Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 10: Nhàn nhã! Lười chẳng đi thỉnh an
Thời gian như gió thổi, đảo mắt đã qua vài ngày.
Trầm Tố Nhi luôn ở trong Phượng Cung, chẳng bước chân ra khỏi cửa.
Ban chuyên tổ chức lễ tiệc trong cung thông báo vãn yến đã trì hoãn. Trì hoãn thôi à? Không phải hủy bỏ. Chỉ một chữ này mà làm nàng buồn bực đến N lần.
Nàng không đi thỉnh an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng không xuất hiện ở Phượng Cung, tự nhiên cũng không có người thúc giục tổ chức vãn yến, như vậy cũng không phải buồn phiền vì cái trâm cài, sao lại ko tiếp tục?
Mà mấy ngày nay, chỉ có đêm đó Hoàng Thái Hậu đến thăm qua một lần, Hoàng Thượng thì chưa xuất hiện.
Trầm Tố Nhi biết rõ nữ nhân trong cung ko được sủng, mặc dù là thân phận tôn quý như Hoàng Hậu, cũng không có người đến sinh sự với mình. Phi tần được sủng, hoặc phi tần trước được sủng, cũng ít người đến thỉnh an. Thỉnh thoảng chỉ có hai ba người đứng ngoài cửa lớn, giả bộ ân cần thăm hỏi một hai câu.
Nhưng là, mấy phi tần đó đều thấy nàng xuất thân tầm thường, một nữ nhân bị lạnh nhạt thật đáng thương.
Mộ Dung Sơ Tuyết cũng đến qua mấy lần, luôn mang theo một ít cống phẩm, hoặc là đồ ăn ngon cho nnagf.
Trong lòng đại khái là cũng kiêng dè, vội vàng đến vội vàng đi, mông cũng không ngồi nóng chỗ, cũng chỉ nói được vài câu rồi đi luôn.
Mặc dù là như vậy, nhưng hắn cũng làm cho cuộc sống đơn điệu của Trầm Tố Nhi một ít sắc thái– không quá nặng nề, nhàm chán.
Phượng Cung của Hoàng Hậu có tẩm cung cùng thính đường (*đại sảnh*) được kết cấu rất tinh xảo khéo léo.
Đại viện sâu trong cung, tất nhiên ko ít hành lang quanh co, đình thai (*đình nghỉ chân*) núi giả, hoa cỏ trân quý.
Bước ra khỏi tẩm thất (*phòng ngủ*), nhìn về phía bên trái là một toàn núi giả, đình nghỉ mát thoải mái, bên phải là một cái ao nuôi danh quý kim ngư (*cá quý*).
Mỗi khi màn đêm buông xuống, có thể nghe thấy được loáng thoáng tiếng nước chảy róc rách.
Đình viện ở góc phía đông, vị trí có chút hẻo lánh, nhưng lại ở cạnh một cây đại thụ, dưới gốc cây lại có một phiến đá bằng phẳng khá to. Chỉ cần trời ko có gió to, không mưa, mỗi ngày nàng sẽ mang ghế bành ra ngồi, bảo hạ nhân pha trà, đem tới một chút đồ ăn vặt, chậm rãi thong thả, thoải mái nhàn hạ, nằm nhìn lên trời cả ngày.
Có chủ tử như thế, tất cả cung nữ, thái giám của Phượng Cung cũng đồng dạng nhàn nhã, thường xuyên tụ lại một chỗ đuổi muỗi, hoặc là nghe Tiểu Dong tán phét chuyện ngoài cung, hoặc là bọn họ kể chuyện trong cung cho Tiểu Dong nghe.
Trầm Tố Nhi thoải mái an nhàn hưởng thụ cuộc sống, lại qua vài ngày. Có khi nàng nghĩ, nếu cứ sống như vậy, thật đúng là mong ước thành hiện thực a, đừng nói ba năm, ba mươi năm cũng không vấn đề. Đương nhiên Trầm Tố Nhi cũng lo lắng, tư tưởng khác, cuộc sống khác chỉ sợ tính tình ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Sáng sớm, tại tẩm cung của Hoàng Thượng.
Mộ Dung Cảnh đứng lên, mặt không chút thay đổi, lạnh như băng sương ngồi trên long tháp (*giường vua ấy*), để ột cung nữ đeo giày.
Lúc này, một tiểu thái giám ở Phượng Cung, quỳ phía trước, tinh tế bẩm báo tình hình Trầm Tố Nhi gần đây, chỉ nói vài câu ít ỏi, quả thật cũng chẳng có gì để nói. Một ngày của nàng, phần lớn thời gian, không phải ngủ ở dưới bóng râm cây đại thụ thì là nằm ở dưới mái hiên. Ngay cả nói cũng không nhiều, mỗi ngày đều rất nhàn hạ.
Thái giám lui ra, Mộ Dung Cảnh nhíu mày.
Nàng mang danh Hoàng Hậu có phải đã quá nhàn nhã quá ko?
An nhàn quá cũng thấy kỳ quái.
Thân là Hoàng Hậu, cũng có nghĩa vụ phải làm, là đi Thiên Thọ Cung thỉnh an Hoàng Thái Hậu.
Mộ Dung Cảnh nghĩ như vậy, cũng là có nguyên nhân.
Hắn cứ ba tới năm hôm đều đến Thiên Thọ Cung ân cần hỏi thăm, ngẫu nhiên, Hoàng Thái Hậu lại hỏi han về Trầm Tố Nhi, hắn nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Hoàng Hậu lười, hắn thân là Hoàng đế cũng trốn không thoát trách nhiệm.
“Người đâu.” Mộ Dung Cảnh hướng ngoài cửa hô.
Rất nhanh, Trần tổng quản đứng bên ngoài đã cúi đầu tiến vào. Hỏi Hoàng Thượng có gì phân phó.
Mộ Dung Cảnh hạ lệnh: “Cho người thông báo Hoàng Hậu, một lúc nữa theo trâm đi Thiên Thọ Cung thỉnh an.”
Trần tổng quản xác nhận lệnh, lập tức lui ra.
Mộ dung quân vương hôm nay ko nghĩ lại nghe bẩm báo như vậy, mới muốn mang nàng đi ra ngoài. Tân Hoàng Hậu hình như có chút lười, cũng rất thích hưởng thụ, ko giống những nữ nhân khác vừa mới tiến cung đã đến ân cần thăm hỏi lấy lòng hắn. Tiến cung đã lâu như vậy, thậm chí ngay cả số lần đi thỉnh an Hoàng Thái Hậu cũng ít hơn cả Hoàng đế như hắn.
Loại nữ nhân này thật ko thể chấp nhận được.
Hồi tưởng dung mạo Trầm Tố Nhi trong trí nhớ.
Có lúc, hắn có một cảm giác kỳ quái — cảm thấy Tân Hoàng Hậu có chút quen mắt, giống như ở đâu đã gặp qua, nhưng hắn lại ko nhớ được gặp lúc nào, gặp ở đâu.
Mộ Dung Cảnh đợi một hồi, cũng đợi ko được Hoàng Hậu, vì vậy, trực tiếp hướng Phượng Cung đi tới.