiều lần gặp cường đạo trong rừng tại Tiêu Thành. Đám người này dù chưa cướp của giết người, nhưng mỗi lần đều bắt đội buôn phải giao hơn phân nửa tiền tài và hàng hóa mới bằng lòng cho đi, nhiều năm qua cũng không thấy người quản thúc. Đại vương chúng ta từng sai người đưa tin đến kinh thành, có điều vẫn chưa nhận được hồi âm của bệ hạ, bất đắc dĩ mới cử binh xâm lấn.”

Bành Điềm nghe xong vỗ bàn đứng dậy: “Ta căn bản chưa từng nhìn thấy thư tín của râu rậm nha!”

“Thư của râu rậm ta đều đã đọc, mấy năm qua đều vậy, sao riêng chuyện này lại không có?” Y xoay xoay hai vòng, “Tin tức các ngươi truyền đến đây, giao cho người nào?”

Sứ thần đáp: “Theo quy củ, hết thảy thư đều là ta tự mình giao cho Từ tướng quân đóng tại Tiêu thành, lại qua tay hắn trình lên.”

Nhiếp Văn Uyên không lên tiếng, trong lòng đã có nhận định cơ bản.

Bành Điềm lại cả giận nói: “Trương Tuấn, Vu Huy nghe lệnh! Tập hợp ba vạn quân, sau giờ ngọ theo ta xuất phát đến Tiêu Thành!”

Dứt lời liền nói với sứ thần kia: “Ngươi quay về nói với râu rậm một tiếng, việc này Bành Điềm ta tất sẽ cho hắn một nguyên do rõ ràng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.