Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 37: Từ biệt! Vô tình nhất là bậc đế vương
Sơ Tuyết rời đi, nói sáng mai sẽ tới thăm nàng.
Trầm Tố Nhi ngâm nước ấm, thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mà Tiểu Dung bưng một bát thuốc bắc đến, cái này lần đầu nàng được thưởng thức!
Đắng, đắng đến mức dạ dày nàng nhộn nhạo, vừa mới chạm đến yết hầu đã muốn nôn luôn!
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa phải uống thuốc bắc bao giờ, chỉ uống thuốc Tây hoặc truyền nước thôi.
Cổ đại lại chẳng có thuốc tây.
Thề — về sau tuyệt đối không sinh bệnh!!!(Một loại lời thề mơ mộng không thực tế.)
Tắm rửa xong, trời cũng xẩm tối.
Triều Phượng cung tiếp đón một vị khách bất ngờ — Tiếu quý phi.
Thái độ kiêu ngạo hung hăng trước kia của Tiếu quý phi hoàn toàn biến mất, ôn nhã trầm tĩnh, lễ phép cũng rất khách sáo, đặc biệt là trong cách nói chuyện, còn sử dụng kính ngữ, lời nói cũng cực kỳ trang trọng.
Trầm Tố Nhi ngoại trừ thấy hơi bất ngờ, thì cũng chẳng có thành kiến gì, hai người tốt xấu gì cũng tính là một lần chung hoạn nạn.
Tất nhiên cũng nên phân phó Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi hầu hạ cẩn thận.
Tiếu quý phi cười nhẹ nói: “Hoàng hậu, ta chỉ đi một mình đến, đã được Hoàng thượng đồng ý. Đêm khuya tới đây, tất nhiên là có lời muốn tâm sự với người.” Nàng nhìn mấy người Tiểu Dung. Đám nô tài cũng cần phải phòng bị.
Trầm Tố Nhi nghĩ nghĩ, để đám người Tiểu Dung toàn bộ đi ra ngoài, dù sao nàng cũng thấy không có khả năng Tiếu quý phi sẽ hại mình, vì thế cười rất lễ độ, “Không sao. Muốn nói gì cứ nói.” Nàng vẫn nửa nằm trên giường, lưng được kê gối thoải mái, bị bệnh cũng có một chỗ tốt– thấy khách không cần phải rời giường.
“Khách sáo rồi. Dường như không giống cá tính của người.” Tiếu quý phi mỉm cười. Mà nàng cũng coi như là người đang mang bệnh lại còn bị ngoại thương, sắc mặt có chút tái nhợt, thêm vài phần nhu nhược, bộ dáng thuỳ mị thướt tha lại càng tuyệt sắc.
Đôi mắt long lanh lay động, cũng đẹp đến không từ nào diễn tả được.
Thật ra, nếu Tiếu quý phi không quá lạnh lùng, lúc cười thật sự đẹp tuyệt mỹ, không chút thua kém so với Tuyết Nhi.
Trầm Tố Nhi cảm thán, cũng tán thưởng.
Thích nhìn những thứ đẹp (mỹ), mỹ nam, mỹ nữ cũng như nhau.
Chỉ cần là thứ gì đẹp, nàng đều yêu thích, chẳng quan hệ tới bất cứ tạp chất gì cả.
“Hoàng hậu, đừng dùng ánh mắt này để nhìn ta……” Tiếu quý phi nhấp một ngụm trà, vừa mới ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Trầm Tố Nhi, thiếu chút nữa là đỏ mặt. Cũng may là che giấu tốt, nếu đối phương là nam nhân nàng không thấy kỳ quái, nhưng mà lại là một nữ nhân……
Trầm Tố Nhi nhìn thấy, cực kỳ hứng thú! Không ngờ Tiếu quý phi còn có vẻ mặt này, thật thú vị, vì thế– tiếp tục đùa giỡn, trắng trợn, cực kỳ mờ ám, khuôn mặt cười nhưng trong lòng không cười, siêu tà ác, ánh mắt quyến rũ văng tung toé, “Ưm…… Quý phi khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng lại thẹn thùng thật là xinh đẹp mà…… Làm người khác nhìn trong lòng khó chịu, hận không thể cắn một miếng.”
“Phụt!” Tiếu quý phi trà nước phun sạch! Thấy mình thất thố, nàng nhanh chóng thu dọn, ngồi lại nghiêm chỉnh như cũ.
Trầm Tố Nhi mắt loé sáng, không ngờ Tiếu quý phi lại ngây thơ như vậy…… Ô ô! Rất bất ngờ. Quả nhiên phải ở chung lâu, mới hiểu được cá tính người ta, cứ theo ấn tượng ban đầu là không tốt.
Tiếu quý phi vốn định tới gặp Trầm Tố Nhi để cám ơn nàng, cũng khấu đầu để xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy người thật, nàng ấy lại trưng bộ dáng cười hì hì, làm người khác khó mà quỳ được, dù nói thế nào cũng không vứt bỏ được sự tự tôn để quỳ xuống, lúc này khác với lúc ở trong thiên lao, đó là thời khắc tuyệt vọng, quan hệ tới tính mạng của người thân.
“Hoàng, Hoàng hậu, hôm nay ta đến…… hôm nay đến để cám ơn người.” Nhìn khuôn mặt còn có chút căng thẳng.
“Ha ha……” Trầm Tố Nhi cười, lại còn lăn trên giường cười to.
Tiếu quý phi giờ mới phát hiện ra, mình bị người ta đùa giỡn.
“Đường đường là Hoàng hậu, sao có thể…… Haizzz, ngươi đúng là hết cách rồi.” Dở khóc dở cười.
Tiếu quý phi dần dần cũng thả lỏng tâm tư, nói chuyện với Trầm Tố Nhi rất nhiều, nói cho nàng biết thâm cung hiểm ác, đừng tùy tiện tin tưởng người khác, dù có là tỷ muội cũng sẽ có một ngày không hiểu sao mà bán đứng ngươi.
Đang nói đến đây, mỗ nữ hỏi một câu làm Tiếu quý phi thiếu chút nữa lại phun trà: “Bán ta? Đại khái là được bao nhiêu tiền?” Tiếu quý phi không phun, là bởi vì không uống trà! Mồ hôi mồ hôi!
~Tiếu quý phi nói nghiêm túc: “Đừng coi lời ta nói là trò đùa!”
“Ngươi có bán đứng ta không?” Mỗ nữ mắt tròn xoe, nhưng thật ra cũng có vài phần thật lòng.
“Không.” Tiếu quý phi trả lời rất sảng khoái, lại bổ sung một câu: “Là không cơ hội thôi. Ngày mai ta xuất cung, vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại, cũng có nghĩa — chúng ta từ nay về sau không có cơ hội chạm mặt trong cung, tất nhiên sẽ không có cơ hội — đem ngươi đổi lấy tiền.” Vốn định nói là bán đứng, lại nhớ nàng ta vừa hỏi bao nhiêu tiền, như đấu khẩu, cũng thay thành đổi lấy tiền.
Trầm Tố Nhi giật mình, bất ngờ. Nàng đối với tình hình thực tế trong nội cung cũng không biết nhiều, chỉ biết gần đây Mộ Dung Cảnh truy thích khách, khua chiêng gióng trống, điều động binh lực kết quả là nhìn như đang diễn hài.
Bây giờ nghe Tiếu quý phi nói, dường như có nội tình gì đó? Quy tắc ngầm?
Tiếu quý phi cũng chẳng giấu giếm Trầm Tố Nhi gì nữa, “Hoàng thượng để ta trở về, đơn giản là để giúp hắn bắt thích khách, toàn bộ chỉ là diễn. Thích khách cũng đã lộ tung tích, ta có ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Ngày mai đi?”
“Ừ, buổi sáng ngày mai xuất cung.”
“Muốn ta tiễn ngươi không?”
“Không cần, ngươi bộ dạng như vầy…… So với ta cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu.”
“Xin người, ta chỉ hơi sốt, giảm sốt rồi ngủ một giấc, mai lại bay nhảy cả ngày được rồi. Chỉ thấy hâm mộ ngươi thật, có thể xuất cung.”
“Ngươi cũng muốn xuất cung?” Tiếu quý phi hỏi, nghe giọng điệu của nàng dường như rất muốn rời đi.
Trầm Tố Nhi học theo các mỹ nhân thở dài nặng nề, “Đương nhiên là muốn. Nhưng mà…… Haizzz, cung cấm sâu như biển.” Có những chuyện không nên nói thẳng, thỉnh thoảng giả bộ thâm trầm cũng thấy hay.
Tiếu quý phi cười, “Ngươi thật sự rất đặc biệt.”
“Đặc biệt cái P ấy! Một ngày nào đó, ta muốn bỏ Hoàng đế, vui vui vẻ vẻ xuất cung bao mỹ nam! Hehe!” Nhớ tới những tiểu thuyết xuyên qua, động tí là bỏ chồng bỏ Hoàng đế, rồi bao hết mỹ nam trong thiên hạ, giấc mộng đẹp như thế, nhất thời hứng khởi, mượn mấy lời trong truyện đem ra dùng – thật ra, là nữ nhân cơ bản cũng chẳng có gan này, đau khổ!
~~“Mấy lời này đừng có đi nói lung tung, nói bây giờ thì không sao, nhưng để người khác nghe thấy, rơi vào tai Hoàng Thượng, thì người gặp phiền toái lớn. Có khi còn bị đánh vào lãnh cung ấy.”
“Ta biết! Hoàng cung hả, ngay cả tự do ngôn luận cũng không có, ngẫm lại chỉ vì một câu nói, một bài thơ mà mất mạng, có bao nhiêu oan ức chứ, ngay cả biểu đạt ý tưởng của chính mình cũng không được. Nếu mà để ta thống trị thiên hạ, nhất định phải áp dụng tự do ngôn luận, mỗi người đều ngang hàng!…… Khụ, lại mơ mộng rồi, ngươi nghe thôi, đừng cho là thật.” Khoác lác ai mà chẳng nói được, hắc hắc, nói xong thoải mái vui vẻ hẳn.
“……”
Tiếu quý phi im lặng nghe Trầm Tố Nhi bàn luận viển vông.
Những lời này nàng nghe xong, đúng là lớn mật, tư tưởng cũng rất đặc biệt.
Chỉ có giờ khắc này, Tiếu quý phi mới hiểu được — nam nhân kiêu ngạo như Mộ Dung Cảnh, vì sao lại để nữ nhân trước mắt này vào trong lòng. Nhưng mà hắn sai lầm rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ thua trận! Qua sự thăm dò nãy giờ của nàng, nàng ta căn bản không đặt Mộ Dung Cảnh trong lòng, trong mắt hoàn toàn không có chút lưu luyến nào với bậc đế vương, không hề màng tới vinh hoa phú quý nơi hậu cung.
Trong mắt nữ nhân không có những thứ đó, cũng có nghĩa là mọi thứ trong cung không có gì hấp dẫn được nàng, kể cả — Hoàng đế cao cao tại thượng kia!
Vì thế, Tiếu quý phi để lại cho Trầm Tố Nhi một đường lui, cũng coi như là báo đáp nàng ta.
Nàng nói với Trầm Tố Nhi ước định của mình với Mộ Dung Cảnh.
Trầm Tố Nhi vừa nghe thấy Tiếu quý phi lại tặng mình một “Lời hứa của bậc đế vương”, trong lòng mừng rỡ xoắn xuýt. Có một câu nói rất chính xác: Một ngày là việc thiện, vui vẻ cả một năm. Hắc hắc, tốt bụng chắc chắn sẽ có hồi báo. Nhìn đi nhìn đi, nàng làm việc thiện cả N năm nay, bây giờ không phải có hồi báo rồi đấy thôi?
Mỗ nữ cười ha ha, tỏ vẻ khách sáo nói vài câu, kết quả lợi nhuận không phải vẫn về mình sao.
……
***************************
Cùng lúc đó.
Ở Ngự thư phòng.
Bị giam giữ một ngày, Tuyết Nhi và Lâm Ngọc Nhi đều quỳ trên mặt đất, chờ Mộ Dung Cảnh xử trí.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhìn hai người.
“Lâm phi, trước tiên cứ đứng lên. Mẫu hậu cũng nói hộ nàng, phải đi tạ ơn người. Một ngày này đã làm oan ức nàng rồi, về trước nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Cảnh để Lâm Ngọc Nhi rời đi trước, mà vẫn chưa cho Tuyết Nhi đứng lên.
Lâm Ngọc Nhi hai mắt ngập nước, đáng thương, lại làm lay động lòng người.
Dịu dàng nhìn Mộ Dung Cảnh, mà đồng thời hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt không khỏi cũng mềm mỏng yếu đuối hơn.
Mộ Dung Cảnh nói: “Lâm phi, trẫm…… trước kia đã lạnh nhạt với nàng. Sau này, trẫm sẽ đối xử với nàng thật tốt, trước hãy lui xuống đi.”
“Tạ long ân Hoàng thượng. Thần thiếp cáo lui trước.” Lâm Ngọc Nhi nhẹ nhàng hành lễ.
Lúc này, Trần Thủ vội vàng tiến vào bẩm báo, có chút gấp gáp, “Hoàng thượng. Quý phi nương nương nàng……” định bẩm báo, đã thấy trong sảnh có người, lập tức ngừng lại.
Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt hỏi: “Tiếu quý phi làm sao?”
Trần Thủ nghĩ nghĩ, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ sốt ruột, khẩn trương nói: “Thị vệ báo lại, quý phi nương nương không ở Vạn Nghi cung, hơn nữa…… còn không biết hành tung.”
Ngược với vẻ sốt ruột của Trần Thủ, Mộ Dung Cảnh lại rất điềm đạm, thản nhiên nói: “Không cần để ý, trẫm biết nàng ta lúc này ở đâu. Đến lúc phải về thì tự khắc sẽ về. Đúng rồi, trẫm đã phái người tới Tiếu phủ thông báo Tiếu Trọng Chi sáng sớm ngày mai tới đón muội muội hắn xuất cung. Ngươi thay trẫm tiễn nàng đi.”
“Dạ. Thần tuân chỉ.” Trần Thủ lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Lâm Ngọc Nhi lại hành lễ với Mộ Dung Cảnh, lặng lẽ lui xuống.
Lúc ra tới cửa, nàng nghe thấy Mộ Dung Cảnh chất vấn Tuyết Nhi: “Ngươi nói bản thân đã phạm phải tội gì?”
“Ta không có tội! Hoàng thượng, ta không có tội! Vì sao? Vì cái gì lại oan uổng ta một lần nữa?!” Mỹ nhân gào khóc, khóc tới đứt từng khúc ruột. Trong lời nói có chất vấn, cũng có sự vô lực.
Chỉ trong khoảnh khắc trước khi Lâm Ngọc Nhi rời đi, liếc mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, khuôn mặt tuấn tú, tuyệt mỹ mà lạnh như băng, làm nữ nhân trong thiên hạ si mê không thể tỉnh ngộ, trầm luân không dứt……
***************
Mùa đông, Hoàng thành hoàn toàn tĩnh lặng, mặt trăng chiếu những tia sáng ảm đảm lên ngói lưu ly, tường Hoàng long, mông lung thê lương. Bên dưới những lầu các tinh xảo, là những sự việc phức tạp rắc rối chồng chéo nhau như một mê cung, có bao nhiêu người đã bị hãm sâu, áp lực, mờ mịt, băn khoăn cùng sợ hãi.
Không chỉ một lần.
Mộ Dung Cảnh đứng trên mái cao nhất, ánh mắt thản nhiên nhìn xuống.
Ánh mắt kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, như mặt hồ không gợn sóng, dường như mọi truyện trên đời đều không liên quan đến hắn, mà hắn đặt bản thân mình ra khỏi trời đất, biến thành một người khác, dùng tâm tình không muốn người khác biết, đạm mạc nhìn lại tất cả mọi thứ.
Sinh ở nhà đế vương, từ nhỏ học được cái gì? Vô tình. Vì quyền lực, vì ngôi vị Hoàng đế, vì bảo trụ giang sơn, trên người dính bao nhiêu máu người, mà trong đó có giọt nào là hắn cam tâm tình nguyện bị nhiễm?
……
Thiển tiếu lãm phong nguyệt, túy ngọa khán hồng trần. (Cười nhẹ ngắm gió trăng, say nằm nhìn hồng trần)
Giấc mộng đơn giản, nhưng đối với bậc đế vương mà nói là quá xa vời, không thực tế.
“Hoàng thượng, Tiếu quý phi đã đi ra.” Trần Thủ lặng lẽ nhắc nhở.
“Ừm.” Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh chuyển tới một thân hình mảnh dẻ cách đó không xa, dưới ánh trăng thật giống Tiếu quý phi.
Đường trong cung quanh co lòng vòng, từ Triều Phượng cung tới Vạn Nghi cũng cũng như vậy.
Tiếu quý phi không cầm đèn, chỉ dựa vào ánh trăng, mà đi bộ.
Từng bước chân thanh tú không nhanh không chậm, thật giống như đang nhàn nhã bước ngắm trăng thưởng gió ban đêm.
Tiếu quý phi cười khổ.
Nàng không phải là không muốn đi nhanh, mà muốn nhanh cũng không được.
Bệnh nặng, lại thêm vết thương mới, miễn cưỡng lắm mới chịu đựng được.
Vừa rồi trước mặt Trầm Tố Nhi phải cố gắng rất nhiều, mới không biểu lộ quá nhiều sự suy yếu.
Lại cười khổ, quan trọng nhất là nàng đã hiểu ra một việc.
Mình lại trở thành một quân cờ.
Mặc dù không nhìn thấy Hoàng đế, nhưng nàng cũng có thể cảm giác được hơi thở cùng sự tồn tại của hắn.
Vốn nói ra ba điều kiện, người có lợi là nàng, kết quả– lại bị hắn lợi dụng.
Lãnh khốc vô tình, không chút tình cảm, vẫn là tác phong trước sau như một của hắn, không làm bất cứ chuyện gì dư thừa.
Nhưng mà–
Đối với hắn mà nói, nàng chỉ là một quân cờ thôi sao?
Tình cảm sâu nặng, đổi lại không một chút tình ý?
Lúc trước, nàng biết hắn lấy mình tiến cung là có mục đích khác, cũng biết hắn là vì kiềm giữ thế lực Tiếu gia, nhưng mà trong lòng nàng vẫn tràn đầy khát khao của người con gái, không để ý tới sự phản đối của người nhà cố chấp tiến cung, lòng tràn đầy tự tin nghĩ rằng mình nhất định sẽ có được tình yêu của hắn, tiêu diêu chốn hậu cung, trở thành nữ nhân duy nhất trong cuộc đời hắn.
Kết quả thì sao? Năm tháng phí hoài, trời đất đổi thay, sự lãnh đạm của hắn vẫn như cũ.
Lúc mình bị trọng thương, còn không quên lợi dụng lần nữa?
Bây giờ nhớ lại lúc ấy mơ tưởng về tình yêu có bao nhiêu ngốc nghếch, có bao nhiêu ngây thơ, bị tình yêu làm mù quáng, thiếu chút nữa đã làm mất tính mạng toàn bộ người trong tộc.
Lần này là lần cuối cùng, lần cuối cùng!
Thật sự hết hy vọng rồi…… Một tia hy vọng còn giữ lại trong lòng cũng bị huỷ luôn.
Bỗng nhiên, Tiếu quý phi dừng chân, khóe miệng khẽ động thành một nụ cười lạnh.
Phía trước nhảy ra một bóng người, nhưng không nhìn rõ dung mạo.
Mơ hồ, có thể nhìn thấy người đó thân hình thon gầy, rõ ràng là một nữ nhân.
“Lại tới nữa, xem ra ngươi không giết ta sẽ không ngừng. Nhưng mà kỳ quái, ngươi với ta rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì?” Tiếu quý phi thẳng lưng, kiêu ngạo như một đoá mai trong gió tuyết.
Bóng người quỷ mị như bóng ma cười khẽ.
Tiếng cười âm trầm mang theo sát ý, người nhát gan chắc chắn sẽ dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh.
“Thâm cừu đại hận?……” Giọng nói yếu ớt như đang thầm thì.
Có chút mờ mịt, mê hoặc, giọng nói thuộc về những nữ nhân sống lâu trong cung bị áp lực và tâm tình biến đổi.
Sau một lúc lâu, người đó nói một câu mang theo hận ý: “Muốn tra tấn ngươi, giết ngươi! Chẳng lẽ ngươi không biết là bản thân rất đáng giận? Rất đáng chết? Ngày thường hung hăng kiêu ngạo, giọng điệu ra lệnh bộ dáng cao cao tại thượng. Dựa vào cái gì? Đều là phi tần hậu cung, dựa vào cái gì mà ngươi sai khiến người khác? Ngươi mở miệng ra, có bao nhiêu giả dối, bao nhiêu đáng giận, chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Ta cũng đã hiểu ngày thường hung hăng kiêu ngạo, đối xử với người khác không tốt. Đều là do ghen tỵ, làm không ít chuyện xấu. Thật xin lỗi ngươi.” Tiếu quý phi thản nhiên thừa nhận, bản thân là một nữ nhân luôn đố kỵ. Lúc ấy nàng cảm thấy để giữ được người nam nhân nàng yêu thương, nên sắp đặt loại bỏ diệt trừ hết những người có khả năng cướp của nàng, có gì sai? Hiện giờ, nàng—tất nhiên cũng đã vào diện cần phải diệt trừ. Ngoại lệ là nàng tâm cơ thâm trầm hơn các phi tần khác, hiểu được yếu thế, phải nịnh nọt, khúm núm.
Thời gian ở thiên lao, đã làm nàng hiểu ra rất nhiều chuyện, dường như chỉ trong một đêm đã tỉnh ngộ, ân hận lúc đầu đã làm sai.
“Tiện nhân! Ha ha, cũng biết nói xin lỗi sao? Thật nực cười!…… Chỉ một câu xin lỗi mà xong sao? Không giết ngươi! Không uống máu ngươi, không nhai thịt ngươi, sao giải được căm hận sâu như biển trong lòng ta……” Từng câu từng chữ nói ra đều tràn đầy phẫn hận.
Oán hận trong thâm cung, tích tụ từng ngày, tích tụ từng năm, còn giữ được tâm tính thuần khiết thời còn thiếu nữ, nói dễ hơn làm.
Tiếu quý phi thở dài nặng nề, sự hối hận trong lòng không thể nói hết.
Mình đã làm những gì thế này, làm sao bù đắp lại được đây?
“Phù dung trướng nhiễm Long Tiên Hương, hồng nhan lệ táng thâm cung tường (Trướng phù dung nhiễm Long Tiên Hương, hồng nhan lệ rơi chốn thâm cung). Mộ Dung Cảnh, sẽ có một ngày ngươi gặp báo ứng.” Tiếu quý phi thở dài, ngẩng đầu lên nhìn trời buông một câu.
“Phải không? Trẫm sẽ chờ tới ngày đó.”
Trong ban đêm yên tĩnh, đứng sừng sững trên tường.
Bậc đế vương tay áo nhẹ bay, đôi mắt lạnh lùng trong bóng đêm càng thêm thâm thúy khó lường.
Như ảo giác, dường như có thể nhìn thấy sự tàn khốc.
“Hoàng, Hoàng thượng?……” Nữ nhân ẩn thân trong bóng tối như ma quỷ khiếp sợ hô ra tiếng.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhìn nữ nhân ẩn thân trong bóng đêm.
Trần Thủ cũng đã nhanh chóng ngăn chặn đường lui phía sau.
Trên con đường lát đá, hai bên là tường cao, nữ nhân phía trước là Tiếu quý phi, phía sau là Trần Thủ, Mộ Dung Cảnh đứng trên tường cao.
Không còn đường nào để trốn.
“Hoàng thượng, người sao lại ở đây? Thần thiếp tới từ biệt Tiếu quý phi…… Dù sao cũng là tỷ muội.” Giọng nói run rẩy, mềm mại uyển chuyển, nhưng che giấu sự khủng hoảng, khiếp sợ.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng không nói gì.
Tiếu quý phi lại cười ảm đạm, nói châm chọc: “Lâm Ngọc Nhi, đừng diễn nữa. Kể cả người diễn kịch lâu năm, cũng chẳng qua mặt được nam nhân đứng trên đầu chúng ta kia đâu.” Lúc này nhắc nhở Lâm Ngọc Nhi, cười nàng ta dốt nát, đồng thời cũng châm chọc Mộ Dung Cảnh.
Khoé miệng Trần Thủ giật giật, muốn cười cũng không dám cười.
Không biết vì sao, một câu của Tiếu quý phi, hắn nghe xong thật sự muốn cười.
Bình thường người dám nói lời mạo phạm Hoàng thượng, cũng chỉ có Hoàng hậu thôi.
Vì thế, hắn lặng lẽ nhìn Mộ Dung Cảnh, vẻ mặt thản nhiên, không thấy một chút giận dữ.
Ai mà hiểu được tâm tư Hoàng thượng nghĩ gì chứ?
Nhưng mà–
Hung thủ thật sự là Lâm phi, Trần Thủ cũng mờ mịt, ngoại trừ vết thương ở tay trái, thật sự không có dấu hiệu nào khác chỉ ra nàng là thích khách cả. Mà nàng ta nhiều năm nay có bệnh trong người phải uống thuốc, thân mình nhu nhược người nào trong cung cũng biết.
Lúc trước, Mộ Dung Cảnh nghe Tiếu quý phi nói, cũng nghi ngờ giống Trần Thủ.
Lâm Ngọc Nhi diễn trò trước mặt hắn, lại kiên quyết dùng cành trúc cào rách vết thương ở tay mình để che giấu vết thương do kiếm, ngay cả lão thái y cũng không chẩn ra, nhưng mà người tính không bằng trời tính, tại sao lại bị thương bằng cành trúc, nếu nói là bị thương ngoài ý muốn, lại bị thương nghiêm trọng vậy sao? Đúng là rất đáng nghi……
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi: “Lâm Ngọc Nhi, ngươi còn gì để nói?”
“Hoàng thượng, không phải thần thiếp làm, không phải! Tiếu quý phi chém bị thương tay trái thích khách, cổ tay trái thần thiếp không bị thương bởi kiếm. Sao lại nói là thần thiếp?” Lâm Ngọc Nhi hoảng loạn kích động từ chỗ tối nghiêng ngả lảo đảo đi ra, quỳ xuống đối mặt với Mộ Dung Cảnh.
Hừ lạnh một tiếng thay cho câu trả lời?
Mộ Dung Cảnh thấy mình không cần phải tra hỏi nữa, toàn bộ quá trình là do hắn thẩm vấn, cũng không lộ ra thích khách bị thương là do ai làm, chất vấn một câu: “Lâm Ngọc Nhi, ngươi sao biết thích khách do Tiếu quý phi làm bị thương? Có thể là đại nội thị vệ? Là Trần Thủ, hoặc là trẫm?” Về là ai làm thích khách bị thương, hắn đến giờ vẫn chưa đề cập tới, việc này là chính Tiếu quý phi nói với hắn, ngay cả Trần Thủ cũng không biết.
Lâm Ngọc Nhi đôi mắt mang lệ chợt loé, ấp úng nói: “Thần thiếp…… Thần thiếp nghe Tiếu tỷ tỷ nói……”
Tới lúc này vẫn còn bịa chuyện?
Trần Thủ nghiêm nghị xen vào một câu: “Lâm phi, từ lúc người bị giam giữ tới giờ, đều do vi thần tự mình trông coi, chưa thấy người với Quý phi nương nương gặp mặt. Vừa rồi sao người lại nói thế, có phải bắt tội ta không làm tròn chức trách? Cầu xin Hoàng thượng minh xét.” Nói lời này, không phải hắn lo lắng cho bản thân mình, mà là lo lắng cho toàn bộ anh em thủ hạ của mình.
Lâm Ngọc Nhi căn bản là nói dối.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh bàn tay khẽ vung, một khối ngọc bội trong suốt ném xuống chân Lâm Ngọc Nhi, dưới ánh trăng, mặt trên khắc một chữ “Lâm” rất rõ ràng.
Tiếu quý phi nhìn thấy, không khỏi thở dài, “Lâm Ngọc Nhi, ngọc bội tượng trưng cho thân phận phi tần của ngươi, hôm đó bị rơi ở tẩm thất của ta, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa phát hiện ra sao?” Ngọc bội kia, phàm là phi tần của Hoàng đế đều sẽ được đúc một khối, bên trên đều khắc tên phong phi.
Chuyện đã sớm bị bại lộ?! Sao có thể? Che dấu tốt như vậy, dường như là không một kẽ hở, sao lại bại lộ?
Trong mắt Lâm Ngọc Nhi hiện ra sự điên cuồng, hơi thở hỗn loạn, chỉ trích Tiếu quý phi, “Không phải! Hoàng thượng minh xét, là Tiếu quý phi hãm hại thần thiếp. Người đừng bị nữ nhân ác độc này lừa! Nàng chính là người muốn giết Hoàng hậu.”
Tiếu quý phi hừ lạnh một tiếng, vung tay không thèm đáp lại.
“Hoàng Thượng, không lâu trước ở Ngự thư phòng người đã nói sau này sẽ đối xử thật tốt với thần thiếp, chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên rồi sao?” Chất vấn! Lớn tiếng chất vấn. Lâm Ngọc Nhi mất bình tĩnh, lý trí đã sớm biến mất. Nàng diễn kịch vất vả như vậy, vất vả như vậy mới không làm lộ ra bí mật trong lòng, sao có thể đơn giản như vậy đã thua?
Chuyện đã bại lộ, chờ đợi mình là sự sợ hãi khôn cùng, là khôn cùng bóng tối, là khôn cùng địa ngục!
Cái gì cũng mất, tất cả đều mất.
Sự ân sủng của Hoàng thượng không có, giấc mộng làm Hoàng hậu cũng không còn.
Mất rồi, cái gì cũng mất rồi!
Tất cả đều là con tiện nhân Tiếu Linh Lung này hại, tất cả đều do mi!
Không thể tha! Không thể tha, tuyệt đối không thể tha!
“Nữ nhân vô sỉ! Chuyện đến mức này còn không biết hối cải?” Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện ra sát ý. Ban đầu hắn với Trần Thủ bàn bạc, muốn dùng biện pháp thử võ công Lâm Ngọc Nhi với Tuyết Nhi. Nhưng biết được chân tướng từ chỗ Tiếu quý phi, lại biết Tiếu quý phi buổi tối sẽ tới Triều Phượng cung, lập tức nghĩ ra một kế: Dụ rắn ra khỏi hang.
Hắn ở Ngự thư phòng thả nàng ta, rồi phối hợp diễn với Trần Thủ, cố ý diễn cho nàng ta xem, cũng cố ý lộ ra Tiếu quý phi không ở Vạn Nghi cung, ngày mai xuất cung, cũng chính là để nàng ta mắc câu.
Tiếu quý phi bị thương nặng, một mình rời khỏi Vạn Nghi cung, là cơ hội tốt nhất cho thích khách.
Hơn nữa, ngày mai nàng ấy phải rời đi, tức là cả đời sẽ không còn xuất hiện trong cung, thích khách sao lại bỏ qua thời cơ cuối cùng này chứ?
Nhưng mà–
Lâm Ngọc Nhi nếu nghĩ kĩ lại, có lẽ sẽ đoán ra được kết cục này,
Nhưng mà– nàng ta không có thời gian để nghĩ kĩ.
Tiếu quý phi tới Triều Phượng cung, cũng chỉ trong chốc lát.
Cơ hội cuối cùng của cuộc đời, không nắm chắc thì sẽ chẳng còn nữa, bản thân là nữ nhân ở thâm cung, bình thường muốn xuất cung căn bản không có khả năng, nhiều năm nay tâm ma tác quái, lý trí sao còn giữ được?
Bất tri bất giác đã đi tới con đường từ Triều Phượng cung tới Vạn Nghi cung……
Nhưng mà, nàng không ngờ đến, thiên la địa võng đang chờ chính mình.
“Hoàng thượng! Được! Ta thừa nhận là ta ám sát Tiếu quý phi, thế thì sao? Nói cho Hoàng thượng một bí mật, Tiếu quý phi là hung thủ ám sát Trầm Hoàng hậu! Hung thủ chân chính. Ta làm bị thương một phi tần, nhưng nàng ta muốn giết Hoàng hậu, giết Hoàng hậu kia! Các ngươi sao không tra xét? Thích khách hôm đó không thể là ta, Hoàng Thái hậu có thể làm chứng. Ta tội chết! Tiếu quý phi cũng phải chết! Cả nhà nàng ta phải chết! Diệt tam tộc! Diệt cửu tộc!” Lâm Ngọc Nhi đôi mắt cuồng loạn lộ ra dữ tợn, ngoan độc nhìn chằm chằm Tiếu quý phi.
Sắc mặt Tiếu quý phi có chút trắng bệch, chuyện đến mức này–
Nàng ta lại còn muốn kéo mình cùng chết?
Nữ nhân độc như rắn rết! Kéo xuống tính mạng của nàng là được rồi, lại ác độc tới mức muốn mấy nghìn mạng người Tiếu gia chôn cùng? Tiếu quý phi trong lòng sốt ruột, tâm đế vương khó dò, một câu điên cuồng của Lâm Ngọc Nhi, cũng có thể làm toàn tộc Tiếu thị lại vào nhà lao.
Tiếu quý phi gập đầu gối, quỳ xuống, nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng, cầu xin người minh xét.” Đơn giản một câu, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt khó chịu. Chỉ lo lắng trong thoáng chốc, cũng có thể hắn sẽ không vì một câu của Lâm Ngọc Nhi mà lại trị tội cả tộc Tiếu thị.
Lúc này, rất nhiều thị vệ xuất hiện.
Vây quanh Lâm Ngọc Nhi và Tiếu quý phi.
Ánh lửa sáng rực.
Thoáng chốc cả con đường tối mịt mù đã sáng rõ.
Những người đứng phía dưới cũng nhìn thấy rõ.
Trò hề, cũng rõ ràng trước mắt.
Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt nhìn qua một lượt, cũng chẳng muốn nhìn lại. Chân tướng đã rõ ràng, tiếp tục dây dưa chỉ lãng phí thời gian. Hờ hững hạ lệnh: “Tiếu quý phi quay về Vạn Nghi cung, không có lệnh của trẫm không được bước ra một bước. Trần Thủ, trực tiếp nhốt Lâm Ngọc Nhi vào tử lao! Ba ngày sau chém đầu.”
Ba ngày sau chém đầu?
Đúng vậy, ba ngày sau chém đầu!
Không một chút do dự.
Đây là đế vương, ngay cả đối với nữ nhân của mình cũng như thế, huống chi là những người uy hiếp đến sự củng cố giang sơn?
Tiếu quý phi đột nhiên cảm thấy thật may mắn!
Người thân, tuy không còn vang danh như xưa, nhưng bảo toàn được tính mạng, có lẽ, đây là kết cục tốt nhất rồi, ân huệ lớn nhất của ông trời, cũng là hoàng ân lớn nhất mà nam nhân trước mắt này ban phát cho.
“Tạ ơn Hoàng thượng! Thần thiếp lần này khấu đầu từ biệt người. Bảo trọng.” Tiếu quý phi nghiêm túc dập đầu ba cái với Mộ Dung Cảnh. Quỳ xuống bái biệt, đã biết đau khổ như vậy, cả đời này sẽ không gặp lại……
“Quý phi nương nương, Hoàng thượng đã rời đi rồi.” Trần Thủ nâng Tiếu quý phi dậy.
Lúc Tiếu quý phi ngẩng đầu lên, bóng người trên tường cao quả nhiên đã không còn.
Lâm Ngọc Nhi thẫn thờ như người mất hồn cũng bị mang đi, chỉ còn lại vài thị vệ tay cầm đuốc, xung quanh thoáng chốc đã yên tĩnh lại như cũ.
Trần Thủ cung kính nói: “Để vi thần đưa người về tẩm cung.”
“Đa tạ.” Tiếu quý phi đứng dậy, thân thể suy yếu đột nhiên nghiêng ngả.
Cũng may Trần Thủ giữ lấy cánh tay giúp nàng đứng thẳng lại.
Trần Thủ trong mắt có sự ân cần, “Người không sao chứ? Có cần tìm ngự y tới xem bệnh không?”
“Cám ơn tâm ý của ngươi, không cần đâu.” Tiếu quý phi uyển chuyện cự tuyệt tâm ý của Trần Thủ, trong mắt là bi thương, nặng nề thở dài: “Có những vết thương, ngự y cũng không thể trị được……” Vết thương sâu trong lòng, phải dùng thuốc gì để trị đây?