Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 32: Thế cục! Khó bề phân biệt
Trực giác của Trầm Tố Nhi quả nhiên rất chuẩn.
Trên thư ghi gì? Tiếu quý phi bị bệnh.
Ở trong lao bị bệnh, sao lại có người đưa tin đến đây? Trầm Tố Nhi nghi hoặc, lập tức hỏi: “Tiểu Xuân Nhi, thư này ai đưa cho ngươi?”
Một tiểu thái giám. Nói là việc rất quan trọng.” Tiểu Xuân Nhi nhớ lại, nhìn vẻ mặt tiểu thái giám, nàng lập tức cẩn thận, đại khái cảm thấy chuyện này rất quan trọng, có thể liên quan đến tính mạng của thân gia (bản thân và gia đình) chủ tử sau này.
“Về sau, nếu có người còn nói chuyện rất quan trọng, giống thế này, ngươi cứ cự tuyệt hắn.” Nhàm chán chết đi được. Nàng một thân một mình, có chuyện gì quan trọng chứ? Mà kể có chuyện quan trọng đi, có ai nguyện ý giúp nàng?
“Vâng.”
“Đi ra ngoài đi. Ta phải ngủ một lát.”
Tiểu xuân nhi đi ra ngoài.
Trầm Tố Nhi cầm tờ giấy lên, nghi hoặc: Tiếu quý phi sinh bệnh, sinh bệnh thì tìm thầy thuốc đi, đem thư đến cho nàng làm gì? Nói tin này cho nàng là có mục đích gì? Muốn nàng lại tới thiên lao giúp người sao? Không có khả năng.
Nàng giúp được tới nước này, đã xem như là đã tận tình tận nghĩa rồi.
Hơn nữa, nàng với Tiếu quý phi cũng chẳng có giao tình gì.
Yên lặng, bất đắc dĩ nhẹ thở dài.
Gần đây chuyện phiền toái mỗi ngày lại nhiều thêm, đột nhiên đối với cuộc sống trước mắt sinh ra chán ghét. Ba năm? Thời gian còn rất dài. Thích khách vẫn còn đang ở trong bóng tối, nếu nàng xuất cung, có phải sẽ được an toàn không?
Nhưng mà—dùng biện pháp gì mới ra ngoài được đây?
Suy tư mãi cũng chẳng có kết quả.
Tiếu quý phi sinh bệnh, Trầm Tố Nhi thật sự chẳng có ý muốn quản, đem giấy trong tay vứt xuống đất, bỏ qua luôn. Mà nói đi cũng phải nói lại dù sao cũng là một quý phi, ngồi nhà lao cũng chẳng chết dễ như thế đâu.
Hơn nữa, Mộ Dung Cảnh đã đáp ứng thả người, tiếp tục nhúng tay vào có vẻ không hợp lý cho lắm.
Sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên.
Trước mắt không muốn ra khỏi cung, nàng nhớ lại vài ngày trước vẫn còn nhàn nhã, từ lúc gặp chuyện, tâm tình chưa lúc nào bình an, chạy đi chạy lại, cách sống thật không giống mình, cũng chẳng giống cá tính của mình, ngây thơ ! Có phải thân thể mười lăm tuổi, dần dần, tâm tính cũng giống tuổi luôn?
…
Trầm Tố Nhi muốn ngủ một lúc.
Nhưng mà đầu rất tỉnh táo, muốn ngủ lại ngủ không được, xoay bên trái, lại xoay bên phải, dần dần, cũng mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, điều duy nhất không thích là bị người khác quấy rầy! Cực kỳ không thích.
Hình như, người nào lúc ngủ cũng đều ghét nhất bị người khác quấy rầy, Trầm Tố Nhi cũng không phải là ngoại lệ, tâm tình thật sự khó chịu. Vừa định phát hỏa, mở mắt nhìn lên, thấy là Tiểu Dong với Tiểu Xuân Nhi, tâm tình khó chịu muốn gào thét——
Bình thường đối xử với các nàng có phải tốt quá hay không? Động tí đã làm loạn lên? Một chút cũng chẳng quan tâm tới tâm tình của nàng! Tiểu nha đầu vẫn là tiểu nha đầu, nghĩ ngợi rất đơn giản, nghĩ nàng là người không biết tức giận chắc?
Hối hận, đáng nhẽ phải giữ lại chút uy nghiêm, như vậy lúc muốn yên tĩnh cũng có được không gian yên tĩnh.
“Người dậy đi, Hoàng Thượng muốn tới đây dùng bữa tối.” Hai người nhắc nhở. Đi đi lại lại, hình như không phải mới kêu nàng một lần. Nhưng đến giờ mới đánh thức được nàng?
“Biết rồi, cứ để ta ngủ đã.” Phiền quá, ngủ một giấc sao còn không để người ta ngủ?
“Tiểu thư! Không ngủ tiếp được! Đã gần tới bữa tối rồi, người phải chuẩn bị.”
“Các ngươi chuẩn bị là được……”
“Chủ tử!” Một người so với người kia còn phiền hơn.
Mấy thanh âm này làm mỗ nữ cực kỳ mất hứng
Tối hôm qua ngủ không ngon, vừa mới nằm ngủ, việc phiền não lại kéo đến.
Vì thế, tính tình bất lương mỗ nữ đến từ thế kỷ 21 đã nổi lên.
“Ta không muốn ăn gì hết.” Để thịt rồng trước mắt cũng không thèm, không muốn ăn.
“Tiểu thư!” Tiểu Dung đi kéo chăn của nàng.
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi không kiên nhẫn hất tay các nàng, “Đi ra ngoài! Đêm nay ta không ăn. Hoàng thượng tới thì sao? Cứ để hắn tự ăn đi! Đừng làm phiền ta.” Khó chịu nổi lên, cực kỳ không kiên nhẫn, hơn nữa còn lộ ra tức giận rõ ràng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy cuộc sống loại này cũng chẳng tốt như trong tưởng tượng, cắn người thì mềm miệng, bắt người thì nhuyễn tay, bây giờ thì hay rồi?
Một người không cần tốn mồ hôi, không cần cố gắng, không phải mình dựa vào hai tay của mình kiếm được, thật sự chỉ có một thứ đồng giá —— mà thứ đó chính là – tự do.
Tự do của đời người, tự do tồn tại, kể cả tự do tùy ý hoạt động . . .
Ở thế kỷ 21, một người sống tuy vất vả, nhịp điệu cuộc sống cũng rất nhanh, lại phải dùng đôi tay để nuôi sống chính mình, nhưng tương lai của mình là do mình tự làm chủ, cuộc sống của mình do mình sắp xếp, muốn đến chỗ nào kể cả ở đâu, đi đâu làm gì thì làm cái đó!
Hiện tại thì sao? Nhìn là thấy! Ăn nhiều hay ít cũng không tự do, không thể theo tính cách làm mọi việc.
“Hoàng Thượng sắp tới rồi, chủ tử, không được tùy hứng. Nếu Hoàng Thượng mất hứng thì làm sao bây giờ?” Tiểu Xuân Nhi sốt ruột đến độ sắp khóc. Nàng cũng hiểu, lúc này chủ tử đã tức giận thật sự! Tới Phượng Cung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng giận dữ.
Tiểu Dung cũng sững sờ.
Nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Tố Nhi như vậy.
Trầm Tố Nhi hơi híp lại mắt, thấy nét mặt của hai người, đã tỉnh táo, buồn ngủ cũng hết luôn. Giận dữ bị người khác làm phiền cũng biến mất, nhưng mà, lại có cảm giác cô độc, trống rỗng trước nay chưa từng có —— các nàng ấy quan tâm nàng, nhưng không hiểu nàng, không thể mang lại cho nàng cảm giác trọn vẹn.
Người nàng quen biết ở chỗ này, gần như là không có.
Sơ Tuyết không phải, Mộ Dung Cảnh cũng không phải.
Nhớ tới Mộ Dung Sơ Tuyết, trong lòng còn có chút buồn bực, lúc ở chỗ Dao Trì, lại vứt nàng ở đấy không quan tâm? Tìm Mộ Dung Cảnh đến cũng không thông báo trước một tiếng, chưa gì đã đi tố cáo. Từ góc độ khác mà nói, tầm quan trọng của nàng đối với hắn vẫn phải đặt dấu hỏi.
Bỗng nhiên, nàng mơ màng nhấc chăn lên che kín đầu.
Tâm tình cực kỳ khó chịu, kém đến mức nói cũng chẳng buồn nói.
Sau nửa ngày, yên ắng lại.
Tiểu Dung với Tiểu Xuân Nhi không nói gì, cũng không làm phiền nàng tiếp.
“Nữ nhân, trong lòng nàng đúng là không xem trẫm ra gì.” Mộ Dung Cảnh gần như là phun từng chữ ra. Người ngốc cũng nghe được, hắn đang tức giận đến phát hoả.
Quan hệ của hai người vốn tưởng rằng có chuyển biến tốt, hoá ra cũng không phải như thế.
Trầm Tố Nhi cả người cứng đờ, hô hấp cũng ngừng lại. Nàng chậm rãi kéo chăn xuống, đôi mắt nhắm lại, khóe môi khẽ nhếch lên, lười nhác mệt mỏi như trước, một lúc lâu sau mới nói: “Hoàng Thượng, không thể nói thế được. Mỗi người trong Hoàng cung ta đều rất coi trọng.” Nói chuyện, vẻ mặt cũng dần dần buông lỏng, nằm trên giường, không ngồi dậy, cũng không hành lễ vấn an Hoàng đế với Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh bên ngoài như không thèm để ý.
Nhưng trong nội tâm lại đặc biệt để ý.
“Vừa rồi là có chuyện gì?” Mỗi người? Nói như vậy, hắn cũng không phải là đặc biệt?
Lời này của nàng không nói còn tốt hơn là nói ra!
Mộ Dung Cảnh ở cạnh nàng, đặc biệt để ý đến từng câu từng chữ.
“Mệt nhọc, cũng mệt mỏi. Người cũng biết đêm qua nô tỳ không hề nghỉ ngơi, một người đang ngủ say lại bị người khác quấy rầy, tâm tình sẽ tốt được sao? Con người không phải là thánh, tâm tình khó chịu sẽ không tránh khỏi nóng nảy cáu kỉnh, tất cả đều là hợp tình hợp lý, Hoàng Thượng đừng vì vậy mà trách tội nô tỳ mới tốt.” Trầm Tố Nhi nhàn nhạt nói xong, giọng điệu vẫn mềm mại nhẹ nhàng như đang buồn ngủ.
“Kể cả trẫm tới, cũng không coi trọng, cũng dám phát giận?” Nhíu mày! Hơi hất cằm lên, khí phách cùng lạnh lùng trời sinh vô tình đã phát ra. Mặc dù biết rõ nàng ngay từ đầu đã không coi trọng mình, Mộ Dung Cảnh trong thâm tâm vẫn khó chịu không thể kìm nén được.
Hắn muốn được đối xử đặc biệt!
Thân là đế vương, chẳng lẽ còn không đủ để nàng đối xử đặc biệt sao?
Sao nàng với những nữ nhân khác không giống nhau? Chết tiệt!
“Hoàng Thượng, nô tỳ cũng không đối xử với người ——” …Trầm Tố Nhi im bặt! Không phải là nàng tự im
Mộ Dung Cảnh đã lao người về phía trước, cả người xáp tới gần nàng! Thái độ vô cùng mạnh mẽ, cầm lấy hai cánh tay của nàng, “Nữ nhân, sự nhẫn nại của trẫm đã đến cực hạn, đừng có mà lấn tới, ba lần bảy lượt chọc trẫm tức giận, không phải lần nào cũng may mắn đâu.”
“Người đừng hiểu lầm… Ưm…” Cực kỳ cẩu huyết (máu chó), lại bị cưỡng hôn rồi!
Nụ hôn của Mộ Dung Cảnh điên cuồng, một nụ hôn cực kì hoang dã còn mang theo sự trừng phạt, thậm chí còn cắn thương môi nàng, Trầm Tố Nhi đã quá tỉnh táo rồi! Rất tỉnh táo tiếp nhận nụ hôn này của Mộ Dung Cảnh, hắn bắt đầu, thuận theo hắn, cũng không chọc tức hắn nữa.
Đương nhiên đây là một hành động rất thông minh của nàng, như một con dã thú vốn đang ở trạng thái phẫn nộ, càng phản kháng sẽ càng phẫn nộ, tình trạng sẽ càng ác liệt, càng khó dẹp loạn.
Trầm Tố Nhi âm thầm mắng mình quá sơ suất!
Rời giường thì rời giường, ăn muộn thì ăn muộn, tại sao lại tùy hứng, lại phát giận chứ?
Mấy ngày qua, buộc bản thân mình chăm chỉ, vất vả lắm mới có được chút hoà khí, chỉ vì việc này mà hỏng bét.
Mộ Dung Cảnh nồng nhiệt ngậm lấy cánh môi mêm mại kia, thô bạo không chút thương tiếc, cho đến khi lưỡi thấy có vị máu tươi, tâm tình mới dần bình tĩnh lại, cũng ngừng lại. Liếm liếm khoé miệng bản thân, đôi mắt chớp cũng không chớp tràn ngập tà khí và sâu thẳm khó nhìn ra nhìn chằm chằm người bên cạnh ——
Mà nàng nhắm mắt lại, tĩnh lặng hai má hơi ửng đỏ, không giãy dụa cũng không trả lời, cặp môi đỏ mọng hơi sưng lên, khoé miệng có còn một vệt máu, nụ cười nhạt vẫn mê ly như trước, lúc này còn lộ ra vẻ xinh đẹp quỷ mị, còn tuyệt mỹ khác thường.
Lại cúi đầu lần nữa, hắn thản nhiên đưa lưỡi ra liếm đi vết máu ở khóe miệng nàng, máu, toàn bộ nuốt xuống bụng.
Bên dưới nét mặt lạnh lùng, là che dấu sự nghi hoặc, có khi, nghĩ mãi mà không rõ mình muốn gì ở nữ nhân chết tiệt này? Sự tôn trọng? Được coi trọng? Đúng! Thấy nàng không coi trọng mình, sự phẫn nộ trong lòng lập tức sinh ra! Trạng thái đó không thể khống chế được.
“Có lời nào muốn nói với trẫm hay không?” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh vô tình rơi xuống một điểm nhỏ trên mặt đất. Đó là một trang giấy, một tờ giấy bị người ta vò nhăm nhúm thành một đống. Rất nhanh ánh mắt của hắn đã nhìn về phía người giả bộ ngủ nằm trên giường.
Trầm Tố Nhi mắt vẫn không thèm mở ra, nhàn nhạt đáp lại: “Không có.”
“Rất tốt! Rất tốt!” Mộ Dung Cảnh liên tiếp nói hai câu rất tốt, trong mắt có một tia khác thường, “Nàng quả nhiên rất đặc biệt —— coi thường thánh ý, ngang nhiên khinh thường trẫm, chết một ngàn lần cũng không đủ. Trẫm lại tha cho nàng lần này, nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng!”
Mộ Dung Cảnh buông lỏng Trầm Tố Nhi.
Hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Một lần tuỳ hứng của Trầm Tố Nhi lại diễn ra kỳ tích.
Mộ Dung Cảnh tuy vẻ mặt khó coi rời đi, nhưng mọi người cũng thở phào một hơi.
Nhưng mà tình cảnh bi thảm.
Lần đầu tiên chủ tử tâm tình không tốt.
Sáng sớm hôm sau.
Trầm Tố Nhi lười biếng thức dậy ăn qua loa bữa sáng, lại lờ đờ về phòng ngủ tiếp tục ngủ.
Cứ như vậy, nàng ngủ liên tiếp ba ngày ba đêm, ai cũng không nhìn, cũng chẳng nói lời nào.
Nhưng bất ngờ là, Mộ Dung Cảnh lại không xuất hiện.
Sơ Tuyết cũng không xuất hiện.
Như thể tất cả tĩnh lặng trở lại.
Phượng Cung mất hết sự phấn chấn trước kia.
Nô tài nào cũng vẻ mặt uể oải không phấn chấn, lo lắng cho chủ tử.
Lại một ngày trôi qua, đêm khuya gió mát, lúc vạn vật đều ảm đạm.
Có người trong lòng thấy trống trải, nhìn cảnh tâm tình sẽ càng buồn hơn.
Trầm Tố Nhi ban ngày ngủ nhiều, buổi tối căn bản không ngủ nổi.
Trằn trọc, nhẹ thở dài.
Đứng dậy, khoác lên một chiếc áo choàng lông, nhẹ nhàng xuống giường.
Ba ngày nhốt mình trong phòng.
Bên ngoài có chuyện gì xảy ra, tình hình cụ thể thì nàng không rõ lắm. Nhưng mà, nghe nói, Mộ Dung Cảnh rất tuân thủ ước định thả Tiếu Quý Phi cùng người trong tộc, nhưng lại đặc biệt có tình có ý, như chú ý tới “tình cũ”, đưa Tiếu Quý Phi vào nội cung lần nữa để trị liệu, cho ngự y chẩn bệnh, vẫn ở lại Vạn Nghi Cung như trước.
Còn tăng thêm số thị vệ, bảo hộ sự an toàn của Tiếu Quý Phi, mà Hoàng Thượng mỗi ngày đều tới thăm, còn căn dặn cung nữ thái giám chăm sóc hầu hạ nàng. Một số người nhìn ra, tất cả dường như lại trở về như cũ, không đúng, cũng có người cảm thấy Tiếu Quý Phi trong họa có phúc, càng được sủng ái thêm.
Trầm Tố Nhi cũng không tin Tiếu Quý Phi lại càng được sủng ái.
Tâm tư của Mộ Dung Cảnh rất khó dò, ngay cả nàng vốn là một cao thủ sử dụng tâm lý chiến mà còn thường xuyên bại trận, huống chi là Tiếu Quý Phi? Mà theo nàng thấy cũng chỉ là một quân cờ hữu dụng mà thôi.
Rất lâu sau đó, dưới ánh nến đung đưa lờ mờ, Trầm Tố Nhi bỏ đi sự lười nhác ngày thường, điềm tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào hình ảnh phản chiếu lờ mờ của mình trong gương. Hình ảnh phán chiếu cũng không rõ nét, so với gương ở hiện đại, đúng là quá mờ ảo, lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn được khuôn mặt trong gương rất đẹp, đôi mắt đẹp đầy nước, vẻ đẹp tất nhiên là thấy không quen.
Đó không phải là mình, khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm.
Nhìn vào trong lòng có chút không được tự nhiên, cũng có chút trẻ con.
Cũng vì vậy, mà nàng rất ít soi gương, nhưng cũng không phải là không soi.
Tại đây ban đêm, người trong gương kia thật ra là một người đã chết, mà linh hồn ở bên trong…. vốn cũng là một người đã chết. Sau này phải làm sao đây? Còn sống là có thể tùy hứng, lười biếng, phóng túng, cũng có thể làm xằng làm bậy!
Nhưng mà rốt cuộc —— dường như đã trở thành chúa cứu thế?
Nghĩ đến đấy, khoé miệng tuyệt mỹ của người nào đó nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Thế tục, tang thương.
Lại suy nghĩ sâu xa hơn, chỉnh đốn lại tâm tình.
Trên thương trường lăn qua lăn lại đã mấy năm, biết rõ một người mới bắt đầu muốn trong thời gian ngắn trở nên mạnh mẽ, điều mấu chốt là phải biết nhìn người.
Lôi kéo nhân tâm (lòng người), nhất định là việc đầu tiên nên làm.
Sự kiện thích khách chính là một nguyên do, làm ý chí chiến đấu từ lúc xuyên việt càng ngày càng trầm của nàng được nâng lên.
Từ đó đến giờ, nàng đã làm được hai chuyện tốt, bề ngoài là giúp người khác, nhưng mà, mình cũng được lợi, thành công để ình một đường lui không tệ.
Trong hoàn cảnh xa lạ, nữ nhân như nàng phải dựa vào cái gì? Chỉ có thể là chính bản thân mình.
Lúc đầu tiến cung không ai quen so với hiện tại thì sao? Tình huống nào tốt hơn? Tất nhiên hiện tại, nếu có người muốn giết nàng sẽ không dễ dàng như trước, bằng tình nghĩa hiện tại của nàng với Sơ Tuyết tình nghĩa, hắn có lẽ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Trần Thủ? Ít nhất sẽ làm việc gì đó để báo đáp, thân là thống lĩnh cấm quân, thị vệ đại nội, lúc quan trọng cũng có thể phát huy được công dụng.
Về phần toàn gia Tiếu thị? Tiếu Quý Phi cũng không phải là thích khách, nàng chỉ tự bảo vệ mình. Cả nhà bọn họ, bất luận là trên triều, hay bên ngoài, nghe nói tâm ảnh hưởng cũng không giống người thường, trải qua một sự kiện này, Tiếu gia nợ nàng một ân tình, sau này bất kể là trong cung hay ngoài cung, người Tiếu gia bọn họ sẽ đối xử cung kính với nàng, gặp chuyện bất trắc tất nhiên sẽ hỗ trợ.
Mộ Dung Cảnh? Là tâm bệnh của nàng.
Bỏ thì lại tiếc, ăn thì lại kinh hồn bạt vía.
*************
Cũng trong đêm khuya, ở một nơi vắng vẻ trong hoàng cung.
Trong lãnh cung, tường đỏ lạnh lùng thê lương.
Ánh trăng lành lạnh, toả ánh sáng xuống đình viện hoang vu, làm người nhìn càng cảm thấy thê lương.
Một nữ nhân tuyết sắc đứng trước rèm cửa bằng lụa mỏng, dung mạo tiều tụy, u buồn động lòng người, trong mắt chất chứa vạn chuyện oan ức tủi thân mà không thể nói ra.
“Chủ tử, không còn sớm nữa, nên đi nghỉ thôi.” Cung nữ Tiểu Thúy nhắc nhở nàng.
“Tiểu Thúy, ngươi nói Hoàng thượng giờ đang làm gì?” Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng như gió thoảng, như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
“Có lẽ là đang ngủ, hoặc là ở… ——” Tiểu Thúy âm thầm hối hận, dừng lại kịp lúc, cũng may chưa nói ra đang ở tẩm cung của phi tần nào đó. Nhưng giọng điệu, cũng phần nào ám chỉ ra rồi.
Tiểu Thúy thương cảm cho cảnh ngộ của chủ tử, trời sinh dịu dàng nhu nhược, không thích cùng người khác tranh đấu, cũng vì vậy mà bị người ta hại đày vào lãnh cung oan uổng, kêu oan thì sao? Hoàng thượng nghe không thấy, phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu đã lâu như vậy, cũng chẳng thấy Hoàng thượng tới thăm chủ tử lấy một lần.
“Vô tình nhất là đế vương gia (người nhà đế vương)…” Chỉ thấy người mới cười, sao còn nhớ tới người cũ khóc? Ở trong lòng, tổn thương nàng sâu nhất không phải là ngôi vị Hoàng hậu hư danh kia, mà là người nam nhân cao cao tại thượng đó. Đã từng có lúc, nàng nghĩ mình là đặc biệt đối với hắn, cũng tưởng rằng hắn thật tâm yêu thích nàng.
Hôm nay thì sao? Người và vật không còn như hôm qua, tình cảm bị tổn thương, đau nhức đến tận tâm can.
“Chủ tử, người đừng khổ sở, Hoàng Thượng yêu thích người, cuối cùng sẽ có một ngày hồi tâm chuyển ý.” Tiểu Thúy an ủi, trước kia, Hoàng hậu được Hoàng thượng ân sủng nhất, về sau Tiếu Quý Phi tiến cung, Hoàng Thượng dần dần lạnh nhạt với nàng.
“Thật vậy sao?” Tiếng nói dịu dàng của nữ nhân mang theo sự chờ mong, vui vẻ, sau đó sắc mặt tối sầm lại, buồn bã nói: “Sẽ không đâu, Hoàng Thượng đã lập một nữ nhân khác làm Hoàng hậu. Nhất định là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành…”
“Không có. Nghe hạ nhân trong nội cung nói, Hoàng thượng trong ngày đại hôn, không sủng hạnh nàng, ngày hôm sau đã đưa tới Phượng Cung rồi. Nghe nói còn cấm cung nữa. Chủ tử, có phải Hoàng thượng vẫn còn nhớ tới người ở nơi đó? Dù sao lúc chủ tử ở Phượng cung, Hoàng Thượng thường xuyên tới.” Tiểu Thúy đem chuyện mới nghe được, nói cho nàng nghe.
Một tiểu cung nữ rất thông minh, chỉ nói những gì nàng thích nghe.
Về phần chuyện xôn xao mới được truyền miệng gần đây, lời đồn đãi nói Hoàng hậu mới thật ra rất được Hoàng thượng sủng ái thì bỏ qua không nói ra.
Lúc này, nữ nhân tuyệt sắc nghe xong, trong mắt toả sáng, như người ở trong bóng tối tìm kiếm được ánh sáng cùng hy vọng vậy. Nàng tình nguyện tin khả năng một phần ngàn này, cũng không muốn chấp nhận sự thật Hoàng thượng không hề yêu nàng, hoặc là nàng cũng không muốn thừa nhận, Hoàng thượng từ giờ phút này không còn yêu nàng nữa.
“Chủ tử, có lẽ nên đi ngủ, nhỡ như Hoàng thượng đột nhiên tới thăm người, nhìn thấy dáng vẻ này của người, nhất định sẽ đau lòng lắm đấy.” Tiểu Thúy nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nói. Phi tần trong hậu cung thật ra đều đáng thương, nếu bị đày vào lãnh cung thì các nàng còn chẳng bằng cung nữ.
“Ừ, nghỉ ngơi…” Thở dài nặng nề, đau đớn…
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng buông xuống.
Qua một lúc lâu, đèn trong phòng cũng đã tắt.
Ở bên ngoài, một bóng dáng tuấn lãng đứng lặng, ở trong gió đêm lộ ra sự quỷ mị.
“Hoàng Thượng, trời sắp sáng. Người cũng nên trở về.” Trần Thủ nhắc nhở.
“Trần Thủ, trẫm có làm sai hay không?” Có nhiều lúc, có nhiều thứ, hắn không chú ý đến.
“Hoàng Thượng, người là một vị Hoàng đế tốt, tỳ chức một mực tin tưởng người.” Thuộc về gia đình đế vương cũng có chua cay cùng bất đắc dĩ. Hoàng thượng cũng có những lúc không phải muốn làm gì là làm được đó.
Mộ Dung Cảnh nhướng mày, “Đừng nói với trẫm mấy lời nói nhảm này.” Trên thực tế, hắn lại cần những lời nói nhảm này để dẹp loạn suy nghĩ trong nội tâm.
“Hoàng Thượng, lúc ấy chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả những căn cứ chính xác đều chĩa mũi nhọn vào nương nương, nếu ngài không làm vậy cũng khó có thể chặn được miệng mọi người, cũng không dẹp được oán hận trong lòng Tiếu Quý Phi. Hoàng Thượng hành động là bất đắc dĩ.”
“Bỏ ra nhiều thời gian như vậy cũng không tra ra được manh mối mới, thật sự đã oan ức nàng.” Áy náy. Nữ nhân duy nhất Mộ Dung Cảnh cảm thấy có lỗi chính là nàng. Mặc dù biết rõ nàng tính cách nhu nhược sẽ không làm những chuyện… tàn nhân, nhưng chẳng tìm ra được manh mối nào, chỉ đành phải oan ức nàng để dẹp loạn hậu cung.
“Hoàng Thượng, cuối cùng sẽ có một ngày chân tướng phơi bày.”
“Ừ, người ẩn núp trong bóng tối, nhất định phải diệt trừ! Bằng không, cuộc sống mỗi ngày của trẫm cũng khó có được bình an.” Mấy ngày nay, Mộ Dung Cảnh gần như cực nhọc cả ngày lẫn đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, chuyện triều đình đặc biệt bận rộn. Như vừa thu binh quyền của Tiếu gia, rất nhiều chuyện quan trọng hắn không muốn mượn tay người khác làm, toàn bộ đều tự mình xử lý.
“Vâng.”
“Sự thật đã sắp xếp xong xuôi chưa?”
“Sắp xếp xong xuôi.”
“Ừ, trẫm sẽ kiên nhẫn chờ con cá mắc câu…”
************
Tảng sáng.
Ánh nắng nhàn nhạt, từ những lỗ hổng trên cửa sổ chiếu xuống.
Trầm Tố Nhi từ đêm hôm trước vẫn ngồi cạnh bàn trang điểm.
Không phải là không muốn ngủ, mà là không ngủ được.
Suy nghĩ nhiều quá, người sẽ thành ra như vậy.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, có một người đi đến.
Sơ Tuyết cầm một cành mai tới.
Quần áo trắng như tuyết, nghiêm trang đứng trong sân chỗ hành lang gấp khúc.
Trầm Tố Nhi sau ba ngày lần đầu tiên bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy ánh nắng, có chút chói mắt, hơi híp lại.
Nhưng mà, Sơ Tuyết lại ngẩn người.
Cũng không phải là dáng vẻ bề ngoài, mà nàng khiến hắn cảm thấy… phảng phất nhớ lại lần đầu gặp nàng, có một cảm giác chán chường không nói nên lời, một sự tuỳ tiện cùng tang thương như không thuộc về niên kỷ này
Sơ Tuyết đã biết, tâm tình của nàng lại không tốt.
“Ngươi đến rồi…” Chỉ một câu nói nhẹ như gió thoảng, cũng không nói tiếp.
Sơ Tuyết đôi mắt tối sầm lại, dịu dàng nói: “Ta đem hoa mai đến…”
“Cảm ơn.” Trầm Tố Nhi chậm rãi nhận lấy từ tay hắn. Nhàn nhạt xem, không có động tác gì nữa. Khuôn mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, cũng làm người khác không thể đoán được là đang vui mừng hay đang buồn bã.
“Tiểu Tố Nhi, lại tức giận sao?”
Nghe vậy, Thẩm Tố Nhi nâng đôi mắt phượng lên.
Trong mắt có chút khó hiểu, nhưng mà cũng không hoàn toàn là khó hiểu, gần như phức tạp.
“Ta không tức giận.” Phủ nhận, là tất nhiên.
“…” Sơ Tuyết trầm mặc.
“Ta cũng không vui vẻ.” Câu này là dư thừa, nhưng cũng giống tất nhiên.
Ai nhìn ra, trong mắt nàng có chút vui vẻ nào chứ?
Sơ Tuyết không nói nữa, Trầm Tố Nhi lại hỏi: “Tại sao lại tới?”
“Muốn gặp nàng…”
“Trời lạnh, trước vào phòng đi.” Nàng cũng không đợi Sơ Tuyết nói xong, lập tức xoay người bước lên bậc thang vào phòng.
Sơ Tuyết có chút do dự, dù sao trước mặt là phòng ngủ của nàng.
Tuy phòng ngủ cũng ngăn cách gian trong với sảnh bên ngoài, nhưng mà —— phù hợp sao?
Trầm Tố Nhi bước được mấy bước, thoáng dừng lại, không quay đầu. Hỏi: “Có phải đang cố kị?” Hắn trở nên càng ngày càng cẩn thận lời nói và việc làm? Bất cứ chuyện gì cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm.
“Ừm…” Tiếng trả lời có chút nhỏ.
“Được rồi. Cố kị thì cố kị, ở chỗ này đúng là đông người nhiều mắt phức tạp.” Trầm Tố Nhi giọng điệu như không muốn làm khó xử hắn. Nhưng mà câu kế tiếp nói ra thản nhiên mà lại làm người nghe muốn phọt máu, “Chúng ta ôm cũng đã ôm, sờ cũng sờ qua, chỉ thiếu chút nữa là thân mật, quan hệ đã sớm không đơn giản…”
Đùa dai cố ý kéo dài âm cuối.
Cùng lúc, hai má của Sơ Tuyết đỏ dần lên kéo tới tận mang tai.
“Ha ha…” Nàng rốt cục cũng nở nụ cười!
Quét hết sự âu sầu vừa rồi.