Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 1: Xui xẻo! Hoàng đế khi dễ người quá
Giữa trưa hè, trời đặc biệt quang đãng.
Phía chân trời xanh thẳm, có vài đoá Bạch vân tung bay, trong thời tiết khô hanh, oi ả ngột ngạt.
Vùng biên cương Bắc Uyển quốc, vùng lân cận Hoài Thành là bình nguyên mênh mông bát ngát, đập vào mắt là từng dải cỏ xanh mướt, nhìn quanh ko có lấy một bóng thôn làng cùng khách điếm, lại tình cờ nhìn thấy hai cây đại thụ.
Có vài người đi đường thưa thớt đi qua biển màu xanh lá đấy.
Lúc này, có hai con tuấn mã phi như bay đến.
Bỗng nhiên, nghe thấy nam tử cưỡi kỵ mã trước mặt hô lên:” Hoàng Thượng, hình như trời mưa?!” Trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc.
Mộ Dung Cảnh nghe vậy, kéo dây cương, tốc độ chậm lại. Khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, nghi hoặc nhìn trời– vẫn là trời cao trong xanh, cũng không thấy mây đen, như thế nào lại có hạt mưa rơi xuống?! Trời có hiện tượng dị thường là báo hiệu gì đây?
Chỉ trong chốc lát, đã rơi xuống từng giọt mưa to, càng rơi càng dày đặc, mưa rào vừa nói đến là đến liền.
“Hoàng Thượng, có phải tránh mưa ko? Phía trước chỉ có mấy cây đại thụ.” Trần Thủ nhìn xung quanh một vòng, lại hỏi lần nữa.
Giữa trời nắng to lại mưa, Mộ Dung Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn ra xa bốn phía xung quanh, cỏ xanh mênh mang, thấy cách đó ko xa giữa đồng cỏ mênh mông là hai cây đại thụ, đáp:”Uh, tạm thời đi trú mưa.” Hai người rất nhanh đã phóng tới dưới cây đại thụ, may mà lá cây dày đặc, có thể chắn mưa, nhưng đứng lại lâu cũng không phải là biện pháp. Chỉ có thể mong mưa mau chóng tạnh.
Trần Thủ tiếp lấy dây cương trong tay Mộ Dung Cảnh, buộc hai con ngựa quý vào thân cây.
Mộ Dung Cảnh rũ rũ giọt mưa trên người, mưa này tới quá nhanh, toàn thân vẫn bị ướt chút đỉnh.
“Rõ ràng trời vẫn đang nắng, mưa vừa nói đã đến được–” Mộ Dung Cảnh đang nói tự dưng dừng lại, lúc này mới phát hiện bên kia khoảng năm sáu có một nữ nhân đang nằm, vóc dáng nhỏ nhắn, bởi vì cỏ dại mọc dày nên che đi thân hình nàng, nếu không đến gần rất khó nhận ra.
Hắn lại nhìn người đang nằm trên đất ko khỏi ngẩn người, chỗ nàng nằm, lá cây thưa thớt, kỳ quái chính là mưa rơi trên người nàng hình như ko có. Đại khái là vì phía trên nàng như có tán cây lớn, ngăn trở giọt mưa, cũng che khuất luôn ánh mặt trời, lúc đầu nhìn ko có lưu ý đến.
Mộ Dung Cảnh nhìn lên trời, mưa càng lúc càng lớn.
Nữ nhân trước mặt vẫn ko có di chuyển, nếu không phải vì ngực nàng vẫn phập phồng, hắn đã nghĩ rằng đây là một xác chết.
” Hoàng–” Trần Thủ buộc xong ngựa, đến bên cạnh hô to, Mộ Dung Cảnh lại nhấc tay ra dấu im lặng.
Lúc này, Trần Thủ cũng thấy nữ nhân đang nằm trên đất, lập tức cảnh giác, tay cầm chuôi kiếm.
Ra ngoài tất nhiên phải đặc biệt cẩn thận.
Kỳ quái, hai người cảnh giác một lúc, nữ nhân đang nằm vẫn là ko động đậy.
Mộ Dung Cảnh nháy nháy mắt với Trần Thủ.
Trần Thủ gật gật đầu, dùng giọng nói hoà nhã thích hợp: “Cô nương, trời đang mưa, chi bằng tới đây cùng tránh mưa a?” Lần đầu ko có phản ứng gì, Trần Thủ lại lặp lại lần nữa. Lại kêu thêm câu “cô nương” vài lần, đều ko đáp lại.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, mũi chân đá một hòn đá nhỏ, khẽ nhíu mắt, đá tới phía nữ nhân kia—làm nát tán cây trên đầu nàng. Hắn tưởng rằng như thế nàng sẽ tỉnh lại, không nghĩ tới hòn đá rơi xuống làm nàng hơi giật mình ưm một tiếng, sau đó ko phản ứng gì nữa.
Trần Thủ có chút khó hiểu, nâng cao âm lượng hô:”Trời đang mưa! Cô nương tỉnh lại đi!”
Trong phút chốc, bởi vì âm lượng cao kích thích tai nghe, nữ nhân kia tóc rồi bù ngồi bật dậy, có chút kinh ngạc nói: “A! Trời mưa……” Khuôn mặt hơi bẩn ngước lên nhìn trời cười hề hề, đôi mắt gấu mèo khẽ mở ra……
Trần Thủ nói:”Thấy chưa, mưa to–”
Lời còn chưa dứt, hai đại nam nhân kinh ngạc không thôi, nữ nhân này lại nhắm mắt bịt tai không nghe thấy lại nằm xuống, còn kéo tán cây qua đầu, tiếp tục ngủ! Chẳng lẽ nàng là người mù? Ko nhìn thấy trời đang mưa to sao?
” Cô nương–”
“Ầm ĩ chết đi được!…… Mưa bóng mây thôi mà, hiếm thấy lắm sao……” Nàng phiền toái nghiêng người, lấy một tay gối đầu, một tay kia cũng che lổ tai, tiếp tục ngủ.
Trần Thủ cảm thấy tự nói chuyện ko hay lắm, ấm ức lui về, nói mỉa mai: “Hình như chúng ta nhiều chuyện rồi.” Cũng đúng, người ta ko tránh mưa liên quan gì đến mình? Coi như ko thấy là được.
“Mưa bóng mây…… thôi?” Mộ Dung Cảnh lặp lại trầm ngâm, thần sắc có vẻ chăm chú, trực tiếp hỏi Trần Thủ,”Ngươi gặp qua mưa loại này chưa?”
“Chưa từng gặp qua.”
“Nàng kia hình như biết là tại sao.” Mộ Dung Cảnh nhìn lướt qua nữ nhân trên mặt đất một cái. Nàng có tránh mưa hay ko hắn ko quan tâm, nhưng một câu nói đã khiến hắn chú ý, muốn biết rõ, làm sao mà nàng ngủ như vậy? “Đánh thức nàng ta dậy, trẫm có chuyện muốn hỏi.”
“Dạ!” Trần Thủ nhận lệnh.
Đừng nghĩ rằng đánh thức một nữ nhân là chuyện nhỏ, Trần Thủ hôm nay đã biết được, so với việc ra trận giết địch gian nan hơn gấp trăm lần. Hắn hô đến khản cả cổ, nữ nhân đó toàn tâm toàn ý với việc ngủ, quyết ko nhìn hắn. Hắn ngượng ngùng quay đầu nhìn Mộ Dung Cảnh, vô kế khả thi!
Mộ Dung Cảnh đứng yên lặng, ánh mắt đảo qua đống đá dưới chân,”Dùng cái này.”
Trần Thủ ngẩn ra, dùng đá? Muốn đập cho nàng tỉnh luôn?! Hắn do dự, vẫn cảm thấy cách này rất thô bạo? Nói trước nói sau, đối phương cũng là một nữ nhân. Nhưng chủ ý của Hoàng Thượng đưa ra, hắn có thể ko làm ư? Không thể. Đành làm vậy, vua ko nói chơi……
Tiếp theo, xuất hiện một màn kỳ quái: Một đại nam nhân cao lớn ngồi xổm trên mặt đất, lấy một hòn đá nhỏ ném lên trên người tiểu cô nương, miệng còn ko ngừng cất giọng la hét:”Cô nương, tỉnh tỉnh đi…… Tỉnh tỉnh……”Hắn cả mặt hồng lên, xấu hổ ko thể xấu hổ hơn nữa, nếu ko phải Hoàng Thượng hạ lệnh, đánh chết hắn cũng không làm cái chuyện “dọa người”thế này. (*hjz dã man*)
Mộ Dung Cảnh khóe miệng run run, bây giờ mới biết thống lĩnh cấm quân nghiêm túc cứng nhắc, lại biết vui đùa thế này?! Ném đá với vứt lung tung là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, còn nữa, chọn hòn đá giống hạt đậu thế kia, có ném trúng cũng ko đau vừa đủ gãi ngứa, đừng nói là ném nhẹ đã bay mất. Khó trách nữ nhân trước mắt một chút phản ứng cũng không có.
“Lui ra.” Mộ Dung Cảnh quyết định tự mình ra tay. Dù thế nào, hắn hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Vì thế cầm lấy kiếm của Trần Thủ, định tự mình tiến lại gần, lại bị vẻ mặt nghiêm túc của Trần Thủ ngăn cản, hắn chắn trước nữ nhân.
Trần Thủ hướng về phía Mộ Dung Cảnh lắc lắc đầu, chắp tay thỉnh cầu nói: “Thỉnh ngài cho ti chức thử lại lần nữa.” Nàng kia tuy tạm thời chưa thấy có gì khả nghi, nhưng là, một nữ nhân nằm ở chỗ này ngủ, đúng là chuyện nên cảnh giác.
Chuyện gì chỉ cần có một chút nguy hiểm, hắn cũng ko thể để Hoàng Thượng chạm đến.
Mộ Dung Cảnh lý giải Trần Thủ này có ý gì đó, trong lòng có điểm bực mình. Ngẫu nhiên, hắn lại thật sự muốn làm việc này.
“Lui ra.”
“Hoàng–”Trần Thủ nhìn đến con ngươi lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh, lập tức câm miệng, cúi đầu cung cẩn lui sang một bên. Hắn biết, một khi Hoàng Thượng quyết định làm chuyện gì, không ai có thể lung lay.
Mộ Dung Cảnh tiến tới phía trước, từ trên cao nhìn xuống nữ tử nằm kia, bá đạo lấy vỏ kiếm đâm rồi đâm cổ tay nữ nhân, lạnh nhạt nói: “Nữ nhân, tỉnh lại. Trả lời ta một vấn đề.”
Mộ Dung Cảnh tiến tới phía trước, từ trên cao nhìn xuống nữ tử nằm kia, bá đạo lấy vỏ kiếm đâm rồi đâm cổ tay nữ nhân, lạnh nhạt nói: “Nữ nhân, tỉnh lại. Trả lời ta một vấn đề”. Câu hỏi giống như đá chìm xuống biển, ko có một hồi âm nào.
Thấy nàng ko để ý lời hắn nói, vỏ kiếm lại tiếp tục đâm đâm cổ tay nàng.
Một lúc sau, ấn chặt vào cổ tay ko rời ra nữa.
Mộ Dung Cảnh cảnh cáo nói: “Trả lời ta, không thì lực đạo sẽ tăng thêm vài phần. Nói, mưa bóng mây là cái gì?” Con ngươi trầm xuống, lực lại tăng thêm một chút. Hắn là người luyện võ cảm thấy một ít lực đó ko là gì, nhưng đối với một cô nương thì lại khác.
Nữ nhân kia rốt cục cũng có phản ứng!Lập tức ngồi dậy, đẩy đẩy kiếm của Mộ Dung Cảnh, ánh mắt tức giận lướt qua, mắng: “Đau! Các ngươi còn quấy rầy ta ngủ, ta tức lên rồi đấy!”. Mắng xong người lại ngã xuống, không ngờ, Mộ Dung Cảnh không cho nàng cơ hội ngủ tiếp, vỏ kiếm lại một lần nữa hạ xuống.
“Đau!……” Nữ nhìn lòng bàn tay mình bị vỏ kiếm đập tới, đau đến suýt nữa chảy lệ.
“Tỉnh rồi sao?” Tiếng nói như đòi mạng vang lên trên đỉnh đầu, so với gió thổi mùa đông còn lạnh lẽo hơn.
Nàng rùng mình!
TMMD (*ta chỉ biết MD là mẹ kiếp, TMD là con mẹ nó, nhưng TMMD là gì ko biết, chắc kik khủng hơn nữa :-SS*), thương xót nhân sinh đi chứ! Chẳng lẽ vừa mới xuyên qua đã đụng phải bọn côn đồ lưu manh?
So với việc ngủ, mạng nhỏ còn quan trọng hơn một chút, lập tức bật dậy cười lấy lòng, cuống quýt kêu: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, công tử có vấn đề gì thì hỏi đi. Bất quá, có thể thả tay một chút được ko……”
Đau– đau– đau!
Hỗn đản! Ta nghi kiếm kia có khi xuyên qua cả lòng bàn tay của ta rồi.
Tên nam nhân độc ác, lại còn cố ý thêm vài phần lực đạo, đau đến mức nàng suýt lệ tuôn như mưa. Cá nhân ta rất tin, nam nhân càng tà ác, càng ko nói chơi! TMD, ngủ có một giấc, đụng chạm tới ai chứ?! Ở thế kỷ 21, người như thế trực tiếp đem ra ngoài xử bắn……
Trần Thủ cả người mất tự nhiên cứng ngắc, len lén lau một trán đầy mồ hôi lạnh, không ngờ Hoàng Thượng đã biến thành tên tra khảo.
Hoá ra một thanh kiếm ko chỉ để tự vệ, mà còn dùng để làm hình cụ.
Mộ Dung Cảnh buông lỏng ra.
Nàng lập tức rút tay lại, khóe mắt nhìn rồi lại nhìn Mộ Dung Cảnh, giây tiếp theo, ko ngừng xoa xoa lòng bàn tay bị thương, dốc sức thổi khí nóng vào, làm như thế hình như sẽ đỡ đau hơn.
“Tỉnh lại sớm một chút, có phải ko bị thế ko?” Hắn hừ lạnh một tiếng, vừa nói lời châm chọc.
“Dạ dạ dạ, công tử nói thật đúng. Có chuyện gì cần hỏi thì hỏi đi, ta nhất định biết gì nói hết.” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói chuyện rất là khiêm nhường, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra ân cần hỏi thăm một lượt.
Mộ Dung Cảnh trầm tư một lúc, hỏi: “Ngươi vì sao ko đi trú mưa?”
“Mưa rất nhanh sẽ tạnh. So với người một ngày một đêm ko được ngủ, ngủ với trú một cơn mưa rất nhanh sẽ tạnh, đương nhiên ngủ vẫn là chuyện trọng yếu hơn……” Nàng mệt gần chết, thật vất vả lắm mới được ngủ lại bị người khác quấy rầy.
“Mưa vẫn chưa tạnh, quần áo không sợ bị ướt sao?” Nàng là người ngốc à?
“Không phải còn có mặt trời sao? Lại phơi nắng một hồi là khô……” Người lười luôn giỏi nhất việc kiếm cớ.
Mộ Dung Cảnh sau khi nghe xong khóe miệng co giật.
Vốn hắn chỉ muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, nàng lại lòng vòng như vậy.
Trần Thủ nhịn cười, Tiểu cô nương này thật đáng yêu.
Mộ Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng, đã đến lúc hỏi tới vấn đề trọng yếu: “Trở lại vấn đề vừa rồi, ngươi nói tới “mưa bóng mấy’ là ý gì?”
“Ôi chao?…… Mưa bóng mây ko phải là mưa bóng mây sao?” Nàng trong lúc vô ý đã thể hiện trong giọng nói có chút kiêu ngạo, giống như đang nói: Vấn đề đơn giản như vậy ngươi cũng ko hiểu sao? Có phải đứa ngốc hay không a?!
Mộ Dung Cảnh nhấc vỏ kiếm ra, chuông báo động của nàng rú ầm ĩ, nàng cúi đầu xuống, chấp nhận chịu sai, cầu xin tha thứ, van nài nói: “Công tử a, Đại vương a, ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta đi. Ta đến nơi này đã là xui xẻo lắm rồi……”
Thật sự nàng cũng cảm thấy mình quá xui xẻo mà, sau khi ở công ti bị lôi kéo một hồi, tức giận lên giường đi ngủ lại mơ, khi tỉnh lại đã phát hiện mình xuyên qua. Xuyên qua cũng được, ko vấn đề gì. Nhưng xuyên xong bụng đói tới mức ngực dán vào lưng, đúng là cái đồ ỉa mãi ko ra mà (*ôi thô bỉ, sozy ^^*), đến cái chỗ thôi nát ko có một ai toàn cây với cỏ, đi bộ đến hai chân mềm nhũn ra thì đến chỗ này, vốn hy vọng có người đi đường qua cứ mình, nhưng chờ tới chờ lui, từ lúc trời tối đen tới lúc trời sáng, cũng không đụng được lấy một người đi qua.
Lúc trông mong có người đi qua, nàng nghĩ trước cứ ngủ, bởi vì chủ nhân thân thể này da trắng thịt mềm, ko phải là người đại phú đại quý, thì cũng là một tiểu thu ko lo ăn lo mặc, như thế nào lại ko có người đi tìm?
Rốt cục thể lực không chịu được, mắt sụp xuống muốn ngủ một lúc, rồi lại bị người ta quấy rầy……
“Oa! Đúng rồi, ta sao lại ngốc thế nhỉ, các ngươi không phải là người sao? A a…… Ta làm thế nào lại quên các ngươi cũng là người a (*ko là người thì là heo chắc @@*). Ha ha!” Hậu tri hậu giác (*một lúc sau*), giống như rốt cục ý thức được vấn đề trọng điểm. Nàng vui sướng kêu to, hoàn toàn không biết câu này có gì không ổn, có thể làm cho chính mình một lần nữa lâm vào nguy hiểm……
Bầu không khí có chút quỷ dị, giống như vẻ mặt quỷ dị của Mộ Dung Cảnh, hơi thở nguy hiểm cùng tiếng cười kiêu ngạo không ngừng khuếch tán.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Trần Thủ âm thầm lo lắng cho nữ nhân kia, Hoàng Thượng từ nhỏ đã tôn quý vô cùng, bất kỳ kẻ nào ở trước mặt hắn đều khúm na khúm núm, ngay cả một câu nói nặng cũng chưa từng nghe qua, lần đầu tiên có người dám chỉ thẳng mặt hắn mắng ko phải là người? Hơn nữa nàng còn dám cười đến cuồng vọng như vậy? Trời ạ, nàng có phải muốn chết hay không? Hoàng Thượng một khi đã tức giận, ko có cách nào dừng được……
“Nữ nhân, vừa rồi ngươi nói–” Trong phút chốc, Mộ Dung Cảnh đang chất vấn lại dừng lại. Kỳ quái nhìn trời, sắc mặt dần dần chuyển thành kinh ngạc. Nhìn rồi lại nhìn, lại quay xuống nhìn nữ nhân đang ngồi dưới đất.
Mưa đúng như nàng nói, chậm rãi nhỏ dần, cũng thưa thớt, một lúc sau liền tạnh hoàn toàn.
“Nữ nhân! Nói ngươi làm thế nào biết mưa sẽ ngừng, cho trẫm một đáp án ưng ý, sẽ tha cho ngươi ko phải chết.” Mộ Dung Cảnh nhướng mày uy nghiêm hạ lệnh.
Nàng thoáng chút ko hiểu rồi bình tĩnh lại, một lần nữa tê liệt ngã xuống đất, mọi suy nghĩ gói gọn trong ánh mắt, vẻ vui mừng vừa rồi biến mất ko một vết tích. Có vẻ như ko ý thức được sự nguy hiểm, lười biếng nghiêng người, quay lưng về phía Mộ Dung Cảnh, giống như hoàn toàn không biết đến đại họa trước mắt mình. Dừng một lát, từ từ, nàng giải thích, tuy thanh âm uể oải, nói:”Trời vừa nắng trời vừa mưa, gọi là mưa bóng mây, là một hiện tượng tự nhiên, còn gọi là mưa mùa hè. Tên gọi như ý nghĩa, mưa một trận rồi sẽ ngừng lại.”
Mộ Dung Cảnh nghe xong con ngươi chợt lóe, lạnh nhạt nói: “Không đúng– bầu trời không có mây, còn nắng, vì sao trời lại mưa?”
“Có một số tình huống, một loại là gió mạnh đem đám mây đang mưa từ xa xa đến, chúng ta không nhìn thấy mây chỉ thấy được mưa. Loại thứ hai là mưa cao trên chín tầng mây, tới khi mưa rơi xuống mặt đất, mây đã tiêu tán đi rồi, chúng ta sẽ ko nhìn thấy mây…….”
Mộ Dung Cảnh trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, không thể tưởng được một cái nữ nhân lôi thôi lại hiểu được điều này, còn nói được đạo lý rõ ràng, lại muốn làm khó dễ một chút, “Còn không có trả lời vì sao một bên trời nắng, một bên trời mưa?”
“Ách, vừa rồi còn nói chưa xong. Còn có một loại tình huống nữa, chính là mưa trong phạm vi nhỏ, trên trời chỉ có một đám mây nhỏ không phải đám mây lớn, không thể che khuất được mặt trời, vừa rồi trên đỉnh đầu chúng ta, đột nhiên có một trân mưa to. Mà chúng ta vẫn thấy được mặt trời…….”
Mộ Dung Cảnh hết giận, đáy mắt còn mang theo một tia tán thưởng.
Bất quá, hắn vẫn hừ lạnh một tiếng, chất vấn: “Trả lời ko phải rất tốt sao? Nhìn bộ dáng của ngươi cũng tỉnh ngủ rồi, bắt đầu hiểu được chỗ đứng của mình sao?”
Khi hỏi câu này, Mộ Dung Cảnh tỉ mỉ phát giác lưng của nàng cứng đờ, khoé miệng tà tà vung lên ý cười. Chỉ qua một động tác, hắn đã đoán ra chút sự tình, hoá ra nữ nhân này vừa rồi bất động thanh sắc (*ung dung thản nhiên*) để giữ lại mạng nhỏ của mình. Có chút thú vị, mang nàng hồi cung cũng không phải là ko được.
“Nữ nhân, cùng trẫm hồi cung đi.” Ngữ khí không phải đang hỏi, mà bá đạo quyết định.
Nàng vẫn không nhúc nhích, thầm kêu không xong rồi, thiên hạ chỗ nào cũng có thể đi, chỉ có hoàng cung là ko thể đi. Nữ nhân muốn thoát ra, so với lên trời còn khó hơn. Tuy nhiên hoàng cung là nơi nữ nhân thiên hạ đều hướng tới, đã là nữ nhân bình thường thì đều muốn đi a, nhưng nàng lại ko phải là nữ nhân bình thường– cảm thấy việc hành lễ quỳ xuống rất phiền toái.
Hơn nữa, vừa rồi mới chỉ nói đơn giản vài câu, động tí là đòi giết người, nàng đã biết tên hoàng đế này ko phải là nhân vật tuỳ tiện động chạm được, nàng ở thế kỷ 21 ko có quan niệm tôn ti trật tự, từng giây từng phút đều có thể gặp phải phiền toái.
Nàng cũng khổ quá đi, vất vả lắm mới gặp được người qua đường, như thế nào lại là Hoàng Thượng chứ?
“Ta…… Không đi.” Nàng nhỏ giọng nói lời cự tuyệt.
Lại dám cự tuyệt?!
Từ trực giác, bầu không khí đã trở thành đối đầu!
Sau lưng gió lạnh thổi vù vù, a a a……
Nàng vẻ mặt đau khổ vội vàng giải thích: “Hoàng Thượng đừng tức giận, ta, ta bị mắc bệnh nan y…… Khụ khụ khụ!……” Nói xong hung hăng ho khụ vài cái tỏ vẻ nghiêm trọng.
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Cảnh vội vàng lui về phía sau vài bước.
Trần Thủ cũng cảnh giác xen vào giữa hai người họ, giống như nếu có truyền bệnh thì cũng truyền cho hắn trước, cử chỉ bảo hộ này cũng thật là buồn cười. May mắn là nàng đưa lưng về phía bọn họ, bằng không– khẳng định cười lăn lộn! Tùy tiện nói một câu cũng làm bọn họ sợ như vậy, nàng không cười chết mới là lạ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng có chút khắc khổ, vô cùng thương tâm nói:”Mọi người sợ hãi ta, vứt bỏ ta…… Bây giờ một mình nằm ở đây, chờ chết……” Nói dối mà, nói một câu rồi phải nói tiếp một câu mới tròn, cũng tốt cho hoàn mỹ một chút.
Nàng vẫn không xoay người, quay lưng về phía Mộ Dung Cảnh.
Vừa rồi nói dối, có vẻ đã phạm vào tội khi quân.
Đã xem qua kịch cổ trang nhiều, hiểu được việc mất đầu cũng là danh chính ngôn thuận.
Nàng lo lắng hoàng đế có nhớ kỹ diện mạo của nàng hay ko? Vì thế, sờ soạng một nắm bùn, bôi bôi lên mặt, như thế sẽ khó thấy khuôn mặt, lại càng ko thể nhớ rõ.
Hôm nay sống chết cũng phải trốn, sau này còn lâu mới gặp mặt.
Nàng không chú ý tới ngữ khí mình nói vốn là biếng nhác, thêm một chút bi thương vào, như cá gặp nước, cực kỳ có sức thuyết phục, ngay cả Mộ Dung Cảnh bình thường lạnh lùng cũng có chút thương cảm, “Nữ nhân, ngươi là người ở đâu?”
“Ta là……” Ai? Làm sao có thể nói nàng cũng ko rõ? Ngay cả chính mình xuyên qua đến vương triều gì, chỗ nào cũng chưa hiểu được, làm sao mà trả lời?
“Tại sao ko nói?”Mộ Dung Cảnh nhíu mày.
Nàng ấm ức nói: “Nhà của ta là vùng lân cận thành này……” Tùy tiện chém gió đi, nhìn chủ nhân thân thể này, nhu nhược như vậy, một mình đi chắc cũng ko đi xa được.
“Toà thành gì? Ngươi tên gì?” Mộ Dung Cảnh cảm giác nàng đang nói dối.
Nàng chần chờ, thân thể cứng ngắc đổ mồ hôi lạnh, phương hướng chỗ nào gần thành còn ko rõ, càng đừng nói đến tên, tuỳ tiện nói lung tung rất dễ bị vạch mặt. Để kéo dài thời gian, nàng liền ngồi dậy, từ từ chậm chạp duỗi rồi lại duỗi người.
“Ta gọi là…… Ta gọi là……” Nàng đã quyết định, trước cứ nói tên, dù sao tên vớ vẩn cũng chẳng làm sao.
Đột nhiên, ở thời khắc mấu chốt–
“Tiểu thư! Ô ô!”
“Tiểu thư, có phải tiểu thư hay không? Thật tốt quá!……”
“Tiểu thư!…… Chúng ta rốt cục cũng tìm được ngài!……”
“Bình an vô sự, thật tốt! Về sau đừng nữa chạy loạn……”
“……”
Lúc nàng đang định đáp, từ xa xa một đám người cưỡi kỵ mã, cũng có người chạy bộ, vội vàng hướng bên này chạy đến. Bảy, tám người giống hộ vệ, gia đinh nhà giàu lao đến. Vây quanh nàng vui mừng một trận, còn vui quá mà khóc, rất nhanh đem Mộ Dung Cảnh cùng Trần Thủ vứt sang một bên.
Tới khi hai người lấy lại được tinh thần, nữ nhân kia đã theo dòng đẩy thuyền một đoàn người vây quanh rời đi.
Mộ Dung Cảnh khi ko nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, mới giật mình– nữ nhân kia nói dối?! Vì ko muốn tiến cung liền nói mình bị bệnh nan y? Vừa rồi cùng những người đó không phải đi rất gần sao? Như thế nào lại ko lo bị lây bệnh?! Hơn nữa, những người đó ko có vẻ gì sợ hãi?! Cái gì mà người ta sợ hãi, cái gì mà bị bỏ rơi căn bản là nói láo.
“Đáng chết……” Bị trêu đùa rồi.