Hoàng Thượng Thứ Tội

Chương 46: Ca Ca Sẽ Che Chở Muội


Bạn đang đọc Hoàng Thượng Thứ Tội – Chương 46: Ca Ca Sẽ Che Chở Muội


Tốc độ làm việc của Tiêu Trần Mạch cực nhanh.
Sáng sớm hôm sau, thánh chỉ đã được ban ra.
Buổi sáng Tạ Thanh Anh và mọi người Tạ phủ tiếp chỉ xong, buổi chiều đã có tin Hộ bộ thị lang Giang Khiêm dẫn đầu các quan viên đến ngự thư phòng can gián.
Giang Khiêm là phụ thân Thục phi Giang Hải Đường, ông ta tới phản đối hoàn toàn nằm trong dự liệu Tiêu Trần Mạch.
Lúc đó, Tạ Chương và Tạ Lan Viễn đều ở trong cung, đến chiều, hai người mới hồi phủ.
Vừa về đến, Tạ phu nhân đã chờ sẵn trong đại sảnh, “Thế nào rồi?”
“Mẫu thân, đã giải quyết xong.” Tạ Lan Viễn cười đáp.
Sau ngày hôm nay, y càng bội phục Tiêu Trần Mạch thêm vài phần.
Nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo hống hách của Giang Khiêm, sau đó bị các vị lão thần áp chế á khẩu không nói được tiếng nào, y thật sự rất thoải mái.
Nghe thế, lúc này Tạ phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thanh Anh rót cho bà chén trà, “Mẫu thân, con đã nói rồi, không có chuyện gì đâu mà.”
Nàng tin tưởng Tiêu Trần Mạch.
Tin tưởng trước khi hạ chỉ, hắn đã chuẩn bị đâu đó chu toàn.
Làm quan trong triều mấy năm, nàng đã tận mắt chứng kiến hắn lấy ân thị uy, thủ đoạn sấm giật gió rền phục chúng như thế nào.
Ngoại trừ thân phận trưởng tử cao quý của Tiên hoàng, hắn có năng lực xử lý sự vụ siêu phàm, kinh tài tuyệt diễm.
Người người đều nói đương kim thánh thượng sáng suốt quả quyết, rất có phong thái của Thái tổ hoàng đế năm đó.
Trước đây Tạ Thanh Anh cũng cho rằng như vậy, mãi cho đến thời gian ở chung với hắn gần đây.
Gần gũi nàng mới phát hiện, ngoài uy quyền đế vương, hắn còn có một mặt ngây thơ và trẻ con.
Có điều, trong khắp thiên hạ rộng lớn này, không mấy ai có thể nhìn ra.
Mọi chuyện xem như ổn thỏa.
Kế tiếp phải chuẩn bị cho đại điển phong hậu.
Tuy nói mọi chuyện đã có Lễ bộ và phủ nội vụ lo liệu, nhưng Tạ phủ cũng toàn lực phối hợp.
Cho nên Tạ phụ nhân mau chống thúc giục Tạ Thanh Anh về phòng, còn bà thì bận rộn trước sau.
Tạ Thanh Anh đi ra ngoài, theo sau là Tạ Lan Viễn.
Đi đến ngã rẽ, nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt tỏa ánh sáng hiền hòa trên đầu rồi cười nói: “Ca ca, canh giờ còn sớm, chúng ta tản bộ trò chuyện một lát đi.”
“Được.” Tạ Lan Viễn gật đầu đồng ý.
Hai người cùng dạo bước về phía trước.
Vào đông, không khí ban đêm lạnh hơn, nhưng vì vừa dùng bữa tối xong, hai người cũng không cảm thấy lạnh.
Dưới ánh trăng, gió đêm mang hương hàn mai thổi tới, từng làn từng làn nhè nhẹ, thấm vào ruột gan.

“Ca ca, huynh đã quen việc ở Hàn Lâm Viện chưa?” Tạ Thanh Anh nhìn nhìn bóng hai người đổ dài trên mặt đất rồi cất tiếng hỏi.
“Tất cả đều ổn.

Lúc làm việc ở Hàn Lâm Viện, nhân duyên của muội không tệ, bọn họ đều đối xử tốt với ta.”
“Ồ.

.

.

Vậy là tốt rồi.”
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, đã lâu lắm rồi huynh muội hai người không trò chuyện với nhau.
“Thanh nhi.”
Tạ Lan Viễn bỗng dừng chân nhìn muội muội ruột của mình.
“Dạ?”
Tạ Thanh Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời mở to, chờ y nói tiếp.
“.

.

.

Không có gì.

Lá khô dính trên vai muội thôi.”
Nói xong, Tạ Lan Viễn nhặt một chiếc lá khô trên vai nàng xuống.
Thật ra, y muốn nói.
Tiến cung rồi, đừng sợ gì cả.
Bất luận thế nào, ca ca đều che chở muội.
Nhưng nghĩ nghĩ, y cảm thấy lời này quá dư thừa.
Tuy y không nói, nhưng y biết, Tạ Thanh Anh cũng ngầm hiểu.
Giữa song sinh, tâm linh tương thông hơn người thường.
Huống chi, người nọ đối xử rất tốt với muội muội.
Khiến ca ca như y, rất yên tâm.
Vì thế, Tạ Lan Viễn lại cười nói: “Đến đây thôi, ta đưa muội về Thanh Uyển.”
“Ca ca, muộn rồi, huynh không cần tiễn muội, huynh mau về nghỉ ngơi đi.” Tạ Thanh Anh khuyên nhủ.
Buổi sáng, sau khi thánh chỉ được ban, trong ngoài Tạ phủ đều có Ngự lâm quân.
Ngoài sáng có, trong tối có.
Nhận lệnh bảo hộ Tạ phủ, bảo vệ Tạ Thanh Anh.
Hiện tại đưa mắt nhìn khắp Đại Dận, ngoài hoàng cung, e rằng Tạ phủ chính là nơi an toàn nhất.
Thế nhưng Tạ Lan Viễn kiên quyết lắc đầu, “Không sao, lâu rồi ta không tiễn muội.”
Khi còn bé, muội muội sợ bóng đêm, lúc nào y cũng ở bên cạnh nàng.
Về sau khi trưởng thành, bọn họ có tiểu viện riêng của mình, ban ngày mới có thể gặp nhau.
Sau đó nữa, y triền miên trên giường bệnh, mỗi ngày muội muội đều tranh thủ thời gian đến thăm y một chút.
Ăn tối xong cùng nhau tản bộ rồi đưa nàng về phòng như hiện giờ, đã là chuyện của rất nhiều năm trước.
Nghĩ đến đây, Tạ Lan Viễn cảm thấy buồn phiền không thôi, “Sau này.

.

.

Không còn nhiều cơ hội nữa.”

Sau này, muội muội trở thành Hoàng hậu dưới một người, trên vạn người.
Bên cạnh có vô số cung nhân hầu hạ, khoảng cách giữa huynh muội bọn họ như một bức tường cao, mấy khi có cơ hội gặp mặt?”
Đừng nói đến cùng nhau tản bộ như bây giờ.
“Ca ca.

.

.”
Tạ Thanh Anh bị y ảnh hưởng, giọng không khỏi nghẹn ngào.
“Không có gì,” Thấy muội muội khổ sở, Tạ Lan Viễn nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Còn một tháng nữa mới đến đại điển phong Hậu, mấy ngày tới muội định làm gì?”
“.

.

.

Muội cũng không biết.”
Trước khi nhập cung, nàng phải theo ma ma trong cung học một ít lễ nghi.
Chẳng qua là Tiêu Trần Mạch đã sai Lý Mậu Toàn đến báo với nàng, trong cung không nhiều phi tử, đám cung nhân đã có Lý Mậu Toàn cũng quản lý rất tốt, bảo nàng không cần lo lắng, tất cả đều có hắn rồi.”
Cho nên chuyện học lễ nghi này, không mất bao nhiêu thời gian.
Nghe thế, Tạ Lan Viễn cười nói: “Ba ngày sau, Thấm Mai Viên mở hội ngắm hoa, nếu muội rảnh có thể đến xem thử.”
Nghe xong, hai mắt Tạ Thanh Anh tỏa sáng, nàng gật đầu: “Được, vậy muội đi xem náo nhiệt!”
Sau khi tiến cung, có lẽ nàng không có nhiều cơ hội xuất cung dạo chơi nữa rồi.
Trò chuyện một lát, hai người nhanh chóng đến trước cửa Thanh Uyển.
Trước khi vào phòng, thấy Tạ Lan Viễn còn đứng đó, bước chân nàng dừng lại.
“Ca ca.” Nàng gọi y.
“Hửm?”
Trong bóng đêm, tuy dung nhan giống nhau như đúc, nhưng Tạ Lan Viễn ôn hòa hơn nàng, cũng lạnh nhạt hơn nàng.
Rõ ràng bằng tuổi, song trông y chính chắn hơn nàng rất nhiều.
Vậy nên, nàng thích ỷ lại y, thưởng thụ tình thương của y.
Sau này, nàng hi vọng có một người khác, có thể ở bên cạnh hắn, bầu bạn cùng hắn cả đời.
“Huynh cảm thấy Tiết tỷ tỷ như thế nào?” Tạ Thanh Anh hỏi.
“Như thế nào là như thế nào?”
“Ừ thì.

.


.

Ca ca cảm thấy tỷ ấy có đẹp không?”
Tạ Lan Viễn nhíu mày, muội muội hỏi cái quái gì vậy?
Trong đầu y, bỗng hiện lên khuôn mặt thanh tú của Tiết Tử Tô.
Sau khi y khỏe lại, dường như nàng không còn thường đến đây như xưa nữa.
Lần cuối cùng gặp nàng, là trong thọ yến của Tạ phu nhân.
Có điều ngày ấy quá bận rộn, y không kịp chào hỏi.
Cũng không biết, nữ tử mang hương thơm thảo dược nhàn nhạt trên người kia, đã làm gì trong thời gian qua?
Có lẽ đi hái thuốc.
Hoặc là, đến nơi nào đó hành nghề y.
Dù sao con người nàng vốn như thế, xem chuyện trị thương cứu người là quan trọng nhất.
Vì vậy đến từng tuổi này, nàng vẫn chậm chạp chưa xuất giá.
“Ca ca, huynh có đang nghe không?”
“Hả? Gì cơ?” Lúc này, Tạ Lan Viễn mới hoàn hồn.
“Muội hỏi huynh, huynh cảm thấy Tiết tỷ tỷ có đẹp không? Tính tình tỷ ấy thế nào?”
“Đương nhiên rất tốt.”
“Ồ.

.

.

~”
Tạ Thanh Anh kéo dài giọng.
Nhìn thái độ ca ca, nàng đã rõ.
Có lẽ, không bao lâu nữa, Tạ phủ sẽ có thêm một hỉ sự.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.