Đọc truyện Hoàng Thượng Thứ Tội – Chương 50: Đại Hôn
Ngày hai mươi tháng mười hai năm Minh Đức thứ năm, trên sử sách Đại Dận Triều ghi lại thời khắc đáng giá của lịch sử.
Hôm nay, là ngày lành diễn ra đại điển phong Hậu của Văn Chiêu Hoàng Hậu.
Trong suốt mấy trăm năm sau, truyền kỳ về Văn Chiêu Hoàng Hậu lưu truyền rộng rãi khắp Đại Dận.
Tương truyền, vì có Văn Chiêu Hoàng Hậu can gián, Đại Dận triều bắt đầu mở trường học cho nữ tử, tuyển chọn nữ quan, nữ tướng.
Nhóm nữ anh hùng từ từ xuất hiện, địa vị xã hội của nữ tử được nâng lên tầm cao mới, dân gian cũng không còn trọng nam khinh nữ.
Tương truyền, Văn Chiêu Hoàng Hậu đề nghị mở rộng mậu dịch, bắt tay hợp tác với người Hồ, Đại Dận và các quốc gia biên giới kết thúc mấy năm chiến loạn, dân chúng an cư lạc nghiệp, hưởng thụ thái bình.
Đương nhiên, đây là vị Hoàng Hậu được dân chúng ủng hộ nhiều nhất trong lịch sử Đại Dận triều, chuyện tình giữa nàng và Minh Đức Đế cũng được chép lại nhiều bản lưu truyền cho đời sau.
Có bản nói nàng là nữ tử đanh đá ghen tị, không cho Minh Đức Đế chiêu nạp hậu cung.
Có bản nói nàng xinh đẹp khuynh thành, Minh Đức Đế mê đắm ngày đêm chuyên sủng.
Bất luận sự thật như thế nào, mọi người đều biết ít nhiều.
Đó chính là, vì nàng Minh Đức Đế đã giải tán hậu cung trong một đêm, bỏ chế độ tuyển tú được tổ tiên truyền thừa, mở ra một trang lịch sử mới cho Đại Dận triều, Đế Hậu tình thâm, một đời một kiếp một đôi người.
Mà trong trí nhớ nhân vật chính trong truyền thuyết — Tạ Thanh Anh, cả ngày hôm nay nàng đều rất hồi hộp.
Rạng sáng rời giường rửa mặt, sau đó tay cầm quả táo chín, ngồi kiệu phượng vào cung, sau đó lại thay đổi bảo bình, vượt qua chậu than, bước lên yên ngựa, thực hiện nghi lễ ba quỳ chín bái.
Đợi đến khi cả quá trình kết thúc, tiến vào tân phòng, nàng đã mệt mỏi không chịu nổi.
Cũng may, chẳng có ai dám náo Hoàng đế động phòng, không bao lâu sau, quân chủ trẻ tuổi của Đại Dận Triều, cũng chính là tân lang hôm nay —- Tiêu Trần Mạch bước vào tân phòng.
Sau khi bước vào, hắn không để mắt tới cung nữ hỉ nương quỳ xuống hành lễ với mình, mà là đi thẳng đến chỗ tân nương đang ngồi trên giường hỉ.
Nàng mặc Phượng bào cực kỳ hoa lệ, trên đầu là mũ phượng thêu bảy màu, tỉ mỉ lộng lẫy, giương cánh như muốn bay lên.
Mặt nàng được khăn hỉ trùm kín, chỉ lộ ra đoạn cổ nhỏ trắng như tuyết, dưới ánh nến đỏ long phượng, óng ánh phát sáng.
“Thanh nhi ~” Tiêu Trần Mạch kiềm lòng không đặng gọi nàng.
Tuy là Hoàng đế, nhưng hôm nay hắn chẳng khác gì một nam tử bình thường trong ngày thành thân.
Trong lồng ngực, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Nghe được giọng nói vui sướng của hắn, nàng không khỏi mím môi cười.
Vừa định đáp lại hắn, nàng bỗng nhớ ra khăn hỉ còn chưa được lấy xuống.
May mắn có hỉ nương lanh lợi nhắc nhở, “Mời tân lang nâng khăn.”
“Ồ.
.
.
~”
Tiêu Trần Mạch vội ngồi lên giường hỉ, đưa tay cầm lấy gậy vàng trong khay trên tay cung nữ, sau đó chậm rãi nhấc khăn hỉ lên.
Lụa đỏ vừa nhắc lên, hắn nhìn thấy Tạ Thanh Anh mũ phượng quàng vai, cơ thể mềm yếu thơm hương, dáng vẻ thướt tha, giống như tiên tử không dính bụi trần!
Nàng chỉ búi tóc đơn giản, lông mày thanh tú, đôi mắt như nước, lông mi thật dài chớp chớp như cánh quạt nhỏ.
Răng ngọc hơi lộ, môi trên khẽ nhếch, giữa lúc mỉm cười, xinh đẹp như trăng non.
Gương mặt trắng trong như tuyết phủ một lớp son phấn mỏng, tựa như hoa đào tháng ba, tươi đẹp dưới ánh nắng chiều, đánh bại tất cả hoa thơm cỏ lạ.
“Hoàng thượng.” Tạ Thanh Anh rũ mi, thẹn thùng gọi hắn một tiếng.
Thật ra, nàng muốn gọi hắn là “Phu quân”, hoặc là “A Mạch.”
Thấy nàng xấu hổ, Tiêu Trần Mạch nhanh chóng thực hiện các lễ ăn bánh trôi con đàn cháu đống, đồng lao, uống rượu hợp cẩn.
Đợi đến khi ngoài điện hát xong khúc “Phượng cầu hoàng”, lễ hợp cẩn mới chính thức hoàn thành.
Hắn thả ly xuống rồi ra lệnh: “Lui xuống hết đi, hầu hạ bên ngoài.”
Mọi người cáo lui hết, hắn mới vội gỡ mũ phượng hoa lệ cực nặng trên đầu Tạ Thanh Anh xuống, rồi quan tâm hỏi: “Mệt lắm phải không?”
“Không sao.”
Tiêu Trần Mạch tiếp tục đưa tay xoa bóp đỉnh đầu cho nàng, “Là trẫm không tốt, không thể đến Tạ phủ đón nàng, để nàng chịu ấm ức.”
Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, cáo kỳ, năm lễ này hắn phải thực hiện đầy đủ theo quy củ tổ tiên.
Chỉ có “Nghênh thân” là thiên tử không cần thực hiện.
Hắn vốn kiên trì muốn đến đón nàng, nhưng không chỉ văn võ bá quan, ngay cả phụ tử Tạ thị cũng kiên quyết can ngăn, nói hắn đã vì Tạ Thanh Anh đại xá thiên hạ, giảm thu thuế ba năm rồi, nếu bây giờ phá cổ lệ, e rằng Tạ Thanh Anh sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, lúc này hắn mới bất đắc dĩ từ bỏ.
“A Mạch, ta không ấm ức.” Nàng tựa vào lòng hắn cười đáp.
Cả đời nàng, chưa từng nghĩ sẽ tiến cung, trở thành Hoàng hậu đứng đầu hậu cung.
Quả thật, nàng từng lén lút mơ mộng về ngày xuất giá, tân lang đến Tạ phủ nghênh thân, hai người cùng nhau bái biệt phụ mẫu nàng.
Nhưng mà, ai bảo người nàng yêu là Hoàng đế chứ?
Hắn đã cho nàng rất nhiều.
Đại điển phong Hậu long trọng, ban phượng ấn, để nàng trở thành nữ chủ nhân hậu cung.
Tất cả khiến nàng cảm thấy mỹ mãn, cũng hơi hốt hoảng.
“Đói bụng không?” Tiêu Trần Mạch hỏi.
“Ừm, có một chút.”
Từ rạng sáng đến bây giờ, nàng chưa ăn gì cả.
Tuy phần lớn thời gian đều ngồi, nhưng mũ phượng, khăn quàng vai rất nặng, cả ngày nàng lại hồi hộp, bụng đã biểu tình từ sớm rồi.
Nghe thế, Tiêu Trần Mạch đi đến bàn lấy mì thọ, sau đó mang tới đút cho nàng.
“Hoàng thượng,” Tạ Thanh Anh e thẹn nói: “Tự ta ăn là được rồi.”
“Còn gọi ta là Hoàng thượng? Có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?” Tiêu Trần Mạch cười hỏi.
Vừa rồi nhiều người, thân là một tân nương tử, Tạ Thanh Anh có chút xấu hổ.
Giờ khắc này, rốt cuộc nàng cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn.
Hôm nay Tiêu Trần Mạch mặc hỉ phục đỏ tươi, bên trên thêu giao lòng cùng mười hai chương văn, mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, quý khí bức người, lại tao nhã vô song, trông như trích tiên hạ phàm.
Trong nháy mắt, Tạ Thanh Anh không khỏi ngây người.
Đợi đến khi hoàn hồn, nàng mới nhỏ giọng gọi: “A Mạch.”
Nghe vậy, Tiêu Trần Mạch nhíu mày không hài lòng: “Không phải gọi như thế.”
Vậy.
.
.
Tim Tạ Thanh Anh đập loạn nhịp.
Bên ngoài, ánh nến sáng ngời, có tiếng pháo hoa nở rộ từ bên hành cung xa xa truyền đến, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng người hoan hô cười nói.
Nhưng tất cả nhanh chóng vụt qua, chỉ còn lại người trước mặt với ánh mắt trong trẻo sáng rực.
Cuối cùng, Tạ Thanh Anh lên tiếng, nhẹ giọng gọi hắn.
“Phu quân.”
Bỗng chốc, hai mắt Tiêu Trần Mạch sáng lên, giống như muôn ngàn vì sao đều hội tụ trong đáy mắt hắn.
“Nương tử,” Hắn mỉm cười gắp một đũa mì trường thọ đưa đến bên môi nàng, “Ăn xong bát mì này, nguyện ta và nàng phúc thọ lâu dài, cộng hưởng thịnh thế vinh quang.”
Chỉ đơn giản ăn một bát mì, hắn cũng có thể nói ra mấy lời nhu tình mật ý như vậy được.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người, Tạ Thanh Anh không muốn cứ thẹn thùng mãi, nàng đỡ tay hắn, há miệng nhỏ ăn mì.
Ăn non nửa bát, nàng nói khẽ: “Ta đã no rồi.”
Nghe thế, Tiêu Trần Mạch đặt bát mì sang bên cạnh, sau đó hắn cầm kéo vàng đưa đến trước mặt nàng.
Thấy vậy, Tạ Thanh Anh mơ hồ đoán ra hắn muốn làm gì, nhưng mà, nàng vẫn thấy hơi sợ.
Tiêu Trần Mạch cẩn thận cắt một lọn tóc trên đầu hai người, tiếp theo đánh thành kết bỏ vào trong túi thơm, xong mọi chuyện hắn cười nói: “Trẫm nghe nói phu thê trong dân gian khi thành thân đều kết tóc, ngụ ý Kết tóc làm phu thê, vĩnh viễn ân ái không rời.”
“A Mạch.
.
.” Vành mắt Tạ Thanh Anh đỏ lên.
Nhưng chàng là Hoàng đế!
“Thanh nhi, thân là Hoàng đế, có rất nhiều chuyện trẫm không cách nào làm vì nàng.
Song việc trẫm có thể làm, trẫm sẽ cố gắng.” Hắn nói.
Giọng nói nhẹ nhàng kiên định, tựa như thề ước.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~