Đọc truyện Hoàng thượng lại ghen tị – Chương 7:
Người cả ba hẹn là một phụ nữ cùng tầm tuổi Đại thẩm thẩm, người chưa nói chuyện đã cười tươi rói, nhìn rất hòa đồng khỏe mạnh, người này có họ hàng xa với Đại thẩm thẩm, hai người cũng quen mặt, gặp nhau tám chuyện một hồi mới đi vào chính sự.
Nàng ta họ lý, Tô Mật học theo Minh Lỗi, gọi nàng là Lý thẩm thẩm.
Lý thẩm thẩm nói: “Cái tiệm này tốt lắm, tuy diện tích không lớn nhưng ở trung tâm trấn, xung quanh đều là những cửa tiệm đông khách, chủ ở đây cũng do có việc cần tiền gấp mới bán gấp, ngươi yên tâm, ta không lừa ngươi, tuy giá người ta đưa ra có đắt một chút, nhưng quả thực đáng tiền.”
Lý thẩm thẩm đang nói với Đại thẩm thẩm, không phải đang nói với Tô Mật,
Đại thẩm thẩm vẫn chưa nói Tô Mật mới là người mua.
Nàng chỉ là một cô nương nhỏ, lại không cha không mẹ chống lưng, không duyên cớ gì mà mua được một cái cửa hàng, tuy nói là thế gian kẻ ác không nhiều nhưng người có dã tâm cũng không phải ít, Đại thẩm thẩm nói mình muốn mua, Tô Mật là con gái nhà hàng xóm, đi chơi cùng. Tô Mật rất hài lòng với cách nói này, cả cuộc nói chuyện chỉ cần mỉm cười thôi là được.
Lời người kia quả thật không sai, bước qua một con phố đã đến trung tâm trấn, bên này là kim lâu, bên kia là khách điếm, mà cửa tiệm này, lại ở ngay mặt đường! Đại thẩm thẩm vội giữ người kia: “Bà nói chỉ sáu mươi lượng là mua được, đây là trung tâm trấn đấy, giá thế thì cao gì mà cao, rõ ràng là quá rẻ!”
“Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Nếu như tiệm này có vấn đề gì đó, có tốt mấy cũng không nên mua!
Lý thẩm thẩm nói: “Tôi đã nói là không gạt bà đâu, bà xem xem đi rồi sẽ hiểu!”
Đã vậy rồi Đại thẩm thẩm cũng không hỏi nhiều nữa, vội bước theo nàng ta. Đến lúc tới cửa tiệm, ba người Tô Mật cuối cùng cũng đã hiểu tại sao cửa tiệm này lại rẻ vậy rồi. Tô Mật đứng ở cửa, chớp chớp mắt, đây mà là cửa tiệm gì chứ, rõ ràng là cái lối đi mà?
Chiều dài còn xem là bình thường, nhưng chiều rộng, chỉ rộng bằng một cánh tay Tô Mật mà thôi.
Lý thẩm thẩm nói: “Chính là ở đây, tôi không gạt mấy người, đúng chứ?”
Ba người không nói gì, Lý thẩm thầm vội nói: “Ai da, cái tốt của tiệm còn ở phía sau mà! Nơi này nhỏ, phía sau vẫn còn chỗ, bên trong liền với một gian phòng, nấu cơm nghỉ ngơi gì đều không thành vấn đề!”
Bên trong vẫn còn?
Ba người tiến vào trong xem, quả nhiên, liền với một căn phòng, căn phòng này cũng không quá nhỏ, nếu chen chúc một chút, một nhà ba người cũng ở được. Xem xong, Lý thẩm thẩm lại nói: “Cái này chính là cái tốt của nó đó, tuy diện tích tiệm nhỏ, chỉ có thể bán đồ ăn vặt hoặc đồ nhỏ lẻ các thứ, nhưng cái phòng phía sau này a, rất thích hợp cho thuê ở.”
“Bà không phải bảo là mua về để cho thuê thôi sao? Vậy thì cái tiệm này là nhất rồi, một tháng cũng phải một lượng chứ đùa!”
Không sai, tiệm to nhỏ không quan trọng, quan trọng là có dễ cho thuê hay không, Mật nha đầu không thể xuất đầu lộ diện, cái tiệm này, chỉ có thể cho người ta thuê thôi. Đại thẩm thẩm rất hài lòng, nhìn Tô Mật, Tô Mật cũng gật đầu. Thấy nàng cũng đồng ý rồi, Đại thẩm thẩm kéo Lý thẩm thẩm sang bên nói chuyện.
Có thể bớt được chừng nào hay chừng ấy mà.
Hai người lớn đi nói chuyện rồi, Đại Minh Lỗi ngồi trên ghế, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nhìn bộ dáng có vẻ không hứng nói chuyện, Tô Mật cũng không quấy rầy hắn, cũng kéo ghế ra ngồi, nhìn người qua lại bên ngoài tiệm. Từ cửa tiệm nhìn ra, trấn tuy nhỏ, nhưng người chưa bao giờ dừng lại.
Vô cùng náo nhiệt.
Đại thẩm thẩm nói chuyện chưa bao lâu đã về lại, nhún vai bất đắc dĩ với Tô Mật, Tô Mật cười ngụ ý không sao. Đại thẩm thẩm là người hào sảng, nếu quyết định rồi thì sẽ mua, liền đi tìm chủ tiệm, nói vài câu khách sáo sau đó cả đoàn cùng đến nha phủ chuyển khế ước mua bán nhà.
Lúc vào nha phủ, Lý thẩm và Minh Lỗi đều ở bên ngoài chờ. Đại thẩm, Tô Mật và chủ tiệm đi vào. Lý thẩm không vào là vì chuyện của bà cũng đã xong, khế ước cũng không cần đến bà, kỳ lạ chính là, sao Minh Lỗi, con trai lại không đi vào mà để một cô nương hàng xóm cùng đi vào chứ?
Nhưng Đại Minh Lỗi chỉ cúi đầu trầm mặc, bộ dáng không muốn nói chuyện, Lý thẩm giật giật miệng, cuối cùng cũng không mở lời.
Việc làm khế ước cũng rất nhanh, lúc đi ra đã là giờ cơm trưa, liền mời Lý thẩm cùng đi ăn cùng để cảm ơn, Lý thẩm từ chối mấy câu rồi bốn người cũng cùng đi ăn, chính là tiệm cơm bên cạnh khách điếm. Ăn uống no say xong, Lý thẩm cáo biệt, mà ba người nhà Tô Mật thì sao? Đương nhiên là dạo phố rồi!
Đại thẩm thẩm cũng không dễ gì mới được lên trấn một chuyến, đương nhiên cũng mua mấy thứ cần thiết, dù sao cũng có xe bò!
Ngân lâu ở phía tây, hàng may ở phía đông, Đại thẩm quyết một lần đi thăm thú hết! Đại Minh Lỗi ôm bao to bao nhỏ, Tô Mật cũng ôm đống điểm tâm, cuối cùng, đến Tô Mật cũng nhịn không nổi nữa, xoa xoa chân, nhìn thẩm thẩm vẫn đang khí thế bừng bừng.
Nuốt một ngụm nước bọt:
“Thẩm thẩm, chúng ta về thôi, nếu không trời tối vẫn chưa về được nhà mất.”
Nghe vậy, Đại thẩm ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thôi được, quả thật nên về rồi, có chút tiếc nuối nói: “Thôi được, lần sau lại đi vậy.”
Lần sau ta sẽ không đi nữa đâu, thẩm thẩm quá đáng sợ rồi, Tô Mật lập tức ra quyết định. Rõ ràng lúc đi từng chê xe bò, nhưng lần này gặp lại nó, nàng kích động muốn khóc.
Vội vã đi lên, vừa ngồi xuống liền xoa mắt cá chân.
Mỏi nhừ!
Tô Mật vốn ít ra ngoài đi lại, hôm nay đi cả ngày, quả thật là ngày nàng đi nhiều nhất trong đời, chân mỏi hết cả lên, lan ra cả người, xe bò lắc lư một hồi, nàng cũng lắc lư rồi ngủ gật lúc nào không biết.
…
Lúc Tô Mật bị Đại thẩm lay dậy, cũng là lúc ráng chiều. Xe bò đã dừng trước nhà, Tô Mật mơ màng ôm lấy cánh tay thẩm thẩm, tìm vị trí quen thuộc trong lòng ngực nàng, dụi dụi đầu nói: “Thẩm thẩm, con còn muốn ngủ….” Đại thẩm thẩm dở khóc dở cười đỡ nha đầu mềm oặt này, dỗ nàng: “Mau mau đi ăn cơm tối thôi, ăn xong rồi lại ngủ, ha.”
Nàng lại tiếp tục vùi vào lòng Đại thẩm.
“Muốn ngủ thôi, không ăn cơm đâu.”
Thấy nàng như vậy cũng không còn cách nào khác, biết nàng thật sự mệt rồi, nhưng không ăn làm sao mà ngủ? Đại Minh Lỗi bên cạnh ôm hai bao điểm tâm đi qua. Mắt Đại thẩm sáng lên, lấy điểm tâm nhét vào lòng nàng, dặn dò: “Nếu đêm thức dậy thấy đói, cứ ăn chút điểm tâm, biết chưa?”
Tô Mật gật đầu.
Sau đó cố tỉnh táo tạm biệt Đại thẩm, lắc lư quay về nhà.
Thấy bộ dáng gật gà gật gù của Tô Mật, Đại thẩm buồn cười lắc đầu, sau đó cũng xoa xoa thắt lưng, ôi, một ngày ngồi xe bò, đến cả xương cốt cũng muốn tan ra.
Lại nói Đại gia bên này, ăn uống xong, Đại thẩm cũng tỉnh táo hơn một chút, đi xem những đồ mình đã mua, vải vóc là nhiều nhất, sắp đến hè rồi, y phục hè cho nam nhân trong nhà cũng nên may rồi, vẫn chưa có giày, cũng nên mua cái mới rồi.
Màu chàm này để cho thằng cả, màu đỏ lựu này để cho vợ thằng cả, thạch lựu hảo, con cháu đầy nhà mà! Màu xám này để cho lão gia, còn màu tím đỏ này, lão thái thái thích nhất kiểu tươi trẻ này!
Đại thẩm thẩm đang bận phân đồ, chợt thấy Đại Minh Lỗi bước ra từ phòng.
“Khoan đã.”
Đại Minh Lỗi dừng bước: “Sao vậy nương?”
Đại thẩm thẩm nghiêng đầu xem xét Đại Minh Lỗi, lúc thấy hắn nhíu mày không hiểu mới cười xấu xa: “Thằng hai, con thấy Mật nha đầu thế nào a?” Tiểu tử thối này, cứ tưởng cúi thấp đầu là nương không biết tâm tư con sao? Chậc, không tồi, lợn cũng biết thích cải trắng rồi.
Đại thẩm thẩm rất hài lòng với chuyện này.
Nếu Mật nha đầu làm dâu nhà nàng, nàng quả nhiên sẽ có thêm một đứa con gái rồi! Mỗi ngày đều ôm nha đầu mềm mại đó, biết chừng sau này lại có thể có đứa cháu mềm mại y chang! Nghĩ đến đây, Đại thẩm thẩm thích điên người, hầy, trong thôn có những lời đừng nghĩ người ta không biết.
Nói mình có đối tốt với Mật nha đầu hơn nữa thì đã làm sao? Cũng không thể rước nó về làm dâu.
Rồi gì mà Mật nha đầu yếu ớt thế, sau này có sinh được con không ai mà biết!
Ta phi!
Một đám không được ăn nho rồi chê nho chua!
Kể cả Mật nha đầu không sinh được cũng đã làm sao? Lão nương nhiều con, cháu chắt không thiếu, sinh không được thì không sinh, nó mà sinh ta còn đau lòng ấy! Vừa mắng chửi no nê trong lòng, một đám mắt trắng, lúc tìm Tô gia giúp đỡ sao không chê bai Mật nha đầu đi? Lúc đó thì á mà khen nó xinh như tiên giáng trần, mới có mấy tháng thôi đã nói khác đi rồi, phi, một đám tiểu nhân!
Đại thẩm thẩm mắt một hồi lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, sau đó mới bình tĩnh nhớ lại, mai nãy mình hỏi vậy, hình như thằng hai chưa có đáp lại? Nghi hoặc nhìn Đại Minh Lỗi, hắn cúi thấp đầu, ngược sáng nhìn không rõ biểu cảm, Đại thẩm thẩm nghĩ hắn ngại, cười mắng: “Ta là mẹ con, nói với ta mà còn ngại gì? Con cứ nói thẳng, có phải con thích Mật nha đầu không?”
Đại thẩm thầm trong lòng đã có đáp án.
Ai ngờ Đại Minh Lỗi im lặng nửa ngày,
Đột nhiên nói lớn: “Không thích!”
Đại thẩm thẩm bị hắn dọa một phen, mắng: “Hú hồn, nói lớn thế làm gì!” Sau đó dừng một chút, bình tĩnh lại, không thể tin được: “Con vừa nói cái gì?” Thằng bé này không thích Mật nha đầu, mắt nó hận không dán luôn trên người con bé nữa là! Đại Minh Lỗi gật đầu: “Đúng, con không thích, người đừng có đả động con.”
Cũng không quan tâm bộ dạng tức giận của Đại thẩm thẩm nữa, hắn chạy vội ra ngoài.
Đại thẩm thẩm cạn lời nhìn bóng Đại Minh Lỗi.
Tiểu tử thối này!
Mật nha đầu có gì mà không tốt, nếu ngươi không phải con ta, ngươi còn không xứng với con bé đâu! Ôi tức chết lão nương, ôi, nó là con ta đó sao, chứ không phải là tên quỷ đáng ghét sao! Ai da, con gái ta, cháu nội ta, hết rồi! Đại thẩm thẩm bị Đại Minh Lỗi làm tức chết.
Nửa ngày sau bỗng dừng lại.
Thằng hai không muốn, thằng ba lại quá nhỏ. Vậy hôn sự của Mật nha đầu phải là sao đây? Tuy con bé mới mười bốn, hơn nữa còn để tang, nhưng tình cảnh nó quá đặc biệt, cần phải xem xét hai năm mới được, nếu không xem xét kỹ, con bé bị bắt nạt thì làm sao đây? Vừa nghĩ đến đã thấy mũi cay cay, tâm can Đại thẩm ngày càng nhói rồi.
Ai da, thằng hai này, sao con lại không thích chứ!!!
Đại thẩm thẩm lại bắt đầu thấy tức ngực rồi.