Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 98: Trở về! Không có chốn, chẳng tương tư.
Sau khi Trầm Tố Nhi biết thì lại tỏ ra rầu rĩ, ngượng ngùng cười nói: “Tiểu Tam, đệ cũng trưởng thành, liệu có phải cũng nên… tìm bạn gái?”
“Bạn gái là cái gì?” Sơ Tuyết kinh ngạc hỏi.
Trầm Tố Nhi lúng túng “Thì… chính là tình nhân.”
“À!” Thực sự cũng chỉ là đáp lại một tiếng, tiếp theo liền không có đùa gì thêm.
Thời gian vẫn trôi qua. Đảo mắt, lại đã qua một tháng.
Có một ngày…
Hoàng cung bình thường yên tĩnh đột nhiên bắt đầu náo nhiệt. Thì ra là sứ giả Nam Man sắp đến. Triều đình trước tiên làm công tác chuẩn bị chiêu đãi. Thánh chỉ ban ra, nói là không thể có nửa phần sơ suất.
Buổi tối, Trần Thủ vui vẻ hết ca trực rời cung về nhà. Các quan viên bận rộn cũng có thời gian nghỉ ngơi. Kinh thành hình như yên tĩnh, chẳng có chuyện cần lo lắng, cũng không có phát sinh việc gì. Nam Man phái sứ giả tới, họ sẽ đưa ra yêu cầu gì, sẽ phát sinh chuyện gì thì cũng là một điều không biết. Có lúc, hắn cũng không muốn thừa nhận hiện tại Sơ Tuyết là Hoàng đế. Tuy nhiên ở trong lòng, hắn một mực thừa nhận Hoàng đế có lẽ chỉ có một vị thôi. Mặc dù người đó hiện tại không biết đang ở nơi nào, nhưng hắn cho rằng chủ nhân chỉ có thể là người đó.
Ở trên đường phố phồn hoa, đám người lui tới với điệu bộ khác nhau. Hắn không có gì tâm tình thưởng thức. Phút chốc, hắn dừng bước lại, ánh mắt cũng chăm chú. Phía trước có một bóng lưng quen thuộc thu hút sự chú ý của hắn! Trong lòng không khỏi run lên, tấm lưng kia hắn rất quen thuộc, từng ngày từng ngày đều đã nhìn!
“Hoàng thượng…” Nhanh chóng đuổi theo. Đuổi theo được mấy phố mà vẫn đuổi không kịp người. Không nhìn thấy chính diện, chỉ là vóc dáng… Nhìn không thấy chính diện thì hắn không mất hi vọng! Ngay từ đầu hắn còn hơi e dè, hiện tại trong hắn vẫn còn có tâm tình dè chừng sao? Hắn dốc sức đuổi theo người đó, chỉ còn thiếu nước không gọi thành tiếng.
Đột nhiên… Chuyện gì xảy ra? Trong nháy mắt ở trên đường cái lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Trần Thủ lo lắng đứng ở giữa đường mà nhìn chung quanh, xem xét mỗi một bóng người lui tới chung quanh. Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi? Không thể, không phải nhìn lầm! Bóng lưng Vừa rồi là một cực kỳ giống người ấy. Ai đó còn có thể nhìn lầm, tuy nhiên hắn thì không. Một dáng người nhìn suốt gần mười năm, ngươi thử nói còn nhìn lầm sao? Hẳn là không! Chỉ là, người đâu? Cố ý trốn tránh sao?
Đêm khuya…
Phủ tướng quân vẫn bao trùm trong sự yên tĩnh cực kỳ đau thương. Tiếu Trọng Chi làm sao có thể yên giấc?
Giữa lúc hắn đang mơ mơ màng màng, đột nhiên trong lòng sinh ra cảnh giác liền trầm giọng quát: “Ai?” Có tấm màn trướng ngăn cách, ở trước giường rõ ràng có một bóng người đang đứng dưới ngọn đèn dầu mờ tỏ. Tiếu Trọng Chi cảnh giác nhảy dựng lên, hắn cầm thanh kiếm giắt bên giường. Vén màn trướng sang hai bên rồi nhìn, đột nhiên hắn lại ngơ ngẩn! Trước mắt là một bóng người mặc Thanh Sam, dáng cao dong dỏng đang đứng nghiêm. Dưới mặt nạ là một đôi mắt âm u lạnh lẽo. Tiếu Trọng Chi bất đắc dĩ cười một tiếng “Thì ra là Tư Mã điện hạ, ngươi là đến báo ân hay báo thù?”
Có điều là nam nhân trước mắt vẫn không nhúc nhích mà đứng ở chỗ cũ.
Phút chốc, Tiếu Trọng Chi nghĩ tới điều gì. Hắn ngưng thần nhìn chăm chú kẻ đó “Ngươi là ai?” Trong lòng mơ hồ hoài nghi tới một người.
Một hồi lâu, nam nhân dưới ngọn đèn vẫn không hề mở miệng.
Bầu không khí có hơi căng thẳng…
“Báo ân? Ngươi cảm giác là mình có ân đối với bản vương sao?” Giọng nói lạnh lùng rành rọt, hắn đứng yên một lúc lâu rồi rốt cục mở miệng.
Tiếu Trọng Chi lắng nghe, đích xác không giống như là giọng của Mộ Dung Cảnh thì có vẻ thở phào một hơi. Chỉ là hắn không giải thích được, khí tức lạnh lẽo trên người kẻ đó thấp thoáng lộ ra sát khí. Mặc dù hắn và Tư Mã Lạc cũng có ân oán, nhưng cũng không đến nỗi hắn ta muốn giết chính mình nên không khỏi cười khổ: “Tư Mã điện hạ, mặc dù ta lợi dụng ngươi thì cũng không nói gì được tới hảo tâm. Nhưng dù sao cũng coi như đã từng cứu ngươi trong tay thích Khách, ân oán của chúng ta coi như huề nhau đi.”
“Hả?” Người trước mắt tựa hồ kinh ngạc một lát, hồi lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng hỏi lại: “Vậy cái chết của Mộ Dung Cảnh thì sao?”
“Hắn? Hắn đã chết?” Tiếu Trọng Chi rung động. Không thể che dấu nổi sự run rẩy trong giọng nói. Lúc ấy hắn cũng hoài nghi Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh cùng nhau chạy đi, chỉ là thời gian đã hơn một năm mà vẫn chưa trở về nên hắn cũng kỳ quái. Có điều là như thế nào đột nhiên lại nghe thấy tin hắn đã chết?
Tin tức không đúng…
“Ngươi thoạt nhìn thì như rất bất ngờ? Đây chẳng phải là điều mà ngươi muốn.” Giọng nói quái quỉ vô cùng châm chọc.
Nghe vậy, Tiếu Trọng Chi cay đắng cười một tiếng rồi từ từ đặt kiếm trong tay xuống “Là ngài đã trở về sao?” Không phải hỏi, mà là giọng khẳng định. Hắn nhảy xuống giường, đơn giản khoác chiếc áo trường sam rồi quỳ xuống thực hiện lễ tiết cao nhất, tam bái cửu khấu.
“Tiếu Tướng quân, đây là có ý tứ gì?” Người kia lên tiếng.
Hành lễ xong. Tiếu Trọng Chi cụp mắt cúi đầu, cả người cứng đờ. Một hồi lâu hắn rốt cục đè nén tâm tình trào dâng từ đáy lòng mà trầm giọng nói: “Đây là cá nhân ta nợ ngài, đại biểu vẻn vẹn là cá nhân ta chứ không phải cả Tiếu thị. Đó cũng không phải vì lễ quân thần gì, mà là vì một thời quen biết mà ta lại làm chuyện như thế đối với ngài.”
“. . .” Người kia hờ hững không hề có ý định đáp lại.
Đó chỉ là mở đầu, điều Tiếu Trọng Chi thực sự muốn nói vẫn còn chưa nói ra. Quả nhiên… Tiếu Trọng Chi bái lạy xong cái cuối cùng thì lập tức đứng dậy, vẻ mặt cũng thay đổi, khôi phục tính khí thực sự của mình. Trong mắt không có quân thần, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Sâu xa hơn còn mang theo vài phần rộng lượng và kiêu ngạo.
“Ta đã không còn là Bắc Uyển tướng quân nữa, mà ngươi… cũng không phải Bắc Uyển quân vương.” Hắn hơi hờ hững nhìn khắp phòng một lượt, “Không lâu sau, ta sẽ mang theo tro cốt phụ thân rời khỏi Kinh thành, cũng sẽ không lại tiến thêm một bước vào cuộc đời này.”
“Ngươi còn muốn chạy?”
“Ngươi muốn giết ta?” Tiếu Trọng Chi phảng phất thay đổi thành một người khác, cười lạnh “Ngươi không có tư cách. Tiếu gia chúng ta chưa bao giờ nợ Bắc Uyển đế vương bất cứ điều gì. Ngược lại, vẫn luôn là các ngươi mắc nợ Tiếu gia. Ha ha! Có lẽ là trước kia ta đã muốn nói một câu với Mộ Dung gia: vong ân phụ nghĩa, trời tất tru.”
Phụ thân đã qua đời, gông xiềng kia vẫn luôn kiềm toả ở trong lòng kêu gọi trách nhiệm hình như lập tức được phá bỏ. Từ đó không có quân vương, không có thần tử, cũng không có trách nhiệm của Tiếu gia. Hắn tiếp tục trào phúng cười một tiếng “Mộ Dung Cảnh, không phải, Tư Mã Cảnh đi. Xem ra, cho dù ngươi là Mộ Dung Cảnh hay Tư Mã Cảnh thì đều không sao cả. Thiên Tử là cái gì? Xét đến cùng, đó không phải là hàng ngày lại nghĩ cách làm thế nào để cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân mà cung phụng cho đám con cháu một món đồ chơi sao? Người có chút thời gian thì tốt nhất đừng đưa mình quay về như ngày trước.”
Dừng trong chốc lát, hắn lại hừ lạnh một tiếng. Trong mắt vẫn vẻ đùa cợt, thanh kiếm mới vừa rồi thả rơi xuống đất lại cầm lên nắm ở trong tay, “Động thủ đi, hôm nay rốt cuộc ai sẽ chết, có lẽ không một ai biết được. Ta nhẹ nhàng nói cho ngươi, coi như ta giết ngươi thì người ở phòng sát phía ngoài cũng sẽ không có bất cứ sự trách tội gì.”
Tiếu Trọng Chi đã che dấu gần ba mươi năm. Nói đích thật là hơi không nuốt trôi. Hoặc là nói, hắn cũng rụt đầu làm con cháu nhà rùa. Mỗi ngày phải bái đi lạy lại cùng với bọn họ, bởi phụ thân nghiêm khắc giáo huấn mà đành lấy trách nhiệm làm trọng, phải làm nhữngchuyện mà chính mình không muốn làm.
Còn trong đôi mắt lạnh lùng dưới mặt nạ, sát khí vốn che giấu vừa bị lộ ra lại dần dần giấu đi. Hắn nhìn Tiếu Trọng Chi một hồi lâu rồi lạnh lùng xoay người. Thân hình loé lên nhẹ nhàng đi ra ngoài từ cửa sổ, cũng không hề nhắn lại chỉ một lời.
Ra khỏi phòng ngủ của Tiếu Trọng Chi. Ở ngoài cửa. Trần Thủ cẩn thận bảo vệ. Thấy hắn đi ra thì lập tức tùy thời theo phía sau.
Ra khỏi phủ tướng quân. Người kia ngừng lại, nhìn về hướng Hoàng cung mà nói thản nhiên: “Bây giờ ta muốn vào cung.”
“Gia. Lúc này, cửa cung đã khóa.” Trần Thủ có hơi khó khăn. Hắn do dự một chút rồi cắn răng nói, “Vi thần thử xem. Chỉ là Gia phải tạm thời ủy khuất một phen.”
“Không có việc gì.”
“Vi thần…” Trần Thủ muốn nói lại thôi. Có một số việc hắn đã nói với người đó, còn cả chuyện ở thái y viện cũng nói. Có điều là tình huống cặn kẽ thì hắn cũng không rõ lắm. Tỷ như: lúc Sơ Tuyết ở trong phòng đã nói gì với Tiếu Trọng Chi, Trầm Tố Nhi và Trần Tổng quản nói gì thì hắn cũng không biết.
Người kia quay đầu, nhìn chăm chú vào Trần Thủ đang chờ hắn đằng sau.
Trần Thủ đánh liều, nhưng vẫn nói ra điều giữ ở trong lòng: “Gia, tại sao ngài buông tha Tiếu Trọng Chi?” Hắn không giải thích được! Thật sự không giải thích được, lúc trước hắn cho là hôm nay sẽ tìm Tiếu Trọng Chi báo thù. Có điều là hai vị chủ nhân trong cung buông tha cho Tiếu Trọng Chi, chẳng lẽ ngay cả người này nữa sao? Trong lòng không phục. Hắn nhớ tới những huynh đệ quanh năm đi theo mình đã chết dưới quỷ kế của Tiếu Trọng Chi, một nỗi khó chịu trong ngực liền không có cách nào khác tiêu trừ nổi.
“Tiếu Trọng Chi cũng rất có thể chỉ là thân bất do kỷ.”
“Tại sao? Tiếu gia bọn họ chỉ là vì…” Không phải vì cá nhân lão thất phu kia cố chấp sao?
“Trần Thủ, vừa rồi Tiếu Trọng Chi nói thì ngươi ở bên ngoài cũng nghe thấy. Có rất nhiều điểm đáng ngờ, ta nên kiểm chứng một chuyến. Không thể giết oan uổng một người, cũng không có thể giết sai một người. Chân tướng, chờ vào cung đi gặp Sơ Tuyết sẽ biết.” Dù sao chuyện này, cứ nhìn cách Sơ Tuyết xử lý thì rất hiển nhiên là muốn che dấu vụ án Hàm Thành. Vụ án, nếu như trường kỳ gác lại không xử lý thì cũng trở nên không rõ nữa.
Trần Thủ cúi đầu xác nhận: “Là vi thần quá nóng lòng.”
Hai người cũng không còn nói gì nữa.
Bóng người phi nhanh ở trong đêm tối.
Ở giữa đường, Trần Thủ dừng lại. Hắn nói mấy câu liền đi về nhà mình một chuyến. Rồi khi quay lại thì, trên người có thêm một bộ cung tên và một cái bao quần áo lớn. Trong tay vẫn còn cầm một cái đèn lồng. Trong bao quần áo là một bộ quần áo thị vệ.
Một khắc sau…
Có hai người mặc bộ quần áo thị vệ xuất hiện ở trước đại môn Hoàng cung. Trần Thủ gỡ lệnh bài bên hông xuống, lắp lên trên mũi tên. Đầu mũi tên là loại hoả tiễn làm từ một loại vải dễ cháy cuốn lấy, hắn châm vào bên trong đèn lồng. Hắn lắp tên, một mũi tên lửa nhằm hướng tới cửa cung bay đi!
Lại chờ một hồi… Cửa cung không có động tĩnh, lại đợi một lát nữa.
Trên đại môn nguy nga, ngước nhìn dọc theo tường thành thì thấy có một ngọn đèn sáng lên, hơn nữa còn quơ quơ. Từ phía trên truyền đến một tiếng quát: “Người nào ở phía dưới?” Nói là quát, có lẽ quá khiêm nhường. Nghe giọng này thì hẳn là nhặt được mũi tên vừa rồi bắn vào.
Trần Thủ đáp: “Cấm quân thống lĩnh, Trần Thủ. Xin mở cửa.”
“Có quân tình gì?”
“Không có quân tình.” Ngoại trừ chuyện tình cấp tốc ra thì cứ quá thời gian qui định là trong cung không cho ra vào.
“Bởi việc công hay việc tư?”
“Tư.” Tạm thời chưa nghĩ ra. Hắn lúng túng! Có gì chuyện quan trọng? Gần đây trong cung bình yên, coi như hắn có nói ra chuyện thì cũng chỉ hơi lo lắng không đủ mức, tại sao? Đó bởi vì đây là đang làm việc riêng tư trái pháp luật. Ách, hoàn toàn không phải là tác phong của hắn. Cho dù có lệnh bài làm chứng, cứ theo lí giải của hắn thì cũng rất có thể sẽ…
Chỉ nghe bên trên có một tiếng quát chói tai: “Tặc nhân lớn mật, lại dám giả mạo thống lĩnh! Bắn tên! Bắn bắn bắn! “
Quả nhiên! Mũi tên cứ lạnh lùng từ bên trên vèo vèo bay xuống, Trần Thủ che chở ở phía trước người kia rồi nhanh chóng thối lui đến cự ly an toàn.
Trần Thủ vẻ mặt có hơi lúng túng, cũng cực kỳ ngượng ngùng đứng nghiêm ở một bên nói: “Gia, cái này… cái này…”
“Ngươi bình thường giáo huấn bọn họ như thế nào?” Trong giọng nói thản nhiên lộ ra chút ý khác.
“Nghiêm khắc chấp hành, không được làm việc riêng tư. Phàm là không có đại sự, nếu kẻ nào dám vượt qua nhẹ thì đánh trượng trách nhiệm một trăm cái, nặng thì cách chức. Cho dù là thần cũng không cần vẫn giữ tình cảm làm gì.” Hắn ấp a ấp úng nói ra tình hình thực tế.
Lần này đây, nếu như mở cửa cung thì tất cả kíp thị vệ canh ở cửa cung tối nay đều sẽ lần lượt ăn một trăm trượng, mà Trần Thủ cũng đồng thời bị phạt. Những thị vệ này cho dù là biết rõ Trần Thủ đang ở phía dưới thì cũng sẽ không mở cửa. Có điều là đám gia hỏa này lấy mũi tên hầu hạ thì hơi quá độc ác.
Người kia nhặt lên một mũi tên, khóe miệng phác hoạ một nụ cười yếu ớt. Hắn đưa mũi tên cho Trần Thủ ở một bên. “Đi thôi, ngày mai lại nghĩ biện pháp.”
“Vâng” Trần Thủ cầm mũi tên, phút chốc, trên mặt hắn càng lúng túng! Cái gì đây? Hắn đã biết đám tiểu Vương Bát kia kiếm được cơ hội hãm hại mình? ! Những mũi tên này đều đã bỏ mũi nhọn đi rồi bắn xuống. Đột nhiên trong lúc đó, hắn giống như nghe được từ trên thành vọng đến tiếng cười. Phỏng đoán ngày mai, bọn thị vệ này sẽ cung kính nói một câu: Thống lĩnh, đêm qua có một tặc nhân nhặt được lệnh bài của ngài liền muốn giả mạo ngài tiến cung. Chúng thuộc hạ đã bắn tên hù dọa chạy. Ngài nhìn đi, chỉ để lại lệnh bài kia…
Trên con đường lạnh lẽo. Có hai bóng người đang chậm rãi đi. Một trước một sau.
“Gia, ngài đang ở nơi nào?”
“Hôm nay vừa tới Kinh thành.”
“Vậy… hiện giờ ngài không có chỗ đi. Vậy đến nhà của thần đi, được không?” Trần Thủ thử hỏi.
Người kia ngẩn ra rồi cười yếu ớt gật đầu, “Tạm thời sẽ ở nhà ngươi đi.”
Vẻ mặt Trần Thủ có hơi kích động, niềm vui sướng trên gương mặt tuấn tú cũng không cách nào che dấu. “Vâng! Mặc dù đơn sơ, nhưng thần sẽ thu dọn thật sạch sẽ.”
“Quấy rầy các ngươi.”
“Không, không quấy rầy. Hì hì.” Nói được một câu thật sự, Trần Thủ rất tự kính phục mình. “Trước kia mẹ của thần vẫn một mực muốn nhìn thấy ngài một lần, nhưng mà một mực không có cơ hội. Hiện tại lão nhân gia đã có thể đạt ý nguyện.”
“Thì ra ngươi có chủ ý này?”
“Thần, thần…” Trần Thủ nhất thời nói lỡ miệng, nên hơi ngượng ngập. “Cha thần khi còn sống, một mực khen ngài không dứt miệng. Mẹ thần được nghe nhiều, tự nhiên liền… Ha hả.”
“Uh! Thời gian ta đợi ở kinh thành sẽ không quá dài.”
“Ngài còn muốn đi?” Trần Thủ kinh ngạc, “Không ở lại?” Vậy chủ nhân kia trong cung làm sao bây giờ?
“Nam Man còn có việc. Ta lấy thân phận a Lạc để trở về, sớm muộn cũng phải rời đi. Không đi thì quả rất nghiêm trọng, ngươi biết rồi đó.” Đường đường là Thái Tử điện hạ mà có đi không về, vậy hậu quả thật sự là rất nghiêm trọng. “Hơn nữa ta cũng không yên lòng về a Lạc, hắn đang trong hôn mê. Một ngày còn bất tỉnh thì ta cũng không có biện pháp an tâm.” Hắn đã trở về thì tự nhiên vẫn còn có một số việc muốn làm.
“Hôn mê?”
“Uh! Từ hôm đó ở Hàm Thành , hắn liền một mực ngủ đến bây giờ còn không tỉnh.”
“? ? ?” Trần Thủ lấy làm kinh hãi, “Thì ra là còn có việc này. Khó trách lâu như vậy mà ngài cũng không trở về.”
“Uh! Ngày mai ngươi đi một chuyến vào cung…”
Bóng đêm tối lạnh. Ánh trăng nhàn nhạt thật sự kéo cái bóng của bọn họ ra rất dài, rất dài. . .
********
Hôm sau. Trời vừa mới mờ mờ sáng.
Lúc cửa cung vừa mới mở ra thì Trần Thủ liền vội vã một người một ngựa xuất hiện. Hắn giành lấy lệnh bài mà bọn thị vệ thầm cười trong lòng đưa tới, trợn mắt liếc nhìn chúng rồi chạy thẳng tới Mai viên.
Sơ Tuyết cũng không đến ở trong tẩm cung Hoàng đế, vẫn cứ theo tính tình của mình mà ở tại Mai viên.
Hắn đang trong giấc ngủ. Cung nữ và thái giám cũng canh chừng ở gian ngoài. Khi nhìn thấy Trần Thủ xuất hiện thì ngẩn người. Trần Thủ hơi lúng túng, chuyện khiến Hoàng đế rời giường thế này không phải là việc nhỏ. Nhưng mà hắn cảm thấy được nếu như lúc này vẫn còn dè chừng quy củ thì khi Hoàng đế dậy sẽ mắng hắn. Quả nhiên, hắn đến trước giường thì không cần bẩm lớn “Hoàng thượng. Có chuyện quan trọng?”
Sơ Tuyết từ trước tới nay ngủ không sâu. Vừa mới sáng sớm đã thấy Trần Thủ xuất hiện là điều trước nay chưa có nên hỏikỳ quái: “Trần Thủ? Có phải đã xảy ra chuyện gì chăng?”
“Có việc, xin cho vi thần đến gần người rồi nói.”
“Được.” Sơ Tuyết cũng nhỏm lên, ngồi dậy ở mép giường.
Trần Thủ tiến lên, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu. Phút chốc, Sơ Tuyết đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là trong mắt đầy mừng rỡ, sau đó thì lại bắt đầu nhắc liên tiếp “Có thật không, có thật không!” Hắn lẩm bẩm rồi đi tới đi lui. Sự kích động khiến gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên. “Mau mau, thay quần áo rồi xuất cung! Buổi chầu à, hôm nay thân thể Trẫm không khỏe, không lên triều.” Lên triều lên triều, làm sao mà hắn còn có tâm tư lên triều.
Đã trở về, đã trở về, thật sự đã trở về!
Trần Thủ lui ra ngoài trước.
Sơ Tuyết lập tức thay ra một bộ quần áo tầm thường phù hợp. Cũng không ăn sáng, liền mang theo Trần Thủ chạy tới Triều Phượng cung. Triều Phượng cung mặc dù là chỗ ở của Hoàng Hậu , nhưng trước mắt Trầm Tố Nhi vẫn ở đó. Dù nó không hợp về lễ nghĩa, nhưng trong cung không có ai nên hợp hay không hợp thì cũng không có kẻ nào dám cố ý nhận ra. Hơn nữa, những triều thần này cũng không còn lá gan nói lung tung trong triều đình. Bởi vì có một ngày, có một vị đại thần đã dâng tấu. Sơ Tuyết liền làm khó dễ hắn, đã trực tiếp chất vấn, nói là hắn quản cả chuyện riêng của bọn họ. Vậy thì để cho công bình thì sau này Trẫm cũng quản cả chuyện riêng của ngươi. Để xem buổi sáng ngươi ăn cái gì, tối đi đâu, tiêu bao nhiêu bạc, cưới bao nhiêu tiểu thiếp,cả ngày sẽ phái người đi theo. Quả nhiên với vị quan kia không có gì tốt đẹp cả, rõ ràng là tham quan mà rút cục còn muốn giả bộ thanh liêm. Không đầy mấy tháng liền từ chức về quê. Liền cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng thì cũng không ai dám dâng tấu.
Sơ Tuyết chạy tới Triều Phượng cung. Trầm Tố Nhi vừa mới dậy. Vừa nghe báo Sơ Tuyết đến, lại nghe thấy Sơ Tuyết nói nhỏ vài câu bên tai thì toàn thân đến thần hồn nhỏ bé cũng không còn, liền vội vã cùng với Sơ Tuyết đi ra ngoài.
Ngoài cửa cỗ kiệu đều đã đợi sẵn. Hành động nhanh chóng đến dọa người, khi tới cửa cung thì xe ngựa cũng chuẩn bị tốt. Mặt trời vừa hơi mọc lên liền xuất cung, lập tức chạy thẳng tới Túy Nguyệt Lâu.
Ánh nắng ban mai cũng chiếu soi ấm áp, khắp cả Hoàng Thành đều bắt đầu chuyển động với sức sống hừng hực.
Xe ngựa đang rung rinh mà chạy. Mỗi một lần rập rình thì có nghĩa là khoảng cách tới một người nào đó càng gần.
Trầm Tố Nhi căng thẳng xoắn xoắn cái khăn thơm trong tay. Bên cạnh Sơ Tuyết cũng như vậy.
“Tiểu Tam, có thật không? Thật sự đã trở về sao?” Cảm giác được cổ họng có cái gì ngăn chặn, nói không ra lời. Trong đầu ngoại trừ một câu đã trở về, đã trở về thì cũng không còn nghĩ tới gì nữa.
“Đúng vậy, đã trở về, Trần Thủ sẽ không gạt chúng ta.”
“Có thật không? Thật sự đã trở về sao?” Hốc mắt đỏ, nàng cắn môi cố ghìm để không rơi lệ.
Đột nhiên, nàng thấy hơi sợ. Sợ điều này có thể chỉ là mộng, một giấc mộng khi chưa tỉnh ngủ?
Ở trong đầu, nàng từng tưởng tượng hình ảnh hắn xuất hiện vô số lần, nhưng không có một lần giống như hôm nay vậy. Khi đang mơ mơ màng màng thì Sơ Tuyết đột nhiên chạy vào nói “Hoàng huynh đã trở về! Huynh chờ chúng ta tại Túy Nguyệt Lâu.”
Trầm Tố Nhi run rẩy hỏi: “Tiểu Tam, ta sợ… có thể là giả hay không?”
Sơ Tuyết ngẩn ra, hắn cầm bàn tay nhỏ bé của Trầm Tố Nhi. Đồng dạng, hắn cũng rất căng thẳng. Hắn cũng lo lắng là tin giả, nếu như chỉ là một giấc mộng thì đó sẽ là một giấc mộng rất làm tổn thương người ta. Dù sao bọn họ cũng đã chờ đợi, đợi lâu như vậy rồi. Rốt cục đã có tin tức, nhưng nếu là giả thì hắn phải làm sao bây giờ đây?
“Hoàng tẩu, đừng lo lắng. Nhất định là Hoàng huynh, huynh ấy không vào được cung nên mới tìm tới Trần Thủ. Chúng ta tin tưởng Trần Thủ.”
“Đúng thế!”
Xe ngựa rốt cục dừng lại. Trần Thủ ở bên ngoài nói một câu: các vị chủ nhân, đã đến Túy Nguyệt Lâu. Hắn kính cẩn vén màn cửa thùng xe.
Nhìn ra bên ngoài, đột nhiên Trầm Tố Nhi cảm giác thấy toàn thân mình mềm nhũn vô lực, đứng không nổi. Căng thẳng khiến huyết dịch toàn thân hình như đều đã tê rần, có cảm giác nhẹ nhàng chao đảo. Nàng chống vào bệ cửa sổ bên cạnh, khẽ thở phì phò, sắc mặt cũng hơi tái nhợt đi. Chỉ sau một khắc, khi bước ra thì nàng sẽ nhìn thấy hắn sao?
Sơ Tuyết an ủi “Hoàng tẩu, chớ căng thẳng. Rốt cục được nhìn thấy Hoàng huynh thì chúng ta hẳn là nên vui mừng mới đúng!”
“Uh! Đúng thế.” Mặc dù nói ừ, nhưng có lẽ là nàng không có cách nào cử động nổi. Giọng nói run rẩy đang không ngừng kích động.
Sơ Tuyết đau lòng, hắn cũng rõ hiểu tâm tình của nàng “Đệ đỡ tẩu.”
“Cám ơn!”
Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi thở ra.
“Ta không căng thẳng, ta không sợ hãi. Có gì đặc biệt hơn người…” Nàng cắn môi một cái, nỗi tức giận trong lòng lại trào ra, “Tiểu Tam, ta không xuống xe. Hắn có gì đặc biệt hơn người, còn muốn tới gặp hắn? Không muốn!” Tính tình tiểu hài tử đều hiện ra.
Sơ Tuyết hé miệng cười một tiếng, chỉ có lúc này nàng mới phù hợp với độ tuổi.
“Được rồi, ai đó rất xấu xa. Tẩu không xuống xe thì đệ cũng không đi ra ngoài. Chúng ta hồi cung đi.” Vừa nói Sơ Tuyết hình như muốn thả màn xe xuống, như sắp sửa hạ lệnh hồi cung.
“Này này này…” Nàng vội vàng ngăn lại, đôi mắt thanh tú đầy giằng co, “Tiểu Tam, nếu đã đến thì hãy gặp đi. Không gặp thì không tốt…”
“Hì hì, hình như cũng đúng. Nhưng mà thật sự đệ rất tức giận.” Hắn cười trêu chọc mà chăm chú nhìn thẳng vào nàng.
Trầm Tố Nhi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Sơ Tuyết thì hốc mắt hồng hồng, trong lòng đã hoan hỉ, mà lại rất lúng túng. Mới vừa rồi chính mình hình như lại ngu ngốc một trận để cho Sơ Tuyết được dịp chê cười. Chỉ là… chỉ là…
Phảng phất đã qua một thế kỷ, nàng bắt đầu cất bước. Nhưng tốc độ so với con kiến còn không bằng. Rốt cục nàng bước ra khỏi xe, đứng ở trên mặt đất.
“Hoàng thượng, Thái Hậu, các ngài ngẩng đầu nhìn đi…” Trần Thủ ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Hai người đồng thời ngẩng đầu thì thấy ở chỗ cao hơn bảng hiệu từ trên lầu, chỗ lan can cửa sổ ở trên lầu có một vị công tử trẻ tuổi cũng đang nhìn xuống. Ánh mắt giao nhau, đó là dung nhan quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, dáng người quen thuộc…
Là hắn!
Là nàng!
Ánh mắt cứ như vậy liền đan vào hòa chung một chỗ, cũng không rời ra nổi nữa, muốn chuyển cũng không xong! Ánh nhìn này, giống như đã chờ đợi ngàn năm, Không thể nói nổi nỗi xúc động trong lòng, cũng có nỗi tương tư mơ hồ trong lòng. Có nói bất cứ điều gì về sự nhớ nhung thì cũng như thể quá yếu ớt vô lực…
Trầm Tố Nhi cắn môi, gắng gượng lấy lại tinh thần ình. Nàng nhấc váy lên, nhằm hướng trên lầu vọt tới. Đó là sự không thể chờ đợi nổi như vậy, là cõi lòng như lửa đốt đến thế! Nàng muốn tới bên cạnh hắn, ôm lấy hắn, cảm giác được sự hiện hữu của hắn… Nàng muốn xác định hắn là người thực, lthật sự đã trở về, thật sự đã trở về!
“Cảnh… tên vô lại!”
Nàng chạy đi! Sơ Tuyết và Trần Thủ vẫn còn sửng sờ ở tại chỗ. Khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, cũng muốn đi vào thì… Không ngờ, có một tên tiểu nhị trong quán cười khanh khách đi ra đứng ở cửa khom lưng hèn mọn mà nói: “Nhị vị Gia, đừng quá sốt ruột. Gia trên lầu nói, muốn xin nhị vị trước hết chờ trong chốc lát. Gia đó cũng không nói rõ cái gì. Nhưng mà ông ấy nói, chỉ cần nói cho các ngài trước hết chờ một lát, các ngài liền sẽ rõ. Hì hì.”
Tên tiểu nhị của quán này có ánh mắt mập mờ như vậy, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm “Rõ ràng, rõ ràng…”
Sơ Tuyết và Trần Thủ xấu hổ cười cười, vội quay người. Hình như lại cảm thấy có chút không hiểu. Nếu Gia trên lầu đã nói như vậy thì cũng chỉ có thể chờ đợi.
Chỉ là đột nhiên lúc đó có một bóng người từ trên lầu loé ra.
Ánh mắt lo lắng của hắn quét qua cửa, rồi kinh ngạc hỏi: “Tố Nhi đâu?”
“Hả?” Chuyện gì đang xảy ra?
Sơ Tuyết và Trần Thủ đồng thời kinh hãi. Hai người đồng thời bỏ chuyện Mộ Dung Cảnh qua một bên mà vọt vào trong quán. Tên tiểu nhị vừa rồi đã không thấy! Bởi vì còn mới sáng sớm, khách khứa cũng không nhiều nên tình huống trong quán vừa nhìn là hiểu ngay. Chỉ là người đâu? Trên lầu cũng không có người? Lại nhanh chóng lục soát một lần nữa, một chút tung tích cũng không tìm được. .
“Ta hỏi các ngươi, nàng đâu?” Mộ Dung Cảnh cũng tiến vào, hắn đang kinh ngạc. Mới vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy nàng đi vào, còn chàng cũng nhanh chóng đi xuống lầu. Nhưng khi hắn đi tới thì không hề gặp nàng! Nàng đi đường nào?
“Hoàng huynh, mới vừa rồi Hoàng tẩu đi vào, mới một lát thôi.”
Mộ Dung Cảnh hoảng hốt, lòng như lửa đốt, thật không ngờ lại gặp phải với việc này “Lập tức phái người đóng các cửa thành. Đóng cửa đường sông! Bất luận kẻ nào cũng không cho ra khỏi kinh thành. Phái người lục soát! Lúc này, người hẳn là còn ở quanh đây.”
Ba người nhanh chóng tản ra, Trần Thủ cũng hạ lệnh cho thị vệ ở bên ngoài. Hai con khoái mã, kẻ hạ mệnh lệnh thì đi hạ mệnh lệnh. Người hồi cung để mang nhân mã tới thì mang nhân mã. Khí thế nghiêm trọng, căng thẳng vạn phần.
Một người, lại là một người lớn như vậy, không có khả năng cứ nói biến mất liền biến mất.
Sau nửa canh giờ, Cấm quân vây quanh cả Túy Nguyệt Lâu. Người trong quán từ lớn tới nhỏ, chưởng quỹ, bao gồm cả những thực khách, dù sao là toàn bộ người trong quán đều được áp giải đến đại sảnh đường. Không có một ai, không có một dáng người quen thuộc. Kể cả tiểu nhị của quán mà Sơ Tuyết ngay từ đầu đã thấy cũng không có nốt. Đó rõ ràng là cải trang!
Mộ Dung Cảnh không cách nào hình dung cảm giác trong lòng. Lúc trước hắn cho là, rốt cục có thể nhìn thấy nàng , ngược lại đúng lúc này thì lão thiên gia lại có trò vui đùa! Rốt cuộc là ai? Ai dám làm ra chuyện đến dường này? Ai lại như vậy biết rõ ràng hành tung của hắn, lại chuẩn xác chọn đúng thời cơ này? Rõ ràng là âm mưu, rõ ràng là đã sớm ẩn núp ở chỗ này. Là sơ suất của hắn , là cái sai của hắn! Hắn hẳn là nên đứng ở cửa chờ bọn họ, chứ không phải ở trên lầu nhìn bọn họ! Chết tiệt, chết tiệt hỗn đản!
Mộ Dung Cảnh phẫn nộ nện một chưởng, cái bàn bên cạnh trong nháy mắt nát vụn! “Hỗn đản, bắt được ngươi thì liền như cái bàn này, băm thây vạn đoạn!”