Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 62: Tâm bệnh! Đêm hôm đó quả thật bị bệnh rồi


Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 62: Tâm bệnh! Đêm hôm đó quả thật bị bệnh rồi

Trầm Tố Nhi một mình ở trong phòng, không bước ra khỏi cửa. Không phiền muộn, không náo loạn, không hốt hoảng. Yên lặng, yên lặng đến nỗi tư tưởng cũng không khống chế được mà suy nghĩ lung tung.
Xuyên qua, vốn tưởng rằng nàng chỉ có một mình, hồi tưởng lại thì dường như không phải như thế. Khi nào thì bọn họ trở nên càng ngày càng quan trọng, quan trọng đến mức giống như đã sát nhập vào giữa cuộc sống của mình? Đột nhiên, nàng cảm thấy đó cũng không phải là cuộc sống chính mình mong muốn. Chính là, nàng hiểu rõ không còn đường quay đầu lại. Tiếp tục lần nữa, chỉ tạo thành phiền toái cho Mộ Dung Cảnh. Có chuyện gì xảy ra nàng cũng không hiểu rõ, nhưng mơ hồ hiểu được sự xuất hiện của nàng sẽ mang đến phiền phức cho hắn.
Tư Mã Lạc cùng Sơ Tuyết chính là vấn đề…
Nàng không biết quan hệ giữaTư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh, nhưng nhìn hai khuôn mặt tuấn tú này giống nhau như khuôn đúc, nếu không có cùng mẫu thân sinh ra thì không thể có bề ngoài giống nhau như vậy, cổ đại cũng không có kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ. Nếu hai người là huynh đệ, nếu nàng đứng ở chính giữa, chỉ làm quan hệ càng trở nên phức tạp. Vốn dĩ Trầm Tố Nhi vàTư Mã Lạc dường như có quan hệ không đơn giản, nếu lúc này nàng cùng Mộ Dung Cảnh ở cùng một chỗ sẽ như thế nào? Thật không dám tưởng tượng.
Chuyện Tư Mã Lạc, có thể tạm thời không nói đến. Chuyện Sơ Tuyết, nàng vốn không có biện pháp giải quyết. Nàng vẫn hy vọng Sơ Tuyết chỉ xem mình là bằng hữu, bằng hữu tốt, đừng biến thành cái gì tình yêu thì tốt rồi, nhưng là trước mắt có vẻ như đang hướng tới phương hướng phát triển nàng không hy vọng. Nếu không tách ra, tiếp tục kéo dài chỉ là cùng nhau tổn thương.
Bọn họ, ai nàng cũng không thể yêu, ai nàng cũng không muốn rời bỏ. Chưa từng nghĩ sẽ không còn bọn họ, khoảng thời gian sống cùng nhau vẫn còn đây. Không còn bọn họ ngày ngày cùng nhau sinh hoạt nữa rồi.
Thời gian trong chớp mắt lại qua hai ngày.
Trầm Tố Nhi không muốn lại tiếp tục kìm nén, cuối cùng thì cũng chịu không nổi. Sai tiểu nha đầu trong khách điếm tìm một bộ trường sam nam tử, lại chuẩn bị một cái áo choàng rộng thùng thình kiểu mây bay, đem thân hình hoàn toàn che dấu mất; lại búi tóc kiểu nam nhân, dùng một cái khăn quàng cổ dài che khuất phía trước mặt. Cách ăn mặc này khi xuất hiện, thật không dễ dàng nhận ra. Nhất là ăn mặc như vậy vào thời tiết rét lạnh lại tương đối bình thường.
Trước mắt phải nói đến nàng cũng không biết mình nên rời đi bằng đường thủy hay là thuê một chiếc xe ngựa.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định trước tiên nhìn xem tình huống.
Trên người nàng có ba vạn lượng ngân phiếu cùng mười hai thỏi bạc vụn. Ba tờ một vạn lượng, có một tờ là của Sơ Tuyết cho, lại thừa ra hai tờ, không biết tại sao lại ở trên người mình. Buổi tối kia Mộ Dung Cảnh rời đi, không cần nghĩ chính là hắn lặng lẽ cấp cho nàng.
Ba vạn lượng là bao nhiêu tiền? Đổi thành nhân dân tệ là bao nhiêu? Nàng không biết. Ở mỗi một triều đại thì giá trị cũng không giống nhau; bất quá, ở cổ đại phép tính cùng hiện đại bất đồng, có lẽ một cân tương đương mười sáu lượng, nhìn cái kia cách kiến giải về tám lạng nửa cân thì sẽ biết. Ba vạn lượng có thể xài bao lâu? Có thể xài bao lâu đương nhiên là do chính mình. Ở nơi sang trọng, có nhiều người hầu, cuộc sống nhàn nhã thong dong được người ta hầu hạ, không biết có thể quá bao lâu? Ha ha! Có người một đêm tiêu nghìn vàng, ba vạn lượng chống đỡ được bao lâu? Trong tư tưởng của nàng chưa từng có khái niệm đó, nhưng nếu là Mộ Dung Cảnh đưa cho thì tuyệt đối sẽ không ít.
Trong chốc lát, tự do tự tại, người đã ra khỏi khách điếm. Đi dạo ở ngã tư đường một lát, cũng không phát hiện thấy điều gì khác thường.Tính toán mua một ít đồ dùng cần thiết dọc đường, dù sao hiện tại không ai đi theo cùng mình, nên tự mình chiếu cố bản thân.
Bỗng nhiên, nghe được người bên cạnh thảo luận sôi nổi, nói cái gì án oan, phía trước lại càng ngày càng ồn ào, còn nghe được âm thanh thét to phát ra. Trầm Tố Nhi vọt đến bên cạnh, người đi đường cũng né sang một bên. Lúc này, nàng hỏi một người bên cạnh, “Vị tiểu ca này, phát sinh chuyện gì à?”
“Có chuyện lớn ! Phì Tam đã chết, hung thủ bắt được rồi.”
“Chà, bắt được? Là ai?” Trầm Tố Nhi có chút kinh ngạc, chuyện này nếu nàng không lưu ý cũng phải lưu ý, chính là thiếu chút nữa đổ tội oan cho nàng.
Mọi người đều có tinh thần tám chuyện, xem là nhiều hay ít mà thôi. Vị tiểu ca lúc này vừa nghe, như là thông suốt bắt đầu ba hoa, “Ôi chuyện này thật phức tạp. Năm ngày này thật là, hung thủ thật sự là không rõ đầu đuôi, đầu tiên là nói một kẻ công tử có tiền đi ngang qua, nói với gia nhân có việc tìm Phì Tam, nhưng là ai biết được vị công tử có tiền kia chính là nữ cải nam trang… cưỡng gian là một chuyện hiển nhiên không có, nhưng quá hai ngày trước tiểu nha đầu kia tỉnh, lại nói ra người cưỡng gian chính mình là Phì Tam! Thật sự là chết chưa hết tội, nhưng là dù sao giết người phạm pháp, vậy là ai giết Phì Tam nhỉ?
Vị tiểu ca nói xong nước miếng tung bay. Càng nói càng làm Trầm Tố Nhi kinh ngạc!
Hung thủ cư nhiên là bà chủ khách điếm bình dân Khiếu Phượng Trúc, kia không phải là người nàng cùng Sơ Tuyết gặp nhau lần đầu khi vào khách điếm sao? Ngày đó nói cái gì nữ nhân lẳng lơ nhất toàn thành?
Lúc này, có một chiếc xe chở tù thình lình chạy ngang. Quan sai thét to kêu mọi người mau tránh đường. Bên trong xe chở tù là một nữ nhân đầu tóc lộn xộn, nhưng quần áo trái lại sạch sẽ; không ngờ thần sắc lại bình tĩnh, không khóc, cũng không ầm ĩ, càng không có kêu oan cho chính mình.
Tuy rằng mấy ngày không gặp, Trầm Tố Nhi chính là liếc mắt nhìn ra nàng ta đúng thật là một bà chủ lẳng lơ, dù sao người này có chủ ý riêng của mình, lúc này nhịn không được trộm liếc mắt vài lần.
Chỉ là một nữ nhân…, Ách, đồng tình! Nàng đồng cảm với nữ nhân này, trong lòng chua xót không ít.
” Tiểu ca, có đúng hay không án oan a, ngươi nhìn đi, một nữ nhân da thịt non mềm như thế, như thế nào có thể giết được một đại nam nhân a.”
“Vị cô nương này có điều không hiểu, khởi xướng oai liễu, con cọp cũng có thể giết con. Hơn nữa, cầm chủy thủ, đâm một nhát là xong!”. Thích thú nói xong, tên tiểu ca này còn làm vẻ ra oai, biểu tình hung hăng. “Có người nói nữ nhân này cùng Phì Tam có quan hệ không đơn giản, còn nói có giao tình. He he, đại khái nàng ta nhìn thấy Phì Tam giở trò sau lưng nên một lúc phẫn nộ giết hắn. Cái này ngay cả động cơ đều có.”
Trầm Tố Nhi cảm thấy có chút khó chịu. Chỉ là tiểu ca nói xong cũng quá gượng ép. Tiểu hài tử ba tuổi cũng sẽ không tin tưởng động cơ giết người loại này. Hơn nữa, loại chuyện này nàng cũng quản không được.
Giữa lúc nàng không muốn phí thời gian nhìn trộm, lại có trò hay tới!
Một người thư sinh nghèo túng cư nhiên thất kinh ngăn cản xe chở tù, cắt ngang nói nàng ta không phải là hung thủ, nàng là người tốt, dưới tình thế cấp bách còn nói chính hắn mới là hung thủ, muốn gánh tội thay; còn cầu quan sai buông tha bà chủ Phượng.
Quan sai đang muốn bắt hắn kéo dậy mang đi, không ngờ Phượng Trúc sửng sốt hồi lâu đột nhiên nói ngăn lại, còn ngầm cảm kích hướng về hắn cười cười, nói hắn không cần thay nàng gánh tội, người chính là do nàng giết, cảm tạ ý tốt của hắn. Nàng vừa gặp họa, những người khác có giao tình với nàng nhưng giờ lại giả vờ không quen biết.Thế nhưng có một người bằng lòng chịu gánh họa vì mình như vậy, coi như là điều vui mừng lớn nhất đời nàng.
Thư sinh sức trói gà không chặt thế nhưng kiên quyết ngăn xe chở tù, còn khiến quan sai dừng lại, giờ lại tiếp tục bị đám người ven đường chỉ trỏ.
Trầm Tố Nhi thấy thật đáng tiếc, lắc đầu thở dài! Hiện nay nàng cũng đáng thương như thế.

Quả nhiên thời thế bấy giờ…Than ôi, mỗi triều đại đều có chuyện bất công a. Hơn nữa, công bằng hay bất công? Tự bản thân nàng ta vừa không có bằng chứng chứng minh mình trong sạch lại vừa không có tiếng tốt.
Xe chở tù dần dần đi xa, người quan sát không xem được nữa, tự nhiên cũng tản ra.
Lúc này, một vị đại thúc hảo tâm đến nâng thư sinh kia dậy, lắc đầu than thở, “Ôi, ngươi sao lại ngốc như vậy? Cái gì không chọc, lại đi trêu ghẹo nhà quan chứ… Trước lại đây để ta nhìn xem có bị thương không, uống chén trà nóng đi.”
Lúc này, thư sinh kia thầm nói một tiếng tạ ơn, nhưng lại xảy ra một trận ho mãnh liệt.
Trầm Tố Nhi cảm thấy bọn họ nhìn có chút quen mắt. Lúc này, lại thấy họ cùng nhau đi tới một quán nhỏ bán tào phớ. Không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày ấy cùng Sơ Tuyết ăn tào phớ… Thế gian thực sự là MMD nhỏ, thảo nào thấy bọn họ nhìn quen mắt, nguyên lai đã gặp qua một lần. Thư sinh kia sẽ không là người tình của Phượng mỹ nhân chứ? Khách trên giường? Chẳng qua vừa nhìn một cái, cái thứ hai có vẻ như cũng không sai. Chỉ là ánh mắt nữ nhân này thế nào kém như vậy, sao không chọn một người nam nhân dũng mãnh lại chọn một kẻ thư sinh có vẻ ốm yếu để làm chi? Đến bây giờ chính mình gặp họa, nhưng không có ai có thể giúp đỡ cho nàng. Lại xem khách điếm bình dân của nàng ta, chắc chắn bị niêm phong.
Đáng thương…
Mỗ nữ tinh thần tám chuyện thực sự không quá mạnh mẽ, đã biết nguyên nhân hậu quả thì cũng cảm thấy không quá hứng thú. Nàng ly khai, đi chuẩn bị chuyện của mình.
Trước tiên đi tiệm may mua một bộ nam trang, lại mua hai bộ nữ trang, có lúc nữ trang cũng cần dùng. Lại tiếp tục đi ngang qua cửa hàng rèn sắt ở ngoại thành, thuận tiện mua một cây đoản kiếm(chủy thủ). Xem đến trường kiếm treo trên tường, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lại mua 1 thanh trường kiếm, làm trang sức cũng tốt, làm đòn gánh bao quần áo cũng được. Có loại đồ vật này, nhiều ít cũng sẽ làm người lòng dạ khó lường sản sinh một điểm kiêng kỵ. Quy cũ giang hồ, người cầm kiếm cũng không rước lấy điều xấu, có kiếm khẳng định sẽ làm một số ít người yếu đuối thấy sợ.
Trầm Tố Nhi đúng là làm việc này sáng suốt, chính xác bởi vì … hình dạng này tránh ở trên đường giảm không ít phiền phức.
Mười lượng bạc dư vì vậy mà xài hết.
Trầm Tố Nhi lấy ra một vạn lượng ngân phiếu, rồi tới một tiền trang (ngân hàng tư nhân) lớn đổi thành một tờ năm nghìn, hai tờ hai nghìn, một tờ năm trăm. Còn tờ năm trăm nữa đổi thành bốn tờ ngân phiếu một trăm lượng; còn lại một trăm lượng đổi thành một tờ ngân phiếu năm mươi, và tờ năm mươi kia thì đổi thành bạc*. Thoáng cái, nàng cũng không dám cầm nhiều bạc đi ra, trên đường mang theo bất tiện, cũng lộ liễu mắt người, dẫn tới có người mang dụng ý bất lương đối với nàng thì cũng không phải điều gì tốt.
*1 vạn lượng = 10k lượng = (500+400+100) lượng
100 lượng = 2 tờ 50 lượng
1 tờ 50 lượng => bạc vụn.
Trầm Tố Nhi dự định ngày mai ra khỏi thành. Rốt cuộc đi đâu, đến địa phương tốt nàng vừa không phiền lụy, nhưng cũng không định ở lại. Về phần muốn kiếm sống thời gian tới, tạm thời không cần suy nghĩ vấn đề này.
Ngày hôm nay nàng tiêu phí một chút, cảm giác một vạn lượng cũng đủ nàng một người tiêu xài rất nhiều năm; hơn nữa, trên người thế nhưng có ba vạn lượng. Số tiền này, đối với người bình thường mà nói thật đúng là con số trên trời a. Nàng chỉ biết, một người là vương gia, một người là hoàng đế, thế nào lại keo kiệt chứ? Hỏi tiểu thái giám ở trong cung, hắn nói rằng một vạn lượng ở kinh thành xài được khoảng ba, bốn năm nguyên lai là chỉ cuộc sống quan lại xa xỉ. Nàng không phải không từng sống xa xỉ ở kinh thành như vậy, chỉ là giống nhau sống những ngày ít tốn hao tiền, bình thản tiêu dao, mà bình thường quan viên kinh thành tiêu phí một ngày đêm đủ người thường xài trong mấy tháng, như vậy suy tính ra, ba vạn lượng cũng đủ nàng sống cả đời.
Bỏ bạc vào trước ngực, cầm lấy bao quần áo, lại đeo kiếm. Đây là một thanh kiếm tốt, đem theo tay nải, thoáng một cái nhấc lên, đi lại vừa ưu nhã lại mềm mại, chậm rãi đi ra, bước chân có bao nhiêu tiêu sái. Đột nhiên có cảm giác của giang hồ hiệp khách. Chỉ có bản thân nàng hiểu được, nàng chỉ là một người ngụy hiệp khách, tùy tiện động tới một người có chút thực lực là hắn có thể giết mình. Lường trước tài năng thực không có, nhưng giả vờ giả vịt, choáng hết mặt tiền của cửa hàng lại là sở trường của nàng.
Quay về khánh điếm bình dân trên đường, nàng nhặt được một người phiền phức ở tại góc hẻm nhỏ khi đi ngang qua. Thư sinh kia ngã xuống đất thở hổn hển, có vẻ sắp hết hơi. Nàng cau mày, thật không muốn quản! Một chút cũng không nghĩ. Nhưng kết quả, chính nàng lại mang theo vài phần bất đắc dĩ mà quan tâm, hảo tâm hỏi một chút thư sinh ở nơi nào; hắn suy yếu nói ra, bình thường thì ở tại khách điếm bình dân của Phượng mỹ nhân không mất tiền, vốn định gom góp đủ lộ phí trả lại rồi ly khai, nhưng hôm nay khách điếm bị niêm phong, tức thì không có chỗ để đi.
Trầm Tố Nhi suy nghĩ một chút, lập tức quyết định tạm thời dìu thư sinh kia đi đến khách điếm mình đang ở, đến lúc đó lại thỉnh một đại phu đến xem bệnh, nhưng vừa vặn chưa đi được xa lại đụng một cái y quán, thuận tiện nói muốn dẫn hắn vào, thư sinh bề ngoài lung lay sắp đổ thế nhưng lại không chịu đi vào. Trầm Tố Nhi nhiều lần hỏi tới, hắn ngượng ngùng nói một câu: Không có tiền.
Ôi! Người đọc sách thật thảm. Quả thật rất ấn tượng. Vì vậy, nàng dẫn hắn tiến vào, nói nàng tạm thời giúp tiền cho hắn.
Vào y quán, tìm đại phu xem bệnh, hốt thuốc. Lúc này Trầm Tố Nhi mới biết một người thế nào lại tùy tiện ngã xuống, nguyên lai là vì sinh bệnh, bản thân có bệnh tật quấn thân, lại bị phong hàn, chính là phát sốt cao! Cộng thêm bị người đánh, thực sự là họa vô đơn chí.
Trở lại khách điếm, đến tiểu viện đã thuê; ở cạnh phòng nàng, còn có một gian buồng trống, tạm thời cũng tiện cho thư sinh dưỡng bệnh. Nàng phân phó tiểu nha đầu đi nấu thuốc, bản thân ngồi suy nghĩ một hồi rồi định trở về phòng.
” Huynh đài, xin dừng bước…” Thư sinh gọi nàng.
Nàng quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
” Hôm nay… Đa tạ, không biết làm sao đáp đền…”
” Đừng khách khí, ta cũng chỉ là tạm thời không có việc gì làm mới giúp ngươi. Dưỡng thương cho tốt, ta cũng trở về phòng ngẫm lại, thời gian tới phải đi đâu…”
“Không thể nghỉ ngơi chữa vết thương được, tiểu sinh muốn đi cứu Phượng Trúc cô nương. Nhận được ân huệ, đi kinh thành trả lại ân huệ…” Thư sinh thì thào, kia lúc suy nghĩ đầy hoảng sợ.
Trầm Tố Nhi đối chiếu với lời nói của hắn, ” Nữ nhân đó không có giết người?”
” Giết, thế nhưng tình cảnh có thể tha thứ, tội cũng chưa đến mức phải chết.” Hình như hắn biết chân tướng.

” Người đó tinh thần tỉnh táo, cố ý giết người?”
“Uh… Thế nhưng, ta phải cứu nàng! Nàng là người tốt. Thu nhận và giúp đỡ ta, trả phí tổn cho ta, còn tìm đại phu xem bệnh cho ta…” Nói đến đâý, gương mặt thư sinh có chút mất tự nhiên, còn hơi có chút ngượng ngùng cùng ửng đỏ.
Trầm Tố Nhi mắt phượng nhìn đã biết ngay, trong bụng nảy sinh một loại hăng hái, nhào tới mép giường cười đến cổ quái hỏi: “Nàng ta lên giường của ngươi?”
“Cái kia… Cái kia…” Thư sinh tránh ánh mắt của nàng, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi lại muốn mượn cớ bất hảo, “Hậu viện của Phượng Trúc cô nương cũng có vài văn nhân nghèo túng ở…”
Cái gì! Đây có tính là nam sủng không? MMD, hâm mộ thật! Nữ nhân này thật khiến nàng đố kỵ đến từng ly từng tí. Hiện tại đã chết, còn có cái gì tiếc nuối? Chỉ là…
” Nàng ta dính líu đến kẻ giết người đó, loại nữ nhân này sống không có ích gì”. Nói cho đúng, chính là đố kỵ rõ ràng. Lần này nàng ta chết, cũng không lạ gì thư sinh muốn cứu người, tục ngữ nói, một ngày phu thê trăm ngày ân, nhìn cái dạng này, đây có vẻ như quan trên cũng từng đuổi hắn về.
“Đó là bởi vì… bởi vì Phì Tam cầm thú không bằng, cư nhiên ngay cả nữ nhi mình cũng gian dâm. Vừa vặn bị nàng gặp mặt, tức thì… Chồng trước của Phượng Trúc cô nương chính là Phì Tam. Nữ nhi kia cũng là con ruột của nàng…”. Thư sinh đại khái xem Trầm Tố Nhi là giúp đỡ mình, cũng không tính là người xấu, nói ra sự tình trước mắt.
Tình huống thật là cũ rích…
Tối ngày đó Phượng Trúc sau khi đóng cửa khách điếm liền chọn quần áo đẹp và đồ dùng hàng ngày cùng một ít thức ăn muốn mang cho nữ nhi nàng, kết quả là đụng tới một tên say không còn biết gì chính là Phì Tam lúc đó đang cưỡi trên người nữ nhi thân sinh tám tuổi, dốc lòng hoạt động; Nữ nhân đang phẫn nộ bất kể hậu quả, nàng dùng sức vung mạnh cái ghế bên cạnh vào đầu hắn; sợ hắn không chết, nàng còn lấy dao nhỏ bên cạnh đâm vào người hắn. Thẳng đến khi thấy máu thì Phượng Trúc bừng tỉnh, nàng đang giết người, hoảng sợ chạy trốn ra ngoài!Khi trở lại khách điếm, vừa vặn thư sinh nhìn thấy vết máu trên người nàng, thư sinh dỗ dành hồi lâu thì nàng nói ra chân tướng.Không ngờ vài ngày sau nha môn tra xét lòi ra.
Trầm Tố Nhi nghe nói xong, nghĩ không ra nha môn cổ đại cũng không phải toàn bộ đều ăn không ngồi rồi, thừa nhận chính nàng trước đây có chút thành kiến. Không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Giết người thì đền mạng, đạo lý hiển nhiên, ngươi thông suốt chứ?”
” Điều không phải… Cái kia…” Vẻ mặt ảm đạm, cực kì bi ai đau thương.
” Ngươi làm chi phải như vậy? Trầm Tố Nhi hảo tâm, tiện thể quan tâm hắn, khuyên bảo một chút. Người trí thức cũng có chút cứng nhắc.
Thư sinh nói lí nhí, “Ta…muốn chịu trách nhiệm với nàng”.
Trầm Tố Nhi thật không muốn đánh vỡ mộng đẹp của hắn, mơ giữ ban ngày muốn độc quyền nữ nhân. Bất quá, nàng ta cũng không phải là người tốt. Vì vậy nàng trực tiếp hỏi, “Ôi! Phụ trách? Ngươi nghĩ Phượng mỹ nhân là ai?” Quá mức lý tưởng hóa. Chắc là hắn đọc sách nhiều lắm.
“Cái cớ thối hoắc như thế chỉ có kẻ ngốc mới tin thôi, tự mình đa tình”. Cùng hắn nói nhiều như vậy, có vẻ như chính nàng mới là kẻ ngốc. Nhìn tên thư sinh vẫn còn rất ngây thơ này, khi tìm được người phụ nữ lý tưởng của mình, đến vấn đề trinh tiết của nữ nhân cũng không màng đến. Nghĩ không ra đối với chuyện nam nữ lại rất thoáng, ba lần bốn lượt bảo vệ nữ nhân của mình, còn nói có nỗi khổ tâm. Không đúng! đối với Phượng mỹ nhân, có lẽ hắn giống như là một món ăn thanh sạch, thỉnh thoảng ăn cũng không tệ. Lòng của nữ nhân thuần thục thường hứng thú tội ác.
Mỗ nữ nhìn về bốn bề vắng lặng, cũng sẽ tưởng như vậy uổng phí, nhưng vẫn không đủ sức, chỉ có lòng dũng cảm mà thôi. Lắc đầu, thở dài.
” Ngươi muốn vì tình riêng mà làm việc phạm pháp? Tìm được người rồi cùng yêu nhau?
“Ta…” Dù sao đọc sách thánh hiền, cũng sơ lược tinh thông luật pháp. Vẻ hoảng loạn dần dần biến mất, có thể là lý trí đã trở về. Hắn vốn là một thí sinh đi ngang, không ngờ thi rớt, về nhà , đến nơi đây lộ phí trên người cũng dùng hết.
” Thư sinh a, mọi thứ đều có số phận của nó, người đều có số mệnh, cưỡng cầu không được”. Trò chuyện đến bây giờ nàng còn không biết hắn tên gì, chỉ đơn giản gọi hắn là thư sinh.
Thư sinh kinh ngạc nửa ngày, ra vẻ cũng có chút nghĩ thông suốt, “A, Ân nhân sao biết họ tên ta?
“Gì, cái gì họ tên…” Nàng sửng sốt, hắn nói gì?
“Ta họ Thư, tên một chữ tên một chữ Sinh, tên tự như thế. Ân nhân phải xưng hô như thế nào?
“Ta… gọi là Mục Khinh”. Nghĩ không ra tên gọi hay, tạm thời dùng tên này vậy.
Trầm Tố Nhi cùng Thư Sinh hàn huyên nửa ngày. Thư Sinh cũng vẫn như cũ hy vọng mọi thứ, vẫn quyết định ngày mai đến nhà lao thăm hỏi. Trầm Tố Nhi cũng không ngăn cản, đây là tự do của người ta.
Hôm sau…
Có việc xảy ra…Đêm qua Phượng Trúc cư nhiên tại nhà lao thắt cổ tự tử. Hung thủ vừa chết, án này không cần thẩm tra cũng tự kết thúc. Thư Sinh khổ sở ba ngày, trốn ở phòng mình không bước ra khỏi cửa. Trầm Tố Nhi cũng gọi người đưa cơm vào, vẫn đúng giờ đưa, hảo tâm ngay cả đại phu cũng mời tới. Nàng đây là bao ăn bao ở còn phải bao y trị bệnh, dính líu người của Phượng mỹ nhân như thế, còn thù lao đâu, kia thù lao là cái gì? Hoàn toàn không có OOXX. Nàng đây? Hiện nay nhưng là cái gì cũng không xong. Lắc đầu, bất quá nàng cũng không quan tâm, trước mắt quen biết được một người…
Nửa tháng lại trôi qua…

Thư sinh thân thể khá tốt, lập tức hướng Trầm Tố Nhi đề xuất ly khai Hàm thành, chỉ là đại ân chưa báo đáp, cũng lưu lại địa chỉ, nói nàng ngày sau sẽ gặp lại và v..v…, khách sáo một đống lớn, nhưng mà hắn bị Trầm Tố Nhi giữ lại, chủ trương của nàng cũng muốn ly khai, vừa lúc kết bạn cùng nhau. Thư Sinh vừa nghe, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt đến trước tiểu viện, tiền của Mộ Dung Cảnh cho nàng vẫn chưa xài hết, chưởng quỹ cũng đưa lại bạc thừa, cũng hơn mười hai lượng. Trầm Tố Nhi tiện tay đem tiền đưa cho Thư Sinh, “Cầm. Những …này tiền dùng để ngươi dự phòng.”
“Ân nhân, ta…”
“Cầm, nàng uy hiếp, chờ ngươi chừng nào phát tài thì trả lại ta. Trầm Tố Nhi cầm tiền kín đáo đưa cho hắn, lập tức đi ra khỏi.
Bước ra ngoài khách điếm, tiểu nha đầu gọi xe ngựa đã canh giữ ở ngoài cửa. Trầm Tố Nhi cũng lấy ra một khối bạc vụn lặng lẽ thưởng cho tiểu nha đầu, cảm tạ nàng ta mấy ngày liền chiếu cố.
Cứ như vậy, Thư Sinh nhiều ra một người bạn, mà Trầm Tố Nhi cũng không ra đi một người, cho dù mục đích của nàng là đi tới đâu, tính toán ở nơi nào.
Xe ngựa dần dần chạy ra khỏi thành…
Thời gian lại trôi qua gần một tháng, thời tiết cũng dần dần ấm lại, đầu mùa xuân đã tới, cây liễu cũng bắt đầu đâm chồi, mà trên đường Trầm Tố Nhi vẫn như cũ lười không ra hình dạng.
Giữa đường kết nhiều bạn thực sự là việc làm sáng suốt, mọi thứ đều do Thư Sinh chuẩn bị. Có một số người trời sinh hiểu được làm cách nào khiến cho chính mình sống dễ chịu, làm sao sẽ không phí sức suy nghĩ chuyện vụn vặt cuộc sống. Nhìn trước mắt, mỗ nữ có vẻ là người như thế. Kẻ khác không khỏi hoài nghi, lúc đó nàng hảo tâm như vậy cứu Thư Sinh, cũng là nắm chắc tâm lý báo ân của con người, dự định tương lai hảo hảo sai khiến hắn như nô dịch.
Mục tiêu của bọn họ chính là gia hương sơn trấn của Thư Sinh. Theo lời hắn, trong nhà còn có một mẫu thân, mắt không được tốt lắm. Không cần hắn nói, nàng cũng biết là gia cảnh nghèo khó rồi.
Sập tối, bọn họ đến Ô trấn. Xem như là một trấn nhỏ tương đối phồn vinh, nghe đâu mỗi ngày đều có thương nhân đi ngang qua.
Buổi tối bọn họ không gấp rút lên đường, tìm một gian khách điếm bình dân trọ lại. Sáng sớm hôm sau, hai người ăn xong điểm tâm sáng, lập tức ra khỏi khách điếm lên đường. Địa điểm kế tiếp, hình như chính là Tây thành? Trầm Tố Nhi có chút đổ mồ hôi, nghe nói đi đường thủy thì mất nửa tháng, nàng vừa đi đường bộ vừa ngủ mất gần một tháng, có thể thấy được đi đường có bao nhiêu chậm chạp.
Tiếng vó ngựa lộc cộc rộ lên, rất có quy luật. Xe ngựa trên đường chạy cũng không nhanh. Lúc này Thư Sinh không ngồi bên trong xe, nói muốn tạm thời ở bên ngoài nhìn phong cảnh ven đường. Trầm Tố Nhi cũng không miễn cưỡng, dù sao nàng cũng lười động, sinh hoạt có chút không thú vị. Cảm giác chính mình không như ý, thời gian hồ đồ…
Ngoài cung, đời người một lần nữa bắt đầu, nhưng không thể nào đặc sắc, bình thường muốn chơi đùa cũng không không dậy nổi hăng hái.
Vô tình mà nhìn phía ngoài của sổ xe đường phố dần dần trôi qua, các loại cửa hiệu như lùi về phía sau. Mí mắt sụp xuống, ẩn dấu tưởng niệm càng ngày càng sâu… Có người nói, xa nhau càng lâu càng quên lãng, nhưng mà với nàng mà nói, thời gian càng lắng đọng, chìm xuống đáy hình thành một loại tổn thương; một người vướng mắc, một người trì trệ tới tâm bệnh, chính là một đêm kia bị Sơ Tuyết cắt ngang tiếc nuối, lúc đó nàng thực sự rất muốn cùng hắn phát sinh cái gì đó, thực sự rất muốn. Nếu như trời cho nàng cơ hội một lần nữa, nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn! Chí ít… Cũng phải làm xong chuyện đêm đó mới không có tiếc nuối.
Tâm bệnh a tâm bệnh, phải lo liệu như thế nào?
Người đó khuôn mặt tuấn tú, bóng lưng đó, không ngừng giao triền di động trong đầu.
Đột nhiên đằng sau xe hình như có một chút gây rối truyền đến vài tiếng kinh hô, tiếp theo là tiếng vó ngựa rõ ràng, có chút hỗn độn, nghe hẳn là một tuấn mã không ngừng chạy như bay, có lẽ trên phố chạy quá nhanh, khiến cho người khác khủng hoảng.
Nàng sinh một chút tâm lý muốn trông trộm kết cục, ló đầu ra bên ngoài. Nhìn một cái, nàng cả kinh thiếu chút nữa linh hồn nhỏ bé cũng bay mất. Mộ Dung Cảnh một thân quần áo đơn giản, trong tay mang theo một bọc vải nhỏ, một tay cầm kiếm vừa nắm dây cương đang thúc ngựa chạy như điên tới! Phía sau còn đuổi theo mấy nam tử áo xám thuần sắc cầm kiếm. Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh thần sắc chợt lóe, ánh mắt sắc bén thâm trầm, ánh mắt lại như có như không quét về phía xe ngựa phía trước, ánh mắt quen thuộc kia khiến trong lòng kinh hãi, không mang theo một chút chần chờ, nhanh chóng chạm mắt với nàng, thúc ngựa chạy như điên! Chỉ lưu lại một trận gió mát.
Nhìn người dần biến thành điểm nhỏ, Trầm Tố Nhi không ngừng kinh ngạc. Sao lại thế này? Hoàng Thượng để người ta đuổi giết? Đi một mình? Thị vệ đâu?
” Mã phu, nhanh lên! Đuổi theo đi, mau mau!” Trầm Tố Nhi bất chấp nhiều như vậy, thoát khỏi thùng xe, để tên mã phu vội vàng thúc con ngựa về phía trước, hy vọng có thể đuổi theo kịp! Tuy là cảm thấy khó có thể, nàng vẫn muốn đuổi theo…
Trầm Tố Nhi cũng mặc kệ mọi việc, lập tức đoạt roi mã phu vung lên.
Bên ngoài xe, ba người sắc mặt xạm xuống, loại học trò văn nghệ như Thư Sinh thiếu chút nữa không chen vào được ngã xuống, may mà kịp lúc vịn được thành xe. “Ân nhân ân nhân! Sao vậy?” Gió lớn, lời không lớn làm sao nghe thấy?
” Ngươi vào trong xe đi!” Trầm Tố Nhi gào thét.
Gió ở bên vành tai vù vù thổi qua, xe ngựa cũng thật sự xóc nảy, Thư Sinh vội vàng cẩn thận vào thùng xe.
Trầm Tố Nhi cùng mã phu nói mấy câu, hắn thần tình bất đắc dĩ, chuyện vừa rồi thoạt nhìn chính là thị phi trên giang hồ, người thường chỉ sợ là trốn không kịp, sao lại cố ý đuổi theo. Nhưng Trầm Tố Nhi không thuận theo, nói thêm bạc, còn đoạt lấy roi ngựa tự mình vung. Mã phu sợ người chưa đuổi được xe đã ngã chết, vội vàng lấy lại roi của Trầm Tố Nhi, vẫn đáp ứng. Xe ngựa thẳng tắp hướng trên đường đuổi theo.
Rất xa trên đường, vọng đến phía chân trời cũng chỉ thấy được bóng dáng to như hạt vừng. Không quá mấy giây, ngay cả một cái ảnh cũng không cũng không có. “Mục thiếu gia, không thấy người kia nữa, người ta là tuấn mã, chúng ta này xe ngựa hư đuổi không kịp.” Lúc này, mã phu không tiếc hạ thấp công cụ kiếm tiền của mình. Gã là tay có hạng, đương nhiên biết con ngựa người ta tốt hay xấu, thoạt nhìn mạnh hơn con ngựa gầy của mình nhiều.
“Mặc kệ! Dù sao ngươi vẫn phải đuổi theo phía trước, cho đến khi ta nói ngừng mới thôi!” Trầm Tố Nhi trong lòng lo lắng, đã tùy tiện đến độ ngay cả bản thân cũng không biết. Từ đáy lòng, nàng cũng hiểu được xe ngựa hư này đuổi không kịp; nhưng, nàng không muốn từ bỏ, trơ mắt nhìn hắn đụng phải nguy hiểm cũng không để ý, nàng không làm được… Vành mắt không hiểu sao đỏ, hắn có thể gặp chuyện không may hay không.
Đường càng lúc càng không tốt, cũng dần nhỏ đi. Đã đi ước chừng nửa canh giờ.
Lúc này, xe ngựa tiến vào một cánh rừng. Xe vẫn vội vàng tiến về phía trước, nhưng người phía trước đâu? Sớm đã không biết tung tích, trọng điểm là vẫn chưa biết có phải tiếp tục đi về phía trước hay không.
” Mục thiếu gia, còn cần đi về phía trước nữa không…” Mã phu lo lắng gọi.
Tuy chỉ là một con đường, nhưng người ta có đi ra hay không cũng không biết. Vốn định nói ra, nhìn đến nước mắt bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt xuống trên vành mắt Trầm Tố Nhi, cái gì cũng không dám hỏi.
Mã phu cảm thấy đuổi tiếp vô ích, mệt người, cũng mệt con ngựa, nhưng hiện giờ ngó thấy phía trước hình như có chuyện quan trọng gì.
Nhưng, Thư Sinh lúc này cũng ló ra nửa thân thể, lo lắng hỏi. “Ân nhân, sao vậy?” Nói chưa xong, phát giác trời mưa xuống? Có một giọt nước vẩy vào má hắn?

“Trời mưa?” Hắn nhìn bóng dáng Trầm Tố Nhi, sờ nước trên má, cũng không biết đó là gió thổi ra nước mắt của người nào đó…
Bỗng nhiên…
” Không phải nói sẽ không gặp lại sao? Muốn đuổi theo để làm gì?” Trên đỉnh đầu có một giọng nói thanh lãnh lại nghi hoặc bỗng chốc vang lên, trong xe ngựa bay như tên bắn, xuyên trong gió thổi, nhưng vẫn có thể rõ ràng truyền tới trong tai người khác.
Kinh ngạc quay đầu, mã phu thoáng nhìn trên đỉnh mui xe nghiễm nhiên đứng một người, ánh mắt thanh lãnh lại bao hàm cái khác, cường đạo? Trong lòng cả kinh, dây cương kịp lúc kéo! Thư Sinh đột ngột bị ném tới, cả người ngã vào trong.
Mà Trầm Tố Nhi giữa kinh ngạc sao lại phòng bị được, thoáng thấy phải ngã xuống xe ngựa! Vạn phần nguy hiểm! Bỗng chốc bóng dáng chợt chuyển, nàng bình yên rơi vào một lồng ngực ấm áp lại cường tráng, khẩn trương ôm vào trong ngực, thân thể còn không dừng được hơi run rẩy. Nếu ban nãy nàng ngã? Hắn không dám tưởng tượng!
Đồng tử rét lạnh quét về phía mã phu, trong mắt mang sát ý. Ban nãy nếu nàng gặp chuyện không may, hắn đầu tiên sẽ giết chết tên mã phu này!
Con ngựa chạy thêm một lát, dần chậm lại, rồi ngừng hẳn. Mộ Dung Cảnh hạ lệnh cho xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, không nhanh cũng không chậm, không nên khiến người khác hoài nghi.
Hắn ôm tiểu nhân nhi trong ngực tiến vào thùng xe, đương nhiên—- Thư Sinh cấp cho Mộ Dung Cảnh một ánh mắt, liền chạy ra ngoài xe.
Cửa sổ xe, màn xe toàn bộ buông xuống. Ở trong không gian nhỏ hẹp, trên đường xóc nảy, hình như chỉ còn lại có tiếng tim đập của hai người. Hai người ôm nhau, ai cũng không đẩy ra… Thật lâu sau, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trước ngực hắn cũng vẫn không nâng lên. Nàng không muốn khóc, thật sự không muốn khóc! Chỉ là nước mắt hình như không thể khống chế… Nhiễm ướt đẫm một mảnh y sam trước ngực hắn.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt khóa sâu, muốn buông tay lại thả không ra. Xa cách gần hai tháng. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến trong lúc vô ý tình cờ gặp.
” Từng nói sẽ không gặp lại, vì sao còn muốn đuổi theo?” Hắn vẫn nhịn không được chất vấn! Muốn biết đáp án, muốn biết ý nghĩ của nàng! Có một loại khát vọng đang tràn ra…
Người trong ngực thân thể cứng đờ, sau một lúc lâu, ra vẻ điều chỉnh tâm tình mình một chút, hơi chơi xấu nhỏ giọng nói.”Ta không có đuổi theo ngươi… Là chính ngươi xuất hiện, đâu có gì liên quan tới ta? Đường cũng không phải chỉ cho phép một mình ngươi đi…” Lời nàng không có đạo lý, nàng là có để ý hắn, có để ý nhưng lại nói như không để ý. Hắn nếu không xuất hiện, nàng cũng không thấy được hắn.
Một lát sau không nghe được Mộ Dung Cảnh đáp lại, nàng tiếp tục nhỏ giọng. “Ta không có phá hư hứa hẹn, hơn nữa ta chỉ là ngươi… Nhắm mắt lại, không nhìn…” Nếu chơi xấu, vậy đùa giỡn tới cùng đi. Mắng ngu ngốc ngây thơ cũng không sao.
Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng ôm thắt lưng hắn, bất tri bất giác tăng thêm lực.Tuy lực rất nhỏ, nhưng cảm giác đưa đến cho Mộ Dung Cảnh lại hoàn toàn bất đồng. Ánh mắt bất tri bất giác thả lỏng ra, có chút dở khóc dở cười, nhưng nhiều hơn là cảm giác vui sướng nói không nên lời đến từ đáy lòng, còn một loại rung động vô danh.
Nàng để ý hắn sao? Để ý sao?
Mộ Dung Cảnh bỗng chốc thần sắc ngưng trọng, không kịp hỏi han, tự biết những người đó đã sắp tìm đến, nhẹ giọng bên vành tai nàng. “Tây thành, Vân Lai khách điếm, tạm biệt.”
“Ngươi làm gì để bị đuổi giết? Trong lòng nghi vấn.
“Làm kẻ trộm.” Mộ Dung Cảnh đơn giản để lại ba chữ, người đã bay khỏi thùng xe, hướng trong rừng chạy đi. Mà Trầm Tố Nhi lúc hồi hồn về, vẫn là trông đến một hình bóng đã biến mất.
Trầm Tố Nhi lập tức căn dặn mã phu cùng Thư Sinh, bất cứ ai hỏi cũng không thể nói ra người nhìn thấy ban nãy, bằng không sẽ thiên hạ đại loạn. Nàng không khoa trương, quả thực sẽ thiên hạ đại loạn, nếu Hoàng đế xảy ra chuyện, thử hỏi thiên hạ còn có thể không loạn hay sao? Còn nữa, Hoàng đế làm kẻ trộm? Đổ mồ hôi! Nàng là lần đầu nghe thấy.
Chỉ là lòng của nàng an tâm, từ ban nãy có thể thấy được, hắn không có việc gì; có đủ thực lực cắt bỏ truy binh phía sau.
Lúc này đây, gặp hắn chỉ do tình cờ. Bất ngờ, có tính là duyên phận không? Nghiệt duyên a!
Không thể ở cùng, lại phải đụng mặt? Đây không phải không có lý do gì… Hoặc là nhân phẩm bản thân một hồi bạo phát, lão thiên gia cố ý cấp cho nàng thêm cơ hội, hảo chữa trị một chút vướng mắc cùng bệnh trong tâm. Quả thực, tâm bệnh này ngày nào chưa chữa khỏi, ngày đó không được yên ổn! Cuộc đời có tiếc nuối, tương lai phải sống làm sao?
Không hiểu sao, nàng xem thường bản thân, cũng cười.
” Ta hình như muốn cái gì đó? Hình như…” Đạt thành nguyện vọng OOXX hắn? Quẫn! Nếu có một lần cũng được, vậy cuộc đời sau này có thể nhớ dư vị? Không tiếc nuối? Có người nói, lần đầu tiên của nữ nhân nhất định phải cấp cho nam nhân mình yêu dấu, bằng không… Ách, tương lai sẽ bị ám ảnh. Vấn đề hiện giờ là Mộ Dung Cảnh có vẻ sẽ không để nàng vừa lòng đẹp ý; nếu hắn muốn, ở buổi tối kia cũng đã làm. Mà ý nghĩ của hắn, nàng ít nhiều cũng có thể đoán ra một chút, bất quá ý nghĩ của hắn chưa hẳn chính là điều nàng mong muốn. Thỉnh thoảng tính kế một chút, không thỏa mãn không được.
Như hôm nay, cơ hội gặp mặt này… Hoặc cả đời này cũng không có nữa. Bỏ lỡ, tức sẽ không có lại. Nàng thật sự không muốn cuộc đời còn phải lưu lại tiếc nuối gì.
Lúc này, có người ngăn cản xe ngựa của họ, hỏi tình hình một chút. Hai người nói theo Trầm Tố Nhi căn dặn, nhưng những người đó vẫn xem xét xe ngựa, thấy trên thùng xe không giấu người, liền thả ba người tiếp tục đi về phía trước.
Trầm Tố Nhi cũng nhận ra quần áo những người đó đúng là người truy đuổi Mộ Dung Cảnh. Bất quá bộ dạng họ coi như là rất khách khí với Thư Sinh cùng mã phu, chưa từng có chút hành động hoặc cử chỉ ỷ thế hiếp người, nhưng cũng khiến nàng khó hiểu. Những người này xem ra không quá giống người xấu, nhưng sao lại đuổi giết Mộ Dung Cảnh? Lẽ nào đúng như hắn nói, làm kẻ trộm? Nghi hoặc, đến độ muốn gặp hắn ngay để có thể cởi bỏ…
Xe ngựa vẫn đi hướng Tây thành.
Giữa trưa nghỉ tạm một chút ở bờ sông, cũng ăn chút lương khô.
Nhìn đường phía trước, lại đột ngột hiện lên một thắc mắc. Phương hướng nàng đi là Tây thành, cách kinh thành càng ngày càng xa. Mộ Dung Cảnh nói đến Tây thành gặp mặt, chẳng lẽ không phải là cách kinh thành càng ngày càng xa? Đoán không ra! Theo lý hắn hẳn là phải quay về kinh mới đúng.
Trầm Tố Nhi nghĩ không ra, không quá nửa ngày trong lòng cất quá nhiều nghi hoặc.
Đường đường là hoàng đế, sao lại làm kẻ trộm?
Chạng vạng, họ tới Tây thành. Trầm Tố Nhi yêu cầu đến ở Vân Lai khách điếm. Mấy người dàn xếp ổn thỏa, nàng một mình ra ngoài mua một vài thứ, nhanh chóng trở lại trong khách điếm. Ăn cơm chiều, lặng lẽ nói rõ mấy câu với Thư Sinh cùng mã phu, rồi quay về phòng mình. Trong lòng hưng phấn dị thường, đặc biệt mong đợi thời khắc nào đó, người nào đó sẽ đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.